Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nghi vén màn giường lên, đưa chén trà cho Tiêu Diễn.
“Hoàng thượng, trước hãy dùng trà đã…”
Sau đó chúng ta sẽ bàn luận về cơn đau đầu của bệ hạ, xem nó có ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện hay không…
Thấy hắn chỉ khẽ chống khuỷu tay, hơi nhấc người lên nhận chén trà, nhấp một ngụm.
Cô chăm chú quan sát sắc mặt của hắn, dường như đã khá hơn một chút.
“Thần thiếp xin phép tháo trâm cài tóc cho bệ hạ, như thế nằm xuống sẽ dễ chịu hơn.”
Tiêu Diễn không động đậy, để mặc cô đưa tay tháo trâm gỗ mun trên tóc hắn.
Cố Nghi thuận thế vuốt nhẹ mái tóc hắn, mềm mại mà vẫn còn chút hơi ẩm.
Cô liền cúi người lấy khăn trên giường khẽ lau cho hắn, nhưng đột nhiên Tiêu Diễn đưa tay bắt lấy cổ tay cô: “Trẫm tự làm được, nàng cũng mau nghỉ ngơi đi.”
Lòng bàn tay hắn nóng rực, Cố Nghi buộc phải ngừng tay, khẽ đáp một tiếng “Vâng”.
Tiêu Diễn rất nhanh đã buông tay, tự mình lau khô tóc rồi cởi bỏ áo bào, chỉ giữ lại trung y.
Cố Nghi thấy vậy liền lui khỏi giường, bước đến sau bình phong trong tẩm điện, tháo búi tóc, thay trung y.
Cô đi một vòng thổi tắt hết nến trong điện rồi nhẹ nhàng nằm lên giường.
Cố Nghi nằm giữa một mảng tối đen, không còn quá căng thẳng nữa.
Trống canh ba đã điểm.
Cô chậm rãi xoay người, định bụng sẽ cùng Tiêu Diễn ngồi lại bàn chuyện về căn bệnh đầu đau này. Nhưng một cánh tay bất ngờ ôm lấy vai phải cô, ngăn động tác của cô lại.
Cô liền cảm nhận hơi thở ấm áp phả lên sau gáy, tim Cố Nghi bỗng đập nhanh hơn hẳn.
Tiêu Chó! Ngươi chẳng phải là đang bị đau đầu sao!
“Hoàng… Hoàng thượng…”
Một cảm giác mát lạnh, mềm mại thoáng chạm nhẹ lên sau tai.
“Cố Nghi…”
Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai cô, Cố Nghi theo bản năng thả lỏng người.
Ngoài cửa sổ, bóng tuyết lưa thưa dày đặc, lúc rơi nhanh, lúc lại bay nhè nhẹ.
Bóng tuyết trước mắt cô chập chờn, cô cố chấp xoay người lại đối diện với Tiêu Diễn, hơi thở hai người giao nhau, bốn mắt chạm nhau.
Dưới ánh sáng mờ nhạt xuyên qua màn trướng, cô nhìn rõ đôi mắt hoa đào của hắn ánh lên sáng rực.
Đuôi mắt hơi ửng màu đỏ nhạt, sắc màu quyến rũ mà cô từng quen thuộc.
Tiêu Diễn mỗi khi ở trong khoảnh khắc này, luôn lộ ra sự yếu đuối hiếm hoi.
Cô khẽ cười một tiếng.
Tôi nhớ anh biết bao.
Cô cúi người hôn lên môi hắn.
Đêm tuyết tĩnh mịch, những bông tuyết rơi xuống đất không hề phát ra tiếng động.
Đó là sự dịu dàng đặc biệt của mùa đông.
*
Cố Nghi tỉnh giấc, trên giường đã không còn ai.
Ngoài cửa, ánh sáng đã tràn ngập, tuyết dường như đã ngừng rơi.
Cô trở mình, đợi một lát rồi mới lên tiếng gọi: “Đào Giáp.”
Đào Giáp nghe tiếng liền đi đến, trên tay bưng khay sơn đỏ, mỉm cười nói: “Mỹ nhân tỉnh rồi ạ?”
“Ừm, thứ trong tay ngươi là thuốc an thần à?”
Đào Giáp vén màn trướng, đưa bát sứ trắng đựng đầy nước thuốc màu nâu cho cô: “Mỹ nhân anh minh, đúng là thuốc an thần. Hoàng thượng thương yêu Mỹ nhân, thuốc này có thể giảm đau an thần.”
Cố Nghi thở phào một hơi, yên lòng, nhận lấy bát thuốc và uống một hơi cạn sạch.
Vẫn là công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc, đắng đến nỗi cô nhăn mặt lại.
Đào Giáp vội đưa cho cô một chén trà nóng.
Sau khi uống trà, vị đắng trong miệng cũng dịu đi phần nào.
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Đã gần đến giờ Ngọ rồi ạ.” Đào Giáp bổ sung: “Sáng nay hoàng thượng rời đi sau giờ Tỵ, thấy Mỹ nhân vẫn đang ngủ ngon nên không đánh thức.”
Cố Nghi gật đầu: “Ừm, ta biết rồi, chuẩn bị nước tắm đi.”
*
Năm ngày sau, hoàng đế hạ chỉ, Đức phi ở Lạc Anh cung do lộng quyền kiêu ngạo, đức hạnh không xứng vị, bị tước bỏ phong hiệu “Đức,” giáng xuống làm Liễu tần, bị giam trong Lạc Anh cung để tự kiểm điểm trong ba tháng.
Hình phạt này không thể nói là không nặng, cả cung đều kinh ngạc.
Ngay sau đó, hoàng đế lại hạ một chiếu chỉ khác, xét thấy Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện bị hàm oan trong trò đánh cầu, được thăng lên làm Uyển Quý nhân để an ủi.
Một hòn đá khuấy động ngàn làn sóng.
Trước cửa Tây điện của Tú Di điện trong chốc lát đã đông đúc người qua lại.
Các phi tần trong cung lần lượt đến, luôn miệng chúc mừng Uyển Quý nhân.
Uyển Quý nhân chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từ một cung nữ ở Hoán Y cục đã được thăng lên làm Uyển Quý nhân.
Quả thực là ân sủng bao la của hoàng thượng.
Đào Giáp đi một chuyến đến ngự thiện phòng để lấy bữa ăn sáng, nghe được chuyện này thì vô cùng bất bình.
“Sao lại chỉ ban thưởng cho người ở Tú Di điện, Mỹ nhân không phải cũng bị hàm oan sao? Lúc đánh cầu còn mất một nghìn lượng tiền thưởng nữa…”
Đau lòng thật.
Cố Nghi vốn đã quên đi, nay Đào Giáp nhắc lại chuyện cũ, cô chỉ có thể thở dài một tiếng: “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa!”
Tất cả đều là tình tiết trong truyện, chẳng có gì đáng nói cả!
Đào Giáp cúi đầu bày thức ăn, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ cả cung đều nói Uyển Quý nhân được sủng ái biết bao nhiêu, được vinh hiển biết bao nhiêu, nhưng theo nô tì thấy thì không phải như vậy! Hoàng thượng chẳng qua chỉ là thấy mới lạ mà thôi…” Cô ấy lại ngẩng đầu, khích lệ Cố Nghi: “Hoàng thượng vẫn thương yêu Mỹ nhân mà!”
Cố Nghi bật cười, cầm đũa tre lên: “Đừng nói chuyện đó nữa, tháng mười hai sắp đến rồi, mấy con cừu béo trong cung đã chuẩn bị xong chưa?”
Đào Giáp nghe vậy, cười mỉm trả lời: “Bẩm Mỹ nhân, hôm nay khi nô tì đến ngự thiện phòng còn đặc biệt hỏi chuyện này. Kể cũng lạ, mấy năm trước đàn cừu nhỏ từ thảo nguyên đã đến rồi, vậy mà năm nay vẫn chưa tới, không biết có phải do tuyết lớn ở phương Bắc nên bị chậm trễ trên đường không…”
Cố Nghi “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Cô thường dùng bữa sáng muộn, đợi Đào Giáp thu dọn xong hộp cơm cũng đã là giờ Tỵ ba khắc.
Ngoài cửa cung Bình Thúy bỗng xuất hiện một thái giám áo xanh ở ngự tiền: “Thỉnh an Cố Mỹ nhân.”
Cố Nghi thấy người đến, trong lòng vui mừng. Chẳng lẽ Tiêu Chó cuối cùng cũng phát hiện ra mình còn có lương tâm, muốn bù lại bạc cho cô rồi?!
Cô vội nói: “Công công không cần đa lễ, mau, mời vào.”
Thái giám áo xanh tiến đến gần, Cố Nghi mới thấy hắn đi tay không.
“Công công hôm nay đến có việc gì vậy?”
Thái giám áo xanh cúi đầu nói: “Hoàng thượng đặc biệt phái tiểu nhân đến truyền lời, nói rằng lần trước Cố Mỹ nhân làm hạt dẻ rang đường rất ngon, hôm nay muốn dùng thêm, mong Mỹ nhân đến giờ Ngọ ba khắc mang đến Thiên Lộc các…”
Hả? Ship hạt dẻ rang đường, lại còn phải đúng giờ nữa á?
Không bù bạc thì cũng thôi đi, nhưng thế này chẳng khác nào coi cô là shipper hả?
Cô là Cố Meituan* chắc?
(*Meituan là app đặt đồ ăn bên Trung Quốc)
Cố Nghi không vui trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo: “Thì ra là vậy, nhưng công công có điều chưa biết, lần trước hạt dẻ đã dùng hết rồi, bây giờ thời gian e rằng có hơi gấp…”
Không ngờ thái giám kia lại mỉm cười: “Mỹ nhân yên tâm, ngự thiện phòng biết Mỹ nhân thích ăn hạt dẻ, chắc chắn lúc nào cũng chuẩn bị sẵn. Hôm nay tuy thời gian có hơi gấp, nhưng Mỹ nhân không cần tự mình làm, chỉ cần đến ngự thiện phòng chọn một người lanh lợi làm thay Mỹ nhân, đến lúc đó Mỹ nhân chỉ cần mang hộp cơm đến Thiên Lộc các là xong.”
Bày vẻ thế này thì sao không tự mình gọi hạt dẻ đến Thiên Lộc các luôn đi?
Cố Nghi nén không hỏi, chỉ khẽ gật đầu: “Cảm ơn công công nhắc nhở, đúng giờ Ngọ ba khắc ta sẽ tự đến.”
Cô sửa soạn đơn giản, khoác chiếc áo choàng màu đào lót lông rồi đi thẳng đến ngự thiện phòng.
Giờ Ngọ ba khắc.
Cố Nghi đến đúng giờ, tay bưng hộp cơm, đứng trước cửa Thiên Lộc các.
Cao Quý công công vừa thấy cô liền mỉm cười: “Cố Mỹ nhân, xin chờ một lát, bệ hạ đang bàn việc.”
Cố Nghi vẫn còn nhớ lần trước phải đứng chờ một canh giờ, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn.
Cô kéo chặt áo choàng trên người, nhưng lần này chỉ đứng một lúc ngắn ngủi, đã thấy cửa lớn Thiên Lộc các cách đó mười bước mở ra.
Một người mặc quan phục đỏ bằng vải lanh tòng ngũ phẩm từ trong đó bước ra, đầu đội mũ sa đen, tay cầm thẻ tre.
Ông quay đầu nhìn liền bắt gặp ánh mắt Cố Nghi, lập tức trong mắt sáng rỡ, lông mày cong cong, trông vô cùng đáng yêu.
Cha Cố.
Cố Nghi tay bưng hộp cơm, kinh ngạc há hốc miệng: “A… cha…”
Chuyện gì thế này, sao cha cô lại ở đây? Có phải cô đang mơ không?
Cố Nghi chớp mắt, định thần nhìn lại.
Quả nhiên là Cố Trường Thông!
Cố Trường Thông quay đầu nhìn lại một lần nữa, rồi mới bước tới chỗ Cố Nghi.
Ông đến gần, khẽ chỉnh lại vạt áo, rồi cất lời: “Thỉnh an Cố Mỹ nhân.”
Cố Nghi lúc này như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lắp bắp nói: “Cũng… thỉnh… thỉnh an Cố đại nhân.”
Cố Trường Thông ngẩng đầu nhìn cô thật kỹ, thấy cô dường như đã gầy đi nhiều so với lúc ở nhà. Ông nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời.
Cố Nghi thấy khóe mắt ông cụp xuống, lập tức lên tiếng hỏi: “Cố đại nhân, lần này vì sao lại vào kinh?”
Cố Trường Thông cười đáp: “Vi thần tiến kinh báo cáo công vụ, may mắn được diện thánh.”
“Thì ra là vậy.” Cô chậm rãi gật đầu.
Chuyện gì thế này? Tại sao tình tiết lại thay đổi như vậy?
Cố Nghi tuy có chút vui mừng khi gặp Cố Trường Thông, nhưng càng nghĩ, cô càng thấy lo lắng bất an.
Cố Trường Thông vừa định nói tiếp thì từ phía cửa lớn lại có một bóng người khác bước ra, mặc áo thường phục màu xanh đen, đầu đội mũ ngọc, dáng người thanh tú.
Cố Nghi vừa thấy người này, cổ họng cô nghẹn lại, mắt mở to đầy sững sờ.
Cô thật sự muốn khóc mà không khóc nổi.
Chuyện gì thế này! Sao đến cả Chu Đình Hạc – người không có danh phận gì cũng xuất hiện ở đây nữa!
Có phải ông trời muốn hại chết cô không!
Cố Trường Thông thấy sắc mặt Cố Nghi thay đổi, lập tức xoay người lại, liền nhìn thấy Chu Đình Hạc bước từ trong cửa ra.
Ông khẽ cau mày, rồi lặng lẽ dịch người để che đi tầm mắt của Cố Nghi.
Giờ không thể nán lại lâu hơn nữa.
“Lần này vào kinh quá vội vàng, hôm nay tình cờ gặp, vi thần không muốn làm phiền Mỹ nhân thêm nữa…”
Cố Nghi đọc được nét lo lắng trong ánh mắt của Cố Trường Thông, cô nhanh chóng thu lại ánh nhìn, cúi đầu nói: “Cố đại nhân đi thong thả.”
Cố Trường Thông không nỡ, lại nhìn cô một lần nữa.
Cách đó vài bước, Chu Đình Hạc đứng nhìn Cố Nghi khoác áo choàng màu đào, dáng đứng thanh mảnh uyển chuyển.
Cô đang nói chuyện với Cố Tri phủ, nhưng anh ta không thể lại gần, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô vài lần.
Thấy Cố Trường Thông bước xuống bậc thang, Cao Quý công công đứng bên cạnh khẽ cúi đầu nói: “Chu công tử hãy cùng đi với Cố đại nhân, mấy ngày trước bậc thềm còn tuyết, cẩn thận dưới chân.”
Cố Nghi chỉ bưng hộp thức ăn, không dám liếc nhìn xung quanh.
Đợi hai người kia rời xa, Cao Quý công công mới quay đầu lại, mỉm cười nói: “Cố Mỹ nhân, vào điện đi.”
Cố Nghi đáp một tiếng, hít sâu mấy hơi rồi bước vào Thiên Lộc các.
“Thần thiếp bái kiến bệ hạ, thỉnh an bệ hạ.”
“Đứng lên đi. Nàng vừa gặp Cố Tri phủ phải không?”
Cố Nghi mỉm cười đáp: “Nhờ đại ân của bệ hạ, thần thiếp quả có trò chuyện vài câu với Cố Tri phủ.”
Nói rồi, cô ngước nhìn Tiêu Diễn một cái, thấy hắn mặc long bào màu vàng sáng ngồi sau án thư, nhưng trên đầu không đội mũ miện, chỉ buộc tóc cao, trên mái tóc có cài nghiêng một cây trâm ngọc xanh biếc.
Trong lòng Cố Nghi bỗng dưng thấy bất an, thấy thần sắc hắn vẫn như bình thường, cô mỉm cười nói: “Bệ hạ muốn thử hạt dẻ này không?”
Tiêu Diễn nhìn cô, bất chợt nói: “Nàng và Cố Tri phủ quả thật có nét giống nhau.”
Cố Nghi thầm nghĩ đây chẳng phải là điều hiển nhiên à, nhưng trên mặt lại đáp: “Bệ hạ quả thật minh mẫn tinh tường.”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Đưa hạt dẻ lên đây đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");