Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Châu đã chết.
Chủ soái đã bỏ mạng thì làm sao có thể tiếp tục chiến đấu được nữa?
Bác Cổ thấy có người trong đám binh lính đã nảy sinh ý định rút lui, ánh mắt hắn ta như lưỡi đao quét qua mọi người, liền giật lấy một con ngựa không chủ, thúc ngựa lao thẳng về phía Tiêu Diễn.
“Ta đã trung thành với Điện hạ, nguyện vì Điện hạ liều chết quyết đấu, rửa hận báo thù!”
Vu Đại giục ngựa ra chặn giữa đường, tay cầm trường thương nghênh đón.
Bác Cổ thấy là ông ta, sự oán hận liền trỗi lên, cười khinh thường: “Một kẻ dị tộc man rợ, năm xưa dẫn đám đông hỗn loạn bao vây kinh thành, ngươi tưởng đổi họ Vu, khoác giáp chỉ huy thì sẽ thành người Đại Mạc ư? Chỉ là trò cười mà thôi!” Vừa dứt lời, mũi đao đã đâm thẳng về phía Vu Đại.
Vu Đại giương trường thương cản lại, nhắm thẳng vào bên hông của Bác Cổ, ông ta đã nhận ra vết thương của hắn ta từ lâu.
Thấy Bác Cổ khó nhọc xoay mình tránh né, Vu Đại cất tiếng cười lớn: “Ngươi vẫn cứng đầu ngu xuẩn như thế! Sự trung thành và hiếu thảo vô cùng ngu ngốc! Ngu hết chỗ nói! Tiêu Hoành sớm đã là kẻ chết, mà ngươi còn ở đây hao tâm tổn sức để kẻ khác được lợi, ha ha ha!”
Sắc mặt Bác Cổ càng thêm u ám, hắn ta nghiến răng mạnh mẽ thúc ngựa, đột nhiên cúi người lắc mình, lưỡi đao vung xuống chém vào chân ngựa của Vu Đại.
Vu Đại hừ lạnh một tiếng, siết chặt dây cương, móng ngựa vượt qua mũi đao.
Ông ta xoay trường thương trong tay quét ngang, hất Bác Cổ ngã lăn xuống đất.
Bác Cổ đã chờ đúng lúc này.
Hắn ta lăn tròn dưới đất, rút ra một con dao găm từ ngực áo ra rồi đâm thẳng vào bụng ngựa.
Ngựa rống dài một tiếng, Vu Đại buộc phải rời khỏi bàn đạp, lộn người nhảy xuống dưới.
Trong trận cận chiến, ông ta không phải đối thủ của Bác Cổ.
Đôi mắt Bác Cổ vì giết chóc mà đã trở nên đỏ rực, lúc hắn ta lao tới càng dốc toàn lực hơn.
Vu Đại lùi lại một bước, mũi đao chỉ còn cách một sợi tóc, bên tai chỉ nghe tiếng gió xẹt ngang, một mũi tên lông trắng cắm thẳng vào sườn Bác Cổ, lực rất mạnh, sợi lông trắng còn đang run rẩy.
Tiêu Diễn ngồi trên lưng ngựa, kéo cung bắn thêm một mũi tên nữa, nhắm thẳng vào trán Bác Cổ.
Bác Cổ trúng tên, không kịp né tránh, trường đao rời khỏi tay, ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Kỵ binh của Ngụy thị thấy biến cố kinh hoàng này, còn lòng dạ nào muốn đánh nữa.
Kỵ binh cầm cờ liền chém đứt chữ “Ngụy” trên cờ, vứt bỏ mũ giáp, bỏ chạy tán loạn.
Tiêu Diễn thúc ngựa đến trước mặt Vu Đại, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Vu Tướng quân hôm nay thật nóng vội.”
Vu Đại hổ thẹn chắp tay nói: “Mạt tướng biết tội.”
Tiêu Diễn đưa mắt nhìn xa về phía ngã ba trước mặt, bụi bay lên mù mịt, một đường dẫn thẳng tới Dương Thành, trên lộ trình này đầy rẫy ải quân trọng yếu, binh sĩ trải dài ngàn dặm.
Đại quân Trịnh Tuy đang ở ngay ngoài Dương Thành.
Vu Đại ngước mắt nhìn hắn, liền kinh ngạc kêu lên: “Bệ hạ, tay bệ hạ bị thương rồi!”
Vài dòng máu nóng chảy xuống từ cánh tay phải, đỏ tươi cả mu bàn tay hắn.
Vết thương trên cánh tay phải của Tiêu Diễn đã sớm rách toạc, đau đến tê dại.
Vu Đại vội nói: “Long thể của bệ hạ là quan trọng nhất! Việc hạ Dương Thành không gấp trong lúc này, đợi khi Tề Tướng quân sắp đặt xong đường thủy, 80.000 đại quân có thể trực tiếp đánh chiếm Dương Thành, nếu lúc này gấp gáp, e rằng sẽ thất bại trong gang tấc.”
Vu Đại quan sát thần sắc Tiêu Diễn, chậm rãi khuyên nhủ: “Quý nhân chỉ cần còn sống, đó chính là niềm hy vọng của Dương Thành, lúc này sinh mệnh của Quý nhân hẳn là không có gì đáng lo ngại…”
Tiêu Diễn siết chặt dây cương trong tay, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Lệnh cho người nhặt binh khí, thu gom thi thể.” Rồi lại cứng giọng nói: “Về doanh trại!” Nói xong liền quay đầu ngựa, thúc ngựa phi nhanh.
Hắn sợ ở lại thêm một chút nữa thì hắn sẽ đổi ý.
*
Cố Nghi mở mắt, cổ đau buốt, cú đánh lúc trước không nhẹ, nhưng may là chưa khiến cô ra đi ngay tại chỗ.
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn rõ màn trướng bằng lụa xanh treo trước mặt.
Cô cử động tay chân, mới phát hiện dây trói đã được cởi ra, trên cổ tay vẫn còn hằn vết đỏ sâu do bị siết, nhưng người cô thì đang yên ổn nằm trên một chiếc giường gỗ.
Cô nhìn xuống dưới, ngay cả lớp trung y bẩn thỉu mà cô mặc trước đó cũng đã được thay mới, trên người là áo lót màu trơn, bên ngoài khoác áo bối tử màu sen nhạt, váy gấm thêu hoa văn phức tạp, gọn gàng chỉn chu.
Kẻ bắt cóc cô lần này hiển nhiên có thẩm mỹ cao hơn Bác Cổ nhiều.
Cố Nghi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chống khuỷu tay từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nơi đây là một tẩm điện không lớn không nhỏ.
Trước giường có một chân đèn hình hạc tiên cao đến nửa người, trong miệng hạc ngậm một lò hương màu xanh biếc, khói hương nhẹ nhàng tỏa ra.
Cửa sổ đối diện với cô khép hờ, ngoài cửa lờ mờ thấy một cái đình xây bên hồ nước, liễu xanh mơn mởn lay động, khẽ lướt qua mặt nước xanh biếc.
Tiếng đàn nhẹ nhàng lững lờ theo gió truyền vào.
Cố Nghi đại khái đoán được nơi mình đang ở.
Cảnh xuân Giang Nam, biệt cung Dương Thành.
Cô đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ, thấy trong sân có hai ba vú già cúi đầu lặng lẽ đi qua, ngay cả khi thấy cô đứng bên cửa sổ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng bước đi.
Biệt cung Dương Thành đẹp thì đẹp, nhưng cô chỉ cảm thấy nơi đây vô cùng lạnh lẽo, vô hồn.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Phía sau truyền đến một giọng nam khàn khàn, lười biếng, như vừa tỉnh ngủ.
Cố Nghi quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân xõa tóc, chân trần đi tới, áo bào xanh trên người chỉ được thắt lỏng lẻo, trên gấm thêu rực rỡ có hình rồng vàng bay lên trời.
Dung mạo y như tranh vẽ, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đuôi mắt lại hơi ửng đỏ, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ.
Đây… đây chính là Tiêu Luật tuyệt đẹp sao…
Khi Cố Nghi đọc sách, nói thật thì nhân vật mà cô thích nhất chính là nhân vật phụ Tiêu Luật.
Vương triều Tiêu thị, phần lớn là những bậc tài hoa phong lưu.
Theo miêu tả trong sách, Tiêu Luật là người đẹp nhất trong số đó, dung nhan tuyệt thế, khuynh đảo nhân gian. Hơn nữa, cùng với việc có trí thông minh của Tiêu Hoành và Tiêu Diễn làm nền, vốn dĩ Tiêu Luật là một người bình thường, nhưng lại khiến y như một kẻ ngốc nghếch không biết gì.
Đám thuộc hạ của Thái tử Hòanh toàn là những kẻ tàn nhẫn, tính toán từng đường đi nước bước, mà phủ Thanh Châu lại là vùng nông thương giàu có, thế nhưng triều đình giả mạo này vẫn không thành công đoạt quyền được.
Cố Nghi đoán một phần lý do có thể là… đồng đội gánh không nổi Tiêu Luật.
Haiz, thật sự khiến người ta cảm thấy thương hại vô cớ mà.
Tiêu Luật cũng đang chăm chú đánh giá Cố Nghi.
Người này là người của Tiêu Diễn, nhưng cô không phải kiểu u ám giống như những phi tần trong cung.
Y khẽ nhếch môi, thở dài một tiếng: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô đã ngủ ba ngày ba đêm, ta còn tưởng bọn họ vô tình hại chết cô rồi chứ.”
Cố Nghi giật mình, cô đã ngủ tận ba ngày. Cô theo bản năng sờ vào bụng mình.
“Ngươi đói à?” Tiêu Luật nhíu mày hỏi.
Cố Nghi gật đầu, mở miệng nói: “Còn hơi khát nữa.”
Tiêu Luật vỗ tay mấy cái, một cung nhân cúi người bước vào: “Bệ hạ có gì dặn dò?”
“Truyền cơm.”
Cố Nghi đứng yên tại chỗ, chờ cung nhân rời đi mới nói: “Đa tạ.”
Tiêu Luật vén áo tự mình ngồi xuống trước bàn ăn, chậm rãi chỉnh lại tay áo, sau đó vẫy tay về phía Cố Nghi: “Ngươi lại đây.”
Cố Nghi bước đến hai bước, đứng thẳng trước mặt y.
Tiêu Luật không kiên nhẫn nói: “Ngồi xuống.”
Cố Nghi liền học theo dáng y, ngồi quỳ trước bàn.
Tiêu Luật liếc mắt nhìn Cố Nghi, liền bắt đầu nghịch một lọn tóc dài bên tai mình, làm như vô tình hỏi: “Vậy ngươi chính là sủng phi của tên chó Tiêu Diễn kia à?”
Cố Nghi chớp mắt, cô phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Là thừa nhận Tiêu Diễn là tên chó hay thừa nhận mình là sủng phi của tên chó?
Cố Nghi nghĩ một lúc, rồi cân nhắc đáp: “Sủng phi thì thật sự ta không dám nhận. Hình như Bác Cổ ngay từ đầu đã bắt nhầm người rồi.”
“Bắt nhầm người?” Tiêu Luật khẽ cười một tiếng: “Ngươi làm sao biết hắn ta bắt nhầm người?”
Mắt y sáng lên: “Sao nào, Tiêu Diễn giờ đây đã có mỹ nhân vây quanh rồi hả? Là Nga Hoàng và Nữ Anh* chăng? Chuyến Nam tuần lần này rốt cuộc mang theo bao nhiêu sủng phi?”
Cố Nghi nghẹn họng: “Trong đoàn tùy tùng còn có cung phi có phẩm cấp cao hơn ta.”
Tiêu Luật khẽ hừ lạnh: “Ta không tin, tên chó Tiêu Diễn đó xưa nay bạc tình bạc nghĩa, có thể có sủng phi, có nhược điểm gì chứ, Trịnh Tuy mơ cũng đẹp ghê.”
Y nhìn Cố Nghi, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc ngươi còn trẻ đã trở thành một quân cờ trong trận này, chỉ cần sơ sẩy liền mất mạng trước ngàn quân vạn mã.” Y cười: “Nhưng nếu quả thật vậy thì ngươi cũng xem như lưu danh sử sách rồi.”
Cố Nghi lập tức cảm thấy Tiêu Luật và Tiêu Diễn đúng là anh em, khả năng chọc tức người khác chẳng ai kém ai.
Cô cười gượng vài tiếng, không đáp lời nữa.
Một lúc sau, cung nhân mang đồ ăn lên rồi bày trên bàn ăn, toàn là sơn hào hải vị.
Cố Nghi lại không động đũa.
Tiêu Luật nhướng mày: “Ngươi sợ có độc à?” Nói rồi liền tự mình gắp một miếng măng xuân bỏ vào miệng.
Lúc này Cố Nghi mới cầm đũa lên gắp thức ăn.
Hai người ngồi đối diện ăn cơm trong im lặng.
Cố Nghi tính toán ngày tháng, đại quân tấn công Dương Thành hẳn sẽ diễn ra trong khoảng tháng này.
Quân tiến công cả đường thủy lẫn đường bộ, Trịnh Tuy tuy có 100.000 đại quân, nhưng không phải là tinh binh dũng tướng, chẳng thể chống lại cánh quân cũ của Tề Uy Tướng quân – những người đã trải qua bao năm chinh chiến đẫm máu.
Trận chiến tuy vô cùng khốc liệt, sông nhuốm màu máu đỏ, nhưng Tề Uy đã chiến thắng Trịnh Tuy trên sông Lạc.
Vu Đại theo đó dẫn quân đánh tới cửa thành Dương Thành, còn vị hoàng đế giả mạo Tiêu Luật thì bị đẩy lên cổng thành, chết dưới loạn tiễn.
Cố Nghi cầm chén trà, lén nhìn Tiêu Luật.
Haiz, người đẹp như vậy thế mà sắp chết rồi, đúng là lãng phí của trời.
Tiêu Luật cúi đầu thổi chén trà: “Sao nào, ngươi đang thương hại ta à?”
Cố Nghi ngẩn người một lát, lắc đầu nói: “Không, ta đang thương hại chính mình.”
Tôi biết kết cục của anh, nhưng lại không biết kết cục của chính mình.
Tiêu Luật nhíu mày, đang định nói gì đó thì ngoài cửa điện bỗng truyền đến một giọng nữ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Cố Nghi quay đầu nhìn thì thấy một mỹ nhân mặc áo tơ màu cánh sen đang chầm chậm bước vào, trên đầu cài chiếc trâm ngọc giống như chim thanh tước lại giống chim phượng, sáng rực lấp lánh.
Chưa được truyền mà đã bước vào điện, ngoài Trịnh Quý phi danh tiếng lẫy lừng ra thì Cố Nghi không nghĩ ra ai khác.
Tiêu Luật lập tức thay đổi dáng vẻ lười biếng lúc trước, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn: “Ái phi sao lại tới đây? Chẳng phải trước đó nàng nói đang thả diều trong vườn sao?”
Trịnh Quý phi lướt qua Cố Nghi, nở nụ cười dịu dàng với Tiêu Luật: “Hôm nay không biết làm sao mà trời lại không có gió, diều thả cả buổi chẳng thể bay lên. Thần thiếp giơ tay đến mỏi nhừ, mấy cung nhân kia cũng chẳng có ích gì, chạy quanh vườn mấy vòng, diều vẫn không bay lên được.”
Tiêu Luật cười to: “Quả thật đã khiến ái phi thất vọng, ngày khác trẫm sẽ phạt bọn họ.”
Trịnh Quý phi bước thêm hai bước, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Cố Nghi, quỳ xuống ngồi bên cạnh Tiêu Luật, tay nhẹ nhàng bám vào cánh tay y, chậm rãi vuốt ve: “Bệ hạ anh minh, nhưng thần thiếp không tính toán đâu, bệ hạ không cần vì đám cung nhân đó mà bận tâm làm gì, thần thiếp chỉ muốn, chỉ mong bệ hạ dành nhiều thời gian bên thần thiếp hơn. Tối nay đúng dịp trăng tròn, thần thiếp muốn cùng bệ hạ đến đình bên hồ ngắm trăng.” Cô ta đặt đầu lên vai Tiêu Luật, dịu dàng nói thêm: “Bệ hạ, tối nay bệ hạ đồng ý với thần thiếp… được không?”
Cố Nghi ngồi đối diện bàn ăn, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, trên tay lập tức nổi cả da gà.
Đây mới là phong thái của một sủng phi…
So với Trịnh Quý phi dịu dàng mềm mại trước mắt, cô thật sự thô lỗ chẳng khác gì một kẻ chăn ngựa.
Tiêu Luật khẽ cười, nhưng lại quay sang nhìn Cố Nghi nói: “E rằng tối nay phải khiến ái phi thất vọng rồi, có khách từ phương xa tới, trẫm phải tiếp đón người ta mới được.”
Tim Cố Nghi đập thình thịch.
Quả nhiên, ánh mắt oán trách của Trịnh Quý phi liền nhìn về phía cô.
Cô ta rời khỏi bờ vai của Tiêu Luật, nở một nụ cười xinh đẹp với Cố Nghi, gương mặt thoáng nét ngạc nhiên: “Đây chính là người mà cha phái người đưa tới sao? Quả nhiên là một mỹ nhân. Nếu thần thiếp để mất một mỹ nhân thế này, cũng sẽ đau lòng lắm.”
Cố Nghi gượng cười đáp lại.
Tiêu Luật liếc mắt nhìn Trịnh Quý phi: “Nếu ái phi đã muốn ngắm trăng, chi bằng gọi thêm nhạc công đến, đứng trên đình bên hồ nhảy múa dưới ánh trăng, chẳng phải rất đẹp sao?”
Sắc mặt Trịnh Quý phi không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu nói: “Đêm nay thần thiếp sẽ không làm phiền bệ hạ nữa, nhưng mấy ngày sau, bệ hạ nhất định phải ở bên thần thiếp mới được đấy.”
Tiêu Luật đáp “Ừ” một tiếng.
Trịnh Quý phi bấy giờ mới đứng dậy, đi vài bước lại ngoảnh đầu nhìn mấy lần rồi rời khỏi tẩm điện.
Toàn thân Cố Nghi run lên, lớp da gà mới dần dần biến mất.
Tiêu Luật nhìn cô cười khẽ, giọng điệu thản nhiên: “Ngươi đối với Tiêu Diễn cũng dịu dàng ân cần như thế sao?”
Anh có hiểu lầm gì về Tiêu Diễn không? Hai người có chắc là anh em ruột không vậy?
Cố Nghi im lặng nhìn Tiêu Luật, thấy y đột nhiên cười, khẽ lắc đầu rồi thở dài: “Quả nhiên là vậy! Ta biết ngay mà! Tên chó Tiêu Diễn đó thì biết gì về tình cảm nam nữ chứ!”
Trong lòng Cố Nghi bỗng mềm đi.
Tiêu Luật và Tiêu Diễn trong sách được miêu tả là hai anh em một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc, lúc nào cũng như nước với lửa. Nhưng Tiêu Luật trước mặt cô, tuy câu nào cũng nhắc đến Tiêu Diễn, nhưng cũng không phải hoàn toàn vì hận thù, ngược lại lại giống như anh em đấu khẩu với nhau mà thôi.
Huống hồ trên đời này, dám gọi Tiêu Diễn là tên chó có lẽ cũng không thể tìm ra được người thứ hai nữa.
*
*Nga Hoàng và Nữ Anh là tên một nữ nhân vật huyền thoại sống vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");