Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đó, ngựa trạm đưa tin từ ngoài cổng Chu Tước chạy thẳng về phía Nam, mỗi khi qua một trạm nghỉ là đổi sang một phu trạm khác cùng khoái mã đi không ngừng nghỉ.
Khi đến Phủ Châu là đã hơn tám ngày trôi qua. Ngựa phi đến trước cổng nha phủ, phu trạm đeo túi văn thư trên lưng ngã từ trên ngựa xuống, đôi môi khô nứt, giọng nói có phần run rẩy: “Cố Tri phủ.” Sau đó trao bức thư có đóng dấu cho Cố Trường Thông.
Cố Trường Thông hai tay nhận lấy, cúi đầu tạ lễ, sau đó mới quay sang dặn tiểu lại: “Mau, đưa trà nóng cho phu trạm.”
Tiểu lại bưng bát trà nhanh chóng tiến lên.
“Đa tạ.” Phu trạm vừa vượt qua một đoạn dài từ Cừ Thành, đêm ngày phi ngựa không ngơi nghỉ, mệt mỏi vô cùng, vừa nhận lấy bát trà liền uống một hơi cạn sạch. “Hạ quan đã giao thư, xin cáo từ.”
Cố Trường Thông gật đầu, cầm lấy bức thư trở về nha phủ, đi thẳng đến thư phòng, nơi không có ai mới mở thư ra xem.
Ông bất giác nín thở, đọc kỹ từng chữ từng lời trong bức thư. Ông đọc xong liền thở dài một hơi. Trong thư, hoàng đế triệu ông vào kinh để báo cáo công tác, đồng thời triệu cả Chu thị cùng vào kinh, danh nghĩa là để bàn về chính sách thuế trà của triều đình.
Như vậy, ông đoán quả thật không sai.
Người phụ nữ đó chính là Lưu Thái phi, mẫu phi của Thận vương.
Cố Trường Thông cẩn thận gấp thư lại, đặt vào trong hộp gấm trong thư phòng.
Ông suy nghĩ một lúc, rồi cầm bút viết một bức thư nữa. Ông viết xong liền vội vàng ra khỏi phòng, gọi một tiểu lại đến: “Mau đi đến nhà họ Chu, giao thư này tận tay Chu Đình Hạc, tuyệt đối không được giao cho ai khác.”
Lưu Thái phi hiện đang ở đồn điền trà của nhà họ Chu tại Li Sơn, phải cẩn thận giám sát.
Nửa tháng trước, ông tình cờ gặp Chu Đình Hạc từ Thanh Châu trở về. Chu Đình Hạc liền dừng xe ngựa lại, đến chào ông. Ban đầu ông không để ý, nhưng người phụ nữ vẫn ngồi trong xe lại khẽ vén rèm xe ra nhìn một cái.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhưng đã bị Cố Trường Thông bắt gặp.
Chu Đình Hạc nói rằng người phụ nữ đó là một lữ khách đã đi thuyền trà từ sông Lạc của phủ Thanh Châu đến Cừ Thành. Nhưng lần đầu bà ta đi xa, đến Cừ Thành thì bị trộm lấy mất tiền bạc, không nơi nương tựa, Chu Đình Hạc bèn thu nhận bà ta, cũng chẳng đáng gì, chỉ nuôi thêm một người, cho đến đồn điền trà làm việc phơi trà mà thôi.
Hôm đó Cố Trường Thông đang nghỉ phép, chỉ mặc thường phục, nghe qua không thay đổi sắc mặt, chỉ khen ngợi Chu Đình Hạc vài câu. Nhưng khi về đến nhà, ông ngẫm lại, đêm đó liền gửi thư khẩn cấp cho hoàng đế.
Dù đã nhiều năm trôi qua, người phụ nữ đó đã không còn như trước nữa, nhưng Cố Trường Thông vẫn nhận ra bà ta. Khi còn làm việc ở nha môn của bộ Hộ tại kinh thành, ông đã may mắn được thấy tiên đế vi hành, thoáng nhìn thấy dung nhan của Lưu phi trong kiệu. Năm đó, Lưu phi hạ sinh hoàng tử thứ ba tên Tiêu Luật, được sủng ái nhất trong lục cung, cả kinh thành ai ai cũng tò mò, muốn được nhìn thấy dung nhan của bà ta. Cố Trường Thông đã từng thấy bà ta.
Chuyện liên quan đến Lưu Thái phi là chuyện trọng đại, bà ta không ở trong kinh thành đã là chuyện lạ. Rời khỏi Thanh Châu, lên phía bắc đến Cừ thành, lại càng kỳ quặc hơn.
Trong lúc chờ đợi Chu Đình Hạc đến, Cố Trường Thông liền sai người về nhà họ Cố gửi thư, chuẩn bị cho việc vào kinh.
Khi Cố Trường Thông và Chu Đình Hạc sắp xếp mọi việc xong xuôi, xuất phát lên đường đã thêm hai ngày nữa trôi qua.
Ngày đầu tiên của tháng mười một, kinh thành đột ngột đón trận tuyết mùa đông đầu tiên.
Cố Nghi đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, những bông tuyết bay tán loạn rơi xuống phủ trắng bức tường đỏ và mái ngói vàng. Cô phóng tầm mắt nhìn ra xa, phía tây vẫn là những bức tường cung điện nối tiếp, mái cong vút, kết cấu đấu vào nhau.
Đào Giáp thấy cô đứng bên cửa sổ đã khá lâu, liền nói: “Ti thiện ti hôm nay đã sai người báo rằng loại cát đen để rang hạt dẻ mà Mỹ nhân hỏi đã “nuôi” xong rồi, hỏi Mỹ nhân có muốn đến thử không?”
Cố Nghi quay đầu lại: “Đã xong rồi sao?” Hạt dẻ mới hái có lẽ cũng không thể để lâu thêm được nữa.
Đào Giáp gật đầu: “Mấy hôm trước, Cao công công còn nói rằng Lễ Vạn Thọ sắp đến, các cung đều đang chuẩn bị, Mỹ nhân có dự định gì không?”
Lễ Vạn Thọ… Phải rồi, đã là tháng mười một. Cố Nghi từ khi lỡ mất một nghìn lượng bạc, mấy ngày nay vẫn buồn bã không vui, bất giác giờ đã là tháng tháng mười một rồi, chỉ hai tháng nữa là đến năm mới…
Cô không khỏi nắm chặt tay.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng bếp xem thử.”
Bên ngoài phòng bếp có một chỗ để dành riêng khi nào các Quý nhân trong cung có hứng thú có thể đến đây tự tay thử làm chút món ăn. Lần trước Cố Nghi đã đến đây làm bánh hoa hạnh, vì thế không còn xa lạ gì. Cô vén rèm bước vào, hơi ấm bên trong xua tan cái lạnh giá buốt bên ngoài. Cố Nghi nhìn thấy một chiếc chảo sắt đặt bên tường, cô cởi áo choàng màu xanh sẫm ra đưa cho Đào Giáp, rồi bước đến gần.
Ngay lập tức, một cung nhân của phòng bếp tiến lên đón: “Cố Mỹ nhân đến rồi, “cát” này đã được nuôi dưỡng mấy ngày, Mỹ nhân có muốn thử không? Nô tài sẽ mang hạt dẻ đã bóc sẵn đến ngay.”
Cố Nghi gật đầu: “Làm phiền công công.”
Cung nhân liền mang đến một giỏ tre đựng đầy hạt dẻ.
Cố Nghi lấy một nắm, theo lời cung nhân mà rang hạt dẻ. Rang đi rang lại mấy lần, cuối cùng cũng tạm được, cô khẽ xoay cánh tay đã mỏi.
Cung nhân lập tức cười nói: “Mỹ nhân mệt thì nghỉ một chút đi, thật ra không cần Mỹ nhân tự tay làm, nô tài thay Mỹ nhân làm cũng được!”
Cố Nghi trong lòng vẫn nghĩ đến Lễ Vạn Thọ, năm nay cô không muốn dâng “Sách Chân Ngôn” nữa, dù sao cũng đã tặng cho Tiêu Diễn thì coi như đã tặng rồi. Năm nay chỉ cần tặng một món hạt dẻ rang đường là đủ.
Cố Nghi cất lời: “Làm phiền công công dạy lại một lần nữa, ta… sẽ học thêm vài ngày, biết đâu lại thành thạo.”
Cung nhân lập tức đồng ý, liền bắt đầu làm mẫu.
*
Trong tây điện của Tú Di điện, Triệu Uyển đang thêu một chiếc túi thơm. Cô ấy chọn họa tiết đôi bướm bay lượn. Tố Tuyết ngắm nhìn một lúc, không khỏi khen ngợi: “Mỹ nhân thật khéo tay, nô tì nhìn mà thấy đôi bướm kia như đang bay thật vậy!”
Triệu Uyển khẽ cười: “Lễ Vạn Thọ sắp đến, ta định dâng túi thơm này lên bệ hạ.”
Tố Tuyết cười nói: “Bệ hạ nhất định sẽ rất thích, chắc chắn sẽ luôn mang theo bên mình. Trong cung ai ai cũng nói, bệ hạ thật sự để Mỹ nhân trong lòng, thường xuyên ban thưởng. Hôm ấy trong trò đánh bóng, bệ hạ càng không thể nhìn Mỹ nhân chịu oan uổng… Ngay cả bên ngoài Lạc Anh cung, bệ hạ cũng thương xót Mỹ nhân…”
Triệu Uyển nghe đến đây, trong lòng hơi thất thần, trong lúc không để ý, cây kim bạc đâm vào ngón tay cô ấy, một giọt máu đỏ thẫm lập tức trào ra. Cô ấy vội vàng buông chiếc túi thơm xuống, sợ làm dính vết máu.
Tố Tuyết hoảng hốt kêu lên, vội vàng đưa cho cô ấy một chiếc khăn lụa: “Mỹ nhân!”
Triệu Uyển khẽ cười: “Cần gì phải kinh ngạc như thế.”
Chỉ là một vết thương nhỏ, chẳng mấy chốc máu đã ngừng chảy. Cô ấy cầm lại chiếc túi thơm và tiếp tục thêu, nhưng trong lòng lại càng thêm bất an.
Cô ấy không tài nào hiểu thấu tâm tư của hoàng đế.
*
Đêm trước Lễ Vạn Thọ, hoàng đế lấy lý do Lễ Vạn Thọ, đình chỉ triều chính năm ngày, lệnh cho Tề Hách đình chức, đóng cửa tự kiểm điểm để sửa đổi lòng không trung thành.
Sau khi bãi triều, Tiêu Diễn trở về Thiên Lộc các thay triều phục. Cao Quý công công dâng lên cuộn giấy chứa danh sách lễ vật của yến tiệc đêm Vạn Thọ để hoàng đế xem xét.
Thấy Tiêu Diễn lướt qua nhanh rồi để sang một bên, Cao Quý công công cười nói: “Các cung đều đã dâng lên lễ vật, nhiều món quà đã được gửi đến đây, bệ hạ có muốn xem qua trước không?”
Tiêu Diễn nghe xong, nét mặt dịu lại, “Ừ” một tiếng: “Lễ vật gì thế? Mang lên đây.”
Cao Quý công công vỗ tay vài tiếng, lập tức có cung nhân bưng khay vào.
Tiêu Diễn bước xuống bậc thang, xem qua từng món theo thứ tự trong danh sách.
Khăn lụa, sách, bút mực, nghiên đá, túi thơm, còn có một hộp thức ăn…
Thấy nét mặt hoàng đế có phần nghi hoặc, cung nhân bèn nói: “Đây là hạt dẻ rang đường do Cố Mỹ nhân ở Bình Thúy cung tự tay làm hôm nay.”
Tiêu Diễn mở nắp hộp ra, quả nhiên là một đĩa hạt dẻ nhỏ, vẫn còn tỏa chút hơi nóng, vài giọt nước đọng lại trên nắp hộp. Hắn liền cầm lấy hộp thức ăn, phất tay nói: “Lui ra đi.”
*
Vào giờ Dậu, Cố Nghi khoác áo choàng bước vào Bảo Hoa Điện, chỗ ngồi của cô vẫn được sắp xếp ở một góc. Vừa ngồi xuống, một bóng người dừng trước mặt cô.
Cố Nghi đành đứng dậy, cúi người hành lễ: “Bái kiến Đoan phi nương nương.”
Đoan phi cười nhẹ: “Cố muội muội thăng làm Mỹ nhân, ta còn chưa kịp chúc mừng muội.”
Cố Nghi lại cúi mình cảm tạ: “Đa tạ đại ân của Đoan phi nương nương, thần thiếp không dám quên.”
“Muội quá lời rồi, muội xứng đáng mà.”
Cố Nghi trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi ngước mắt nhìn Đoan phi một cái, thấy cô ấy cười rồi đi thẳng lên vị trí phía trên.
Cố Nghi đứng một lúc rồi ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà nóng.
Vì đều cùng là Mỹ nhân, sau khi Tề Mỹ nhân vào điện, cô ấy ngồi ngay bên cạnh Cố Nghi.
Cố Nghi vui mừng nói: “Tề tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”
Tề Mỹ nhân cũng cười: “Ta cũng định tìm thời gian đến thăm muội đây. Cuốn sách lần trước muội tặng ta, ta đã nhờ người in lại rồi, sẽ bù bạc cho muội sau.”
Cố Nghi nghe mà cảm động rơi lệ trong lòng:“Tề tỷ tỷ đại ân!”
Tề Mỹ nhân đưa tay bóc một quả quýt, mùi hương thơm phức tỏa ra khắp nơi. Cô ấy hạ giọng nói: “Tuy nhiên, dạo này thư từ giữa nhà ta và kinh thành có chút bất tiện. Nhà ta dù không thân thiết với Hữu thị lang bộ Lại, nhưng dù sao cũng cùng tộc. Nếu muội có bản thảo mới, ta sẽ tìm cách…”
Fan yêu sách đang gặp khó khăn, sao cô có thể làm khó thêm nữa!
Cố Nghi gật đầu liên tục:“Tề tỷ tỷ đại ân! Khó khăn này ta hiểu rõ! Yên tâm, dạo này ta cũng không viết bản thảo mới…”
Tề Mỹ nhân nghe vậy, liếc nhìn cô một cái, đôi mày khẽ nhíu: “Muội cũng nên rảnh rỗi viết thêm vài cuốn đi! Dù sao mang đến cho ta đọc giải khuây cũng được.”
“Đ… được…”
Tiếng trống nhạc vang lên, buổi biểu diễn đêm nay lại bắt đầu. Sau màn múa của các vũ công mặt che lụa mỏng, chỉ nghe nhịp trống chậm dần, tiếng đàn nhẹ nhàng nổi lên.
Cố Nghi chăm chú nhìn vào bệ cao nơi có các cột gỗ hoa mai. Trong lòng cô thầm nghĩ đã lâu rồi, điệu múa Phi Thiên lại tái xuất.
Cung Quý nhân trong bộ váy lụa màu xanh nhạt từ cửa chính sơn đỏ của Bảo Hoa Điện bước vào. Cô ta khẽ nhón chân, nhảy lên các cột gỗ.
Đây là lần đầu tiên Cố Nghi được thưởng thức phiên bản điệu múa Phi Thiên của Cung Quý nhân. Đẹp thật, nhẹ nhàng, uyển chuyển như đang bay lên trời. Đạo cụ cũng rất ấn tượng, không hổ danh là vũ công sáng tạo ban đầu.
Vương Quý nhân ngồi bên cạnh tức đến đỏ mặt, nắm chặt chiếc khăn thêu, vẫn không thể tin được. Trung thu đã không nhảy được, nay Lễ Vạn Thọ vẫn chưa từ bỏ nữa à.
Những người khác thì đều tập trung tinh thần thưởng thức điệu múa. Sau vài giây lặng im, nhạc dừng lại, Tiêu Diễn mới khẽ vỗ tay nói: “Cung Quý nhân vũ nghệ xuất chúng, ban thưởng.”
Cung Quý nhân mỉm cười dịu dàng, quỳ xuống thưa: “Thần thiếp tạ bệ hạ ban ân.”
Cao Quý công công sai người dâng lên một khay thưởng đến trước mặt Cung Quý nhân. Cố Nghi tò mò ngước nhìn, dường như là một loại trâm cài hoa bằng ngọc trai.
Cô liền dời tầm mắt đi, bên tai bỗng nghe Tiêu Diễn hỏi: “Cột gỗ hoa mai này làm thật đẹp, không biết là ai đã làm ra?”
Cung Quý nhân có phần kinh ngạc, đáp: “Mấy người thợ trong Xưởng thủ công đã làm suốt mười ngày mới hoàn thành được các cột gỗ này.”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Thợ trong Xưởng thủ công xưởng quả thật tài hoa, tất nhiên cũng nên được thưởng.” Hắn khẽ nghiêng đầu, chuỗi ngọc trước trán khẽ rung, rồi quay sang Cao Quý công công nói: “Nhanh chóng đi mời thợ của Xưởng thủ công đến đây, để trẫm gặp một lần.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");