Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bụp.
Chân nến trong đại sảnh đột nhiên phát ra tia lửa, ngọn nến phía trên chân nến tiên hạc vụt tắt.
Trong điện đột nhiên trở nên tối hơn, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Bên ngoài điện, cửa sổ và cửa điện không biết từ lúc nào đã được cung nhân đóng lại.
Một vài cái bóng vẫn còn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đã biến mất.
Chân nến gần nhất ở ngay phía sau chiếc giường thấp, ánh lửa chiếu vào cái bóng của Tiêu Diễn khiến bóng đổ dài ra, che khuất ánh sáng trước mắt Cố Nghi.
Cố Nghi ngượng ngùng từ trên giường thấp đứng dậy: “Thần thiếp đi… đi thắp đèn.”
Khi cô đứng dậy, Tiêu Diễn cũng đứng dậy.
“Không cần Mỹ nhân phí sức.”
Một cơn gió lướt qua trước mặt Cố Nghi, trong nháy mắt Tiêu Diễn đã ôm nghiêng người cô.
Má cô áp sát vào hõm cổ hắn, ấm áp và mang theo chút ẩm ướt sau khi tắm.
Cố Nghi cựa quậy, vô tình chạm vào cổ áo bằng lụa mịn màng.
Khi lưng Cố Nghi ngã xuống giường, nhịp tim càng tăng tốc, cổ họng nghẹn lại, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Bệ… Bệ hạ…”
Chuyện này… tiến độ có phải hơi nhanh quá rồi không…
Tiêu Diễn nhìn thấy đôi môi hồng hào của cô hơi hé ra, đôi mắt tối sầm, hắn đưa tay cởi sợi dây buộc lỏng lẻo ở giữa vạt áo trước của cô.
Cố Nghi run như cầy sấy, không khỏi nhắm mắt lại.
Tiêu Diễn dừng động tác ở tay lại.
Cô đang sợ.
Cộp cộp cộp.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa điện.
“Cầu xin bệ hạ đi thăm Quý nhân. Quý nhân… không ổn rồi… hu hu…” Giọng nói dần dần trầm xuống.
Cố Nghi đột nhiên mở mắt ra, Tiêu Diễn đã rời khỏi giường, hắn đi tới cửa điện, mở cửa ra.
Hoa Hòe – cung nữ từ chính điện của Tú Di điện tới, vùng vẫy thoát khỏi cung nữ phía sau, cúi đầu mạnh đến nỗi phát ra tiếng.
“Cầu xin bệ hạ đi thăm Vương Quý nhân. Ban đêm Quý nhân đột nhiên đau ngực. Cầu xin bệ hạ thương xót…”
Tiêu Diễn trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt lại nói: “Vậy trẫm đi thăm Vương Quý nhân.”
Một cung nữ nhanh nhẹn đã nhận ra hắn đang mặc bộ quần áo mỏng nên đưa cho hắn bộ thường phục đã chuẩn bị sẵn, vài cung nữ giúp hắn mặc vào.
Cố Nghi vuốt thẳng tay áo, còn chưa kịp đi tới cửa điện thì Tiêu Diễn đã cất bước đi tới chính điện của Vương Quý nhân.
Đào Giáp trông như sắp khóc: “Mỹ nhân, bệ hạ có phải sẽ không quay trở lại nữa không?”
Cố Nghi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
Đào Giáp: “Đã qua giờ Hợi rồi ạ, tiếng trống canh thứ hai đã vang lên rồi.”
Còn chưa đầy một tiếng nữa thì cô sẽ trải qua ba ngày một cách an toàn.
Cố Nghi đi đi lại lại ở cửa điện.
Đào Giáp lại hỏi: “Mỹ nhân, bây giờ nên làm thế nào đây ạ? Có phải nên đi đến chính điện mời bệ hạ trở về không?”
Cô lắc đầu: “Nếu Vương Quý nhân đã có thể mời bệ hạ tới đó thì nhất định sẽ có cách giữ bệ hạ lại. Cấp bậc đều có trật tự, ta cũng không thể tùy tiện đi vào chính điện được.”
Hơn nữa, tâm trí của cô hoàn toàn không ở đây!
Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa.
Cố Nghi đột nhiên không cảm thấy buồn ngủ: “Ngươi đóng cửa điện lại rồi đi thắp nến trong điện lên, ta sẽ ngồi ở giường thấp một lát.”
Khi chờ đợi thì thời gian luôn kéo dài. Cố Nghi đứng ngồi không yên, đành phải bảo Đào Giáp mang đến chiếc bàn nhỏ, tiện tay viết chữ.
Viết được vài chữ, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Tùng tùng tùng.
Tiếng trống canh thứ ba vang lên.
Tay Cố Nghi run lên, cây bút lông sói trong tay hơi nghiêng, quẹt ra một nét phẩy dài trên giấy.
Ổn định chưa? Niềm vui đến một cách thật bất ngờ.
Tôi thật sự sống sót qua cốt truyện này rồi à?
Cô đặt bút xuống, từ trên giường thấp đứng dậy, nhìn bản thân mình toàn bộ từ trên xuống dưới một lượt.
Thật sự đã ổn định rồi!
Cô mỉm cười nói: “Đào Giáp, mang một ly rượu đến đây!” Phải chúc mừng mới được.
Đào Giáp khuyên một câu: “Mỹ nhân, đêm đã khuya rồi, người tốt nhất nên đi ngủ sớm thôi.”
Cố Nghi thúc giục: “Đi nhanh đi, uống rượu xong ta sẽ ngủ ngon hơn.”
Đào Giáp vẫn rót cho cô nửa chén rượu hoa, trong lòng nghĩ rằng Mỹ nhân có lẽ thấy bệ hạ rời đi nên cảm thấy buồn.
Cố Nghi một hơi uống cạn sạch, cởi bỏ bộ quần áo phức tạp ra xong vừa đặt mình xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Giờ Mão ba khắc, Vương Quý nhân trong chính điện của Tú Di điện vẫn trằn trọc không ngủ được.
Cô ta vén rèm lên, hỏi: “Hoàng Li, bệ hạ còn ở đây không?”
Hoàng Li trả lời: “Bẩm Quý nhân, bệ hạ đã đi đến tiền điện vào giờ Mão rồi ạ.”
Vương Quý nhân cau mày nói: “Bệ hạ có phải giận ta không?”
Hoàng Li an ủi cô ta nói: “Bệ hạ đã vứt bỏ Cố Mỹ nhân để tới đây gặp Quý nhân, làm sao có thể giận Quý nhân được ạ?”
“Vậy tại sao bệ hạ chỉ lại đến nhìn ta một cái rồi đi đọc tấu chương gì đó?”
Hoàng Li: “Quý nhân đau ngực, bệ hạ xót Quý nhân nên mới để Quý nhân nghỉ ngơi.”
Vương Quý nhân tức giận giựt rèm giường xuống: “Từ đó đến giờ tiện tì Cung thị kia lần nào cũng thích dùng chiêu này, hại người nhưng cũng tự hại mình, có ích gì đâu!”
Hoàng Li: “Bệ hạ đã tới thăm Quý nhân, tất nhiên trong lòng cũng quan tâm đến Quý nhân. Quý nhân cũng chỉ muốn được một phần coi trọng này thôi mà.”
Vương Quý nhân quay đầu lại, bực bội nói: “Cố thị sinh ra đã xinh đẹp, lại ở trong điện của ta, nếu như lúc này không chèn ép cô ta thì sau này còn ra thể thống gì nữa.”
“Quý nhân nói phải!”
Ánh sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, Vương Quý nhân đứng dậy nói: “Hôm nay có phải nên đến chỗ Thục phi ngồi một lát không?”
Trong cung không có hoàng hậu, tứ phi phụ giúp quản lý hậu cung, hơn nữa cha của Thục phi là quan trên của cha cô ta.
Hoàng Li nhẩm tính ngày: “Quý nhân đã lâu không tới Thái Vi điện rồi.”
Trời đã sáng hẳn.
Đào Giáp thấy Cố Nghi vẫn chưa có ý định thức dậy, đành miễn cưỡng đi đến bên giường cô, nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân, sắp đến giờ rồi, qua lát nữa sẽ trễ giờ ăn sáng đấy.”
Cố Nghi mở mắt ra: “Hôm nay là ngày mấy?”
Đào Giáp hơi sửng sốt: “Mỹ nhân, hôm nay là ngày 18 tháng 6.”
Tuyệt!
Cố Nghi vươn vai, hăng hái ngồi dậy.
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ thoát khỏi cốt truyện, trở thành một Cố Mỹ nhân hoàn toàn mới.
Trong hậu cung của Đại Mạc này, cô chỉ cần làm một Mỹ nhân vô danh, hành động khiêm tốn là được rồi.
Đợi đến khi nam chính vì nữ chính mà giải tán lục cung, hai người bọn họ sống hạnh phúc bên nhau đến hết cuộc đời thì Cố Nghi có thể xuất cung.
Sau khi xuất cung, cô sẽ mua một khoảng sân nhỏ, tìm một vài người hầu trung thành và trở thành một phú bà sống những tháng ngày hạnh phúc.
Chẳng phải rất tuyệt ư!
Đào Giáp nhìn thấy Cố Nghi ngồi dậy lại hơi ngây ra, tưởng cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối hôm qua: “Mấy ngày nữa có lẽ bệ hạ sẽ lại lật thẻ bài của Mỹ nhân.”
Đêm qua vẫn còn sống động như đang diễn ra trước mắt.
Không đâu, Tiêu Diễn chắc sẽ không lật thẻ bài của cô nữa đâu.
Hắn vốn là một vị hoàng đế kiêu ngạo và tuyệt tình.
Đêm qua mọi hành động của cô đều thể hiện sự thờ ơ, hơn nữa Cố gia không phải là một thế gia vọng tộc có tiếng nói trong triều đường gì cả.
Tiêu Diễn sẽ không lật thẻ bài của cô nữa đâu.
Cố Nghi không thể giải thích rõ ràng với Đào Giáp được, liền “Ừm” một tiếng, nói: “Ngươi đi lấy đồ ăn sáng đi.”
Đào Giáp nhận lệnh rời đi, trên đường trở về, cô ấy thấy cửa chính điện vắng tanh, chỉ có hai cung nữ đứng canh giữ cửa điện.
Hỏi thăm mới biết Vương Quý nhân đã đến Thái Vi điện rồi.
Trong Thái Vi điện, Thục phi lúc này mặc một bộ váy màu xanh lam, cổ tay thêu chỉ vàng, búi tóc cài mười chiếc trâm, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp như một đóa hoa nở rộ, bên cạnh mắt phượng có một nốt ruồi.
Cô ta nhấp một ngụm trà, tiếp tục tô màu vẽ trên bàn.
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng: “Vương Quý nhân vẫn ở phòng khách à?”
Ngọc Hồ đứng ở bên cạnh đáp: “Quý nhân vẫn còn ở đây, đã uống hết một bình trà, ngồi đó đã một canh giờ.”
Thục phi cười nói: “Để cô ta ngồi thêm một canh giờ nữa rồi đuổi cô ta đi.”
Ngọc Hồ đáp vâng.
Ngọc Hồ từ nhỏ đã đi theo Thục phi, tình cảm sâu sắc hơn những cung nữ khác, cô ấy do dự một lát rồi hỏi: “Trước đó không phải nương nương còn nói sắp đến kỳ tuyển quan, muốn hẹn Vương Quý nhân đến à? Tại sao hôm nay Vương Quý nhân đến nhưng nương nương lại không chịu gặp vậy ạ?”
Thục phi cười nói: “Tại sao không gặp à?” Cô ta nhúng cây bút lông sói trong tay vào đồ rửa bút điêu khắc bằng tre: “Bởi vì cô ta là một đứa ngu ngốc… Đợt đề bạt quan lại lần này ở tiền điện, ý của bệ hạ thế nào còn không rõ ư… Trong số Mỹ nhân mới phong, ngoại trừ Tề Vân mang họ Tề ra thì những người khác đều xuất thân là quan viên địa phương và gia đình bình thường. Bệ hạ không muốn dùng đến thế gia vọng tộc, đây chính là thái độ của ngài ấy. Đêm qua ngài ấy chọn Cố Mỹ nhân là muốn lấy cô ấy làm bia đỡ, Mặc dù Cố Trường Thông chỉ là một Tri Châu tòng ngũ phẩm nhưng không thể thoát khỏi liên can với Thanh Châu. Đến cuối cùng ngày ấy cũng là vì bọn loạn thần trong triều nên phải ra uy, phải dùng người mới. Nếu thật sự biết quay đầu là bờ thì sẽ được khen thưởng, còn nếu cứ mượn gió bẻ măng thì sẽ giết chết không tha. Vương Quý nhân thì sao, trong đầu lúc nào cũng chỉ tính kế để tranh giành sủng ái, bổn cung có nói nhiều với cô ta thì cũng đâu được ích gì.”
Ngọc Hồ nghiêng đầu suy nghĩ: “Vương Quý nhân nửa đêm đã mời bệ hạ từ chỗ Cố Mỹ nhân sang chỗ cô ta. Chuyện này trong cung mọi người đều biết cả rồi, những ngày tháng sau này của Cố Mỹ nhân nhất định sẽ không dễ dàng gì…”
Thục phi cười nhẹ nói: “Có người nào ở trong cung này mà sống dễ dàng đâu…”
Vương Quý nhân ngồi trong phòng khách đến giữa trưa mới bị cung nữ Thái Vi điện thuyết phục rời đi.
“Hôm nay nương nương bận chép kinh nên không có thời gian gặp Quý nhân. Quý nhân hôm khác hãy quay lại.”
Vương Quý nhân kìm nén cơn tức giận, quay trở lại Tú Di điện.
Không kiềm được đành phàn nàn với Hoàng Li: “Thục phi thì sao chứ? Tối ngày bày ra dáng vẻ thanh cao, khinh thường ta, hôm nay thậm chí còn không chịu gặp ta! Chẳng qua chỉ cậy vào bản thân mình mang họ Tề thôi chứ có tài giỏi gì đâu, cũng chẳng được sủng ái, nếu không sao bệ hạ không cho gọi cô ta chứ?”
Hoàng Li đứng ở bên cạnh làm cột gỗ, chỉ gật đầu không nói gì. Vương Quý nhân tính tình nóng nảy, lúc này máu nóng đang lên tới đỉnh đầu, đợi tí bình tĩnh lại là xong. Nếu như là cung phi bình thường thì được rồi, nhưng cô ta cứ chế nhạo Thục phi, lúc này tuyệt đối không thể thêm dầu vào lửa được!
Vương Quý nhân tự xổ một tràng, dần dần cũng thấy chán, uống một tách trà lạnh, tay tùy ý nghịch hộp trang điểm trên bàn.
Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài tóc màu đỏ hoa mai, tức giận nói: “Hoa Hòe đâu? Không phải ta đã bảo cô ta đưa cây trâm này đến Ti bảo ti [1] để sửa lại à, tại sao vẫn còn nằm y thinh ở đây?”
Hoàng Li hỏi thăm một vòng bên ngoài điện, mới biết Hoa Hòe đã rời Tú Di điện từ sáng sớm, nói rằng muốn đi tìm mấy chị em lúc trước cùng vào cũng để ôn lại chuyện cũ, nhất định sẽ quay lại Tú Di điện làm việc trước khi Vương Quý nhân trở về điện.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Hoàng Li đành phải sai một cung nữ khác đưa chiếc trâm đến Ti bảo ti.
[1] Ti bảo ti là nơi chuyên cất giữ các báu vật vàng, bạc, trang sức và ngọc bích trong cung điện. Đây cũng là nơi chế tác đồ trang sức và dây chuyền.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");