Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy
  3. Chương 72
Trước /115 Sau

Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 72

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Nghi mở nắp hộp ra, thấy những hạt dẻ căng tròn vẫn còn bốc hơi nóng, liền nhanh chóng tiến đến, đứng lại bên cạnh bàn của Tiêu Diễn.

Cô liếc mắt liền thấy một cuộn tranh đang mở một nửa trên bàn, dường như là bản đồ trà viên của Chu thị. Bên cạnh còn có vài hàng số chi chít, ở góc cuộn tranh chỉ viết vài dòng chữ ít ỏi.

Nhận thấy Tiêu Diễn ngẩng đầu liếc nhìn mình, Cố Nghi lập tức dời ánh mắt sang đối diện với ánh mắt hắn, cười tươi nói: “Thần thiếp bóc hạt dẻ cho bệ hạ nhé?”

Tiêu Diễn thấy cô cười, đôi mày cong như trăng, ánh mắt sáng rực. Hôm nay Cố Nghi dường như lanh lợi hơn mọi khi. Có lẽ thật sự là vì gặp lại người thân lâu ngày không gặp nên mới vui vẻ như thế…

Hắn khẽ “Ừ” một tiếng, để cô đứng bên cạnh bóc hạt dẻ. Hương thơm ngọt ngào vương vấn quanh mũi.

Cố Nghi hơi nghiêng người, chậm rãi bóc hạt dẻ trong tay, không để lộ cảm xúc nhưng vẫn tiếp tục liếc nhìn cuộn bản đồ của trà viên.

Cuối cùng, ở phần cuối cuộn giấy, cô thấy dòng chữ bay bổng “Phương pháp quản lý trà, tính thuế dựa trên số lượng cây” được viết bằng nét chữ của Tiêu Diễn. Đây là quy định thu thuế trà của triều đình.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn.

Xem ra tình tiết vẫn đang diễn ra đúng như cốt truyện.

Cha cô và Chu Đình Hạc lần này tiến kinh, mặc dù mạch truyện về thuế trà được đẩy lên sớm hơn dự kiến nhưng có lẽ không phải là thay đổi quá lớn.

Trong truyện, triều đình Đại Mạc có truyền thống trao đổi trà lấy ngựa với các dân tộc phương Bắc. Tiêu Diễn thúc đẩy chính sách thu thuế trà không chỉ nhằm thu ngân sách, mà còn là cách để kiểm soát và chi phối dân tộc Đan Thát thông qua việc trao đổi trà.

Thực chất chính là sử dụng một bàn tay hữu hình để điều phối cung cầu.

Trà đắt ngựa rẻ, người Đan Thát ăn thịt sống, uống trà để giải ngấy và thanh nhiệt, sau nhiều năm giao thương, họ ngày càng phụ thuộc vào trà.

Nghĩ đến đây, Cố Nghi không khỏi thán phục cái nhìn Tiêu Diễn, tên chó này quả nhiên là một tay làm kinh tế giỏi.

Tính theo mẫu đất mà thu ngân, tính theo cây trà mà thu thuế.

Đối nội thì siết chặt, đối ngoại thì bóc lột.

Trong việc quản lý tiền bạc, điều duy nhất hắn có vẻ nới lỏng chính là dung túng Cao Quý công công thu lợi từ hậu cung.

Tên hoạn quan đầu sỏ này, năm nào cũng vơ vét mỡ béo từ nhân dân để làm giàu cho hậu cung.

Nghĩ kỹ lại thì có khi Tiêu Chó cũng được chia chác.

Một màn lừa đảo ngoạn mục, thật đáng khâm phục.

Tiêu Diễn thấy Cố Nghi đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, liền hỏi: “Sao thế?”

Cố Nghi mím môi cười: “Không có gì…” Cô đưa hạt dẻ đã bóc xong ra trước: “Thần thiếp đã bóc xong rồi.”

Tiêu Diễn cúi đầu nhìn, tuy số lượng hạt dẻ không nhiều, nhưng lòng bàn tay cô đã hơi đỏ.

Hắn đưa tay lấy một hạt, đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, quả thực có hơi nóng.

Hắn khẽ nhíu mày, hỏi: “Tay nàng có đau không?”

Cố Nghi khi nãy còn bận tâm về tình tiết câu chuyện, toàn tâm toàn ý giải mã cuộn tranh, giờ nghe hắn hỏi thì mới sực tỉnh, đưa tay sờ vào lòng bàn tay: “Hình như có hơi đau, chắc là do hạt dẻ còn nóng quá.”

Tiêu Diễn nhìn cô rồi đột nhiên đứng dậy, bước đến giá gỗ phía sau lấy xuống một bình sứ trắng thon dài, cầm lấy tay phải của cô rồi bôi thuốc lên.

Cố Nghi toàn thân căng thẳng, chỉ cảm thấy lớp thuốc mát lạnh lan ra trên lòng bàn tay, không khỏi tiến lại gần hơn để ngửi, thoang thoảng mùi bạc hà.

“Đa tạ bệ hạ, thần thiếp không đau nữa.” Thấy thuốc đã được bôi xong, cô liền rút tay về.

Tiêu Diễn liếc qua mâm hạt dẻ còn đầy một nửa, nói: “Hạt dẻ này không cần bóc nữa.”

Cố Nghi gật đầu.

Hai người im lặng đứng đối diện nhau một lúc.

Ánh mắt của Tiêu Diễn không kìm được mà rơi vào vầng trán sáng bóng của cô, vài sợi tóc đen rủ nhẹ xuống bên tai.

Hắn vừa định giơ tay chỉnh lại thì cô lại ấp úng nói: “Thần thiếp muốn hỏi bệ hạ một việc, Cố Tri phủ… sẽ ở lại kinh thành bao lâu?”

Tiêu Diễn cụp mắt, lơ đễnh xoay bình sứ trong tay: “Việc thuế trà khá phức tạp, trà viên ở Phủ Châu rất rộng, đăng ký hộ trà và xử lý việc thu thuế trà không phải là chuyện một sớm một chiều. Cố Tri phủ còn phải làm việc với bộ Hộ và bộ Lại, có lẽ… đến sau Tết mới trở về Phủ Châu.”

Cố Nghi sững sờ, không ngờ Tiêu Diễn trả lời thẳng thắn như vậy, cô liền thuận đà hỏi tiếp: “Vậy trà viên nhà họ Chu chính là hộ trà được chọn sao?”

Nếu không thì cô thực sự không hiểu tại sao ông anh không danh phận kia lại phải vào kinh.

Tiêu Diễn nhìn thẳng vào mắt cô, cười khẽ: “Chu Đình Hạc đã cứu Lưu thái phi, tất nhiên phải được thưởng…”

“Hả?” Gì cơ? Cố Nghi đơ người tại chỗ.

Tiêu Diễn không nói gì thêm, chỉ đặt bình sứ xuống rồi ngồi lại ghế dựa.

Cố Nghi đứng im lặng nhìn cây trâm ngọc xanh trên tóc hắn, suy nghĩ trong giây lát, rồi cắn răng, chậm rãi nói: “Thần thiếp… có một việc muốn bẩm báo với bệ hạ.”

Tiêu Diễn nhìn cô, thấy hàng mi cô khẽ rung, nụ cười trên mặt cô cũng dần phai nhạt.

“Ngồi xuống đi. Nói trẫm nghe xem.”

Cố Nghi ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Thật ra trước đây thần thiếp đã từng gặp công tử Chu Đình Hạc…”

Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, nhưng vẫn im lặng lắng nghe cô nói tiếp: “Thần thiếp khi còn trẻ người non dại đã gặp công tử Chu Đình Hạc vài lần, cũng từng gửi thư qua lại với nhau…”

Cố Nghi vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Diễn, chỉ thấy hắn lặng lẽ nhìn mình. Cô thả lỏng, mạnh dạn hơn, giọng nói cũng kiên định hơn: “Nhưng đó chỉ là những việc thần thiếp làm trong lúc bồng bột trẻ dại, chẳng có gì đáng kể. Từ khi vào cung, thần thiếp đã quên công tử Chu Đình Hạc từ lâu rồi…”

Nói xong, cô thấy Tiêu Diễn vẫn chưa có phản ứng gì, bèn tiếp tục nói: “Hôm nay thần thiếp muốn bẩm báo chuyện này, chỉ là không muốn vì việc này mà giữa thần thiếp và bệ hạ sinh ra hiềm khích…” Cô lại ngước mắt nhìn Tiêu Diễn: “Bệ hạ…”

Chỉ nghe Tiêu Diễn cuối cùng cũng chậm rãi đáp: “Ừ.”

Cố Nghi đợi một lát, mới nghe Tiêu Diễn cười khẽ một tiếng: “Hôm nay đã gặp Cố Tri phủ rồi, Cố Mỹ nhân cứ trở về đi.”

Cố Nghi hơi ngập ngừng, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, bèn đứng dậy, khẽ cúi người nói: “Thần thiếp cáo lui.”

Khi bước ra ngoài Thiên Lộc các, cô quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Cao Quý công công đang nhìn mình chằm chằm.

Cố Nghi không hiểu vì sao, chỉ đành đưa mắt nhìn lại.

Cao Quý công công cười nhạt một tiếng: “Cố Mỹ nhân đi thong thả.”

Quả là đáng khâm phục!

Cố Nghi đi dọc theo hành lang vài bước, dần dần hiểu ra ánh mắt của Cao Quý công công.

Chẳng lẽ ông ta đang ám chỉ rằng cô… không nên nhắc đến chuyện đó sao?

Cố Nghi lắc đầu, tự nhủ trong lòng, cô đã nói thẳng thắn và thành thật như vậy, chắc không có vấn đề gì đâu…

Một lát sau, khi bóng dáng Cố Mỹ nhân đã khuất sau hành lang, Cao Quý công công bỗng nghe thấy trong cung vang lên vài tiếng động lớn.

Ông ta nhanh chóng bước vào trong để xem xét, chỉ thấy chiếc hộp đựng thức ăn bằng gỗ tử đàn đã rơi xuống bậc thềm ngọc, chiếc đĩa sứ trắng bên trong vỡ tan tành, hạt dẻ lăn tứ phía, khắp nơi loạn xà ngầu.

Cao Quý công công kinh hãi, cúi người nói: “Nô tài sẽ gọi người đến dọn dẹp ngay…”

Lâu không nghe thấy tiếng trả lời, ông ta liều mạng ngẩng đầu lên, chỉ thấy hoàng đế đang ngồi sau án thư, nét mặt trầm mặc.

“Ngày mai truyền Chu Đình Hạc đến yết kiến.”

Cao Quý công công cúi đầu vái chào, miệng đáp “Vâng”.

Đúng giờ Thân.

Phía sau Thải Vi điện, Tề Thù vừa đốt xong mảnh lụa trắng cuối cùng, lửa bén sang, chỉ còn lại tro đen.

Ngọc Hồ thấy vậy, lập tức đến dập tắt những tia lửa còn sót lại trong lư hương.

“Lễ Vạn Thọ vừa qua không lâu, nương nương đừng bày mấy lễ vật cúng tế này ở đây quá lâu.”

Tề Thù cười nhạt: “Cúng tế người đã khuất cũng chỉ một lát là xong, ai biết liệu hoàng đế còn đến Thải Vi điện này nữa không?”

Ngọc Hồ hiểu rõ tâm trạng cô ta gần đây hẳn đang rất khổ sở, vội nói: “Nô tì lỡ lời, mong nương nương thứ tội.” Cô ấy không dám khuyên nhủ thêm.

Tề Thù buồn bực vô cớ, chỉ đứng đó một hồi, đợi đến khi khói xanh tan hết không còn dấu vết mới quay người trở về tẩm điện.

Trên bàn trang điểm có đặt một đôi găng tay bằng lụa màu trà. Cô ta tỉ mỉ đeo chúng vào rồi đưa tay mở chiếc hộp báu, lấy ra một chiếc hộp tròn sơn đỏ.

Cô ta mở nắp hộp, bên trong là một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ mun, đầu trâm gắn một viên ngọc đỏ tròn trĩnh.

Ngọc Hồ mang trà vào điện, vừa thấy cây trâm gỗ mun, liền tán thưởng: “Nương nương quả có con mắt tinh tường, đầu trâm được thay viên ngọc mới, trông còn đẹp hơn trước.”

Tề Thù chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mà không nói gì.

Ngọc Hồ đặt chén trà xuống, nhìn thêm một lúc, chợt nói: “Chiếc trâm gỗ mun đính ngọc đỏ này, nô tì thấy có vẻ giống với cây trâm ngọc hoa mai mà hoàng thượng đã ban cho Cố Mỹ nhân trước đây…”

Tề Thù liếc nhìn cô ấy một cái, bật cười: “Vậy sao…”

Ngọc Hồ thấy cô ta chơi đùa với cây trâm một lát, sau đó cất nó vào hộp sơn đỏ, bỏ lại vào chiếc hộp báu.

Cô ấy lại lên tiếng hỏi: “Gần đây Uyển Quý nhân ở Tú Di điện mới được phong chức, các nương nương trong cung dường như đều đã ban thưởng, nương nương có muốn ban thưởng không ạ?”

Triệu Uyển.

Tề Thù khựng lại rồi nói: “Ban cho một đôi vòng ngọc, gửi đến Tú Di điện cho Uyển Quý nhân.”

Sau giờ Dậu, Cố Nghi nhận được bức thư từ nhà họ Cố ở Phủ Châu.

Cố phu nhân đã gửi lá thư này từ nửa tháng trước, trước khi Cố Trường Thông lên đường, để báo cho cô biết về chuyến vào kinh của ông. Nhưng vì Cố Trường Thông đi đường gấp gáp, ông còn đến trước cả thư nữa.

Cố Nghi nhận được thư, cẩn thận đọc kỹ một lần. Nội dung thư không khác gì với những gì cô đã biết trong ngày hôm nay. Thư nhắc đến việc Cố Trường Thông vào kinh vì hai mục đích là đề xuất chính sách thu bạc theo mẫu đất và thu thuế trà của triều đình. Tất nhiên, không hề đề cập đến Lưu thái phi.

Cố Nghi không khỏi nghĩ thầm, nếu Lưu thái phi đã không chạy đến Thanh Châu để nương nhờ Tiêu Luật mà lại đến Phủ Châu thì có lẽ Thanh Châu sắp sửa xảy ra chiến tranh rồi.

Qua năm mới sẽ đến thời gian Nam tuần.

Cô cúi đầu tiếp tục đọc lá thư của Cố phu nhân. Trang thứ hai phần lớn là những chuyện vặt vãnh trong gia đình, như việc học tập của Cố Chiêu hay gia đình vừa trồng thêm vài loại hoa và cây cảnh mới. Đọc những dòng này, cô cảm thấy khá thú vị.

Cuối thư, Cố phu nhân còn nhắc đến chuyện năm sau Cố Trường Thông sẽ hoàn thành kỳ thi khảo mãn ba năm một lần, nếu đạt được danh hiệu thì có lẽ ông sẽ được triệu vào kinh ứng thí, bà đã mơ tưởng đến cảnh cả gia đình đoàn tụ.

Cố Nghi mỉm cười đọc xong rồi cất lá thư vào hộp gấm trên án thư.

Sáng sớm hôm sau, vừa qua giờ Thìn, trời còn chưa sáng rõ, Chu Đình Hạc đã chỉnh tề y phục, bước ra khỏi phòng trọ trong thành.

Bên ngoài khách điếm đã có hai thái giám áo xanh chờ sẵn để dẫn anh ta vào cung.

“Chu công tử, xin mời theo chúng nô tài vào cung qua cổng Chu Tước, sau buổi triều sớm, hoàng thượng sẽ gặp công tử tại Thiên Lộc các.”

Chu Đình Hạc gật đầu, cúi chào: “Đa tạ hai vị công công, hôm nay hoàng thượng triệu kiến có phải vì chuyện hộ trà ngày hôm qua?”

Một trong hai thái giám cười nói: “Chuyện này thì nô tài không rõ, công tử đến đó sẽ biết.”

Chu Đình Hạc không khỏi cảm thấy lo lắng, cố gắng nở một nụ cười rồi bước lên xe ngựa.

Hôm qua vừa nhận được lệnh triệu kiến, anh ta đã lập tức thông báo cho Cố Trường Thông, nhưng lạ là Cố Trường Thông không được triệu vào gặp, mà hoàng đế hôm nay chỉ muốn gặp một mình anh ta mà thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bản Tính Hạ Đẳng

Copyright © 2022 - MTruyện.net