Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ trong vài ngày, Thái Vi điện lại nhộn nhịp kẻ đến người đi.
Thục phi từ khi giúp quản lý hậu cung và từng chủ trì tuyển tú cung nữ một lần đã im ắng suốt một thời gian dài. Nay lại bị đẩy vào tâm điểm của những lời đồn đại, như thể đang chỉ cách ngôi vị hoàng hậu có một bước, vì thế những người đến Thái Vi điện thử thăm dò và bày tỏ lòng trung thành ngày càng nhiều.
Tề Thù mệt mỏi ứng phó, cố gắng giữ nụ cười trên mặt hai, ba ngày liền cũng bắt đầu thấy khó chịu, chỉ nói với bên ngoài là cần yên tĩnh chép kinh, không tiếp khách nữa.
Ngọc Hồ bưng khay trà vào điện: “Nương nương, mấy ngày nay người mệt rồi, nô tì tìm trà giúp dịu giọng, người dùng để giải mệt ạ.”
Tề Thù uống một ngụm trà, lập tức cảm thấy cổ họng mát lạnh: “Có thêm bạc hà phải không?”
Ngọc Hồ gật đầu: “Mấy hôm trước nương nương nói nhiều quá nên giọng khàn đi. Ngoài bạc hà, Thái Y viện cũng cho thêm một ít dược liệu vào trong trà.”
Tề Thù uống xong một chén trà, từ tốn hỏi: “Mấy ngày này, vết thương của Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện đã khá hơn chưa?”
Ngọc Hồ thưa: “Người bốc thuốc ở Thái Y viện nói mỗi ngày vẫn phải đắp thuốc, lúc đỡ lúc không. Nghe nói hoàng thượng cách mấy ngày lại đến thăm cô ấy.”
Tề Thù cười châm chọc: “Có lẽ do vậy nên vết thương mới mãi chẳng lành.”
Ngọc Hồ khẽ cười hỏi: “Nương nương cũng muốn đi thăm ư?”
Tề Thù lắc đầu, mặc dù biết vụ án cũ của nhà họ Triệu đang được ba Ti điều tra, nhưng cô ta lại lười nhác đáp: “Chẳng có gì đáng để thăm cả.”
Ngọc Hồ thêm trà vào chén của cô ta: “Nô tì nghe từ cung nữ Ngô Đồng ở Kiêm Hà điện.” Thấy Tề Thù tỏ vẻ nghi hoặc, cô ấy liền giải thích: “Ngô Đồng vốn là cung nữ quét dọn ở Thái Vi điện, dùng bạc mới được chuyển đến Kiêm Hà điện để hầu hạ Triệu phi nương nương.”
Tề Thù khẽ gật đầu, Ngọc Hồ nói thêm: “Ngô Đồng cười nói rằng nếu nhìn kỹ thì dung mạo của Triệu phi nào có xinh đẹp bằng nương nương được.”
Tề Thù nghe xong như gió thoảng qua tai, hoàn toàn không để tâm: “Sắc đẹp rồi sẽ già đi, dù đẹp đến mấy thì có gì mà quan trọng.” Bỗng cô ta nhớ đến người khác, bèn hỏi: “Nhu tần nương nương ở Hà Lạc điện, sau khi hoàng thượng hồi cung thì đã đến thăm cô ta chưa?”
Ngọc Hồ nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát: “Người của Điển nghi cục nói hoàng thượng chỉ đến thăm một lần. Cùng là người tháp tùng hoàng thượng trong chuyến tuần du phương Nam, có lẽ vẫn là Triệu phi nương nương lợi hại hơn…”
Tề Thù chỉ cười nhạt, không nói gì, chợt nghe Ngọc Hồ lại nói: “Hôm nay nô tì đi ngang Ti bạc ti, nghe nói cung nữ cấp một Đào Giáp hầu hạ bên Nhu tần nương nương sắp xuất cung, hiện đã rút khỏi danh sách cung nữ trong cung rồi. Nghe đâu Đào Giáp cũng đã mười chín tuổi, cũng đến tuổi xuất cung.”
Tề Thù nắm chặt chén trà trong tay: “Sao? Hôm nay xuất cung ư? Gấp gáp vậy sao?”
Ngọc Hồ nghiêng đầu đáp: “Nô tì cũng không hỏi kỹ, nghe nói việc loại khỏi danh sách cung nữ ở Ti bạc ti đã được xử lý mấy ngày rồi, có lẽ muốn ra ngoài vào mùa xuân, để còn kịp năm nay xem mặt, sớm lấy chồng.”
Tề Thù trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: “Ngươi có rảnh thì đi hỏi thử xem, rốt cuộc là thế nào? Vì lý do gì mà cung nữ đó phải xuất cung?”
Ngọc Hồ trong lòng tuy không hiểu, thấy cô ta có vẻ nghiêm trọng cũng không dám hỏi thêm, chỉ khẽ vâng lời.
Mặt trời phía tây đang dần lặn xuống.
Đa Lạc nhìn bóng người đang quỳ ngoài cửa điện mà cảm thấy khó xử, cô ấy đã quỳ gần hai canh giờ rồi.
Đa Lạc không thể khuyên nổi, bèn cắn răng quay vào trong điện, thấy Nhu tần nương nương đang ngồi bên bàn gỗ, ngập ngừng nói: “Nương nương, Đào Giáp tỷ tỷ vẫn không chịu đi, vẫn đang quỳ trên bậc thềm ngoài chính điện. Nương nương… nên gặp tỷ ấy một lần chăng?”
Đào Giáp quỳ ngoài cửa điện, đầu gối đau như kim châm, tê rần, những viên sỏi nhỏ dưới đất đã làm rách cả lớp váy và da thịt ở đầu gối, nhưng cô ấy vẫn cố nén đau, không chịu đứng dậy.
Trước mắt cô thoáng qua bóng người, Đào Giáp ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng lại tắt lịm.
Đa Lạc nhanh chóng bước đến trước mặt cô ấy, gọi: “Đào Giáp tỷ tỷ.”
Đào Giáp mím môi không nói gì, cô quỳ dưới nắng lâu đến nỗi đôi môi đã khô nứt.
Đa Lạc thở dài: “Đào Giáp tỷ tỷ mau đứng lên đi, giờ cũng sắp đến giờ Dậu rồi ba khắc rồi. Hôm nay tỷ lấy sổ danh tịch rồi phải xuất cung nữa, nếu còn chậm trễ thì người của Cung chính ti sẽ đến đấy…”
Đào Giáp hơi cử động, vẫn lặp lại: “Không gặp được nương nương, nô tì sẽ không đứng lên.”
Đa Lạc nhíu mày: “Đào Giáp tỷ tỷ đứng dậy đi, nương nương sẽ không ra gặp tỷ đâu, nương nương… bảo muội chuyển mấy lời này lại cho tỷ.”
Đào Giáp ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Đa Lạc đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng mấy lần, giờ nói ra cũng không còn vấp nữa.
“Nương nương nói Đào Giáp tỷ tỷ đối với nương nương thực lòng, cũng rất trung thành. Những ngày tháng bên nhau trước đây, tình cảm ấy không phải là giả…” Đa Lạc khịt khịt mũi: “Nhưng nương nương nói duyên phận giữa người và Đào Giáp tỷ tỷ đã hết rồi. Tỷ thông minh, sau khi xuất cung lại có bạc mang theo, chắc chắn sẽ tìm được một cuộc sống tốt. Nương nương trong lòng tuy không nỡ… nhưng cũng chỉ mong Đào Giáp tỷ tỷ được hạnh phúc.”
Đào Giáp nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, cô ấy ngẩng đầu lên để giọt lệ không rơi xuống.
Cô ấy biết lúc này có nói gì cũng vô dụng.
Cổ họng Đào Giáp nghẹn đắng, tấm lưng cứng đờ từ từ cúi xuống, cô ấy chạm trán xuống đất, quỳ lạy thật lâu về phía Hà Lạc điện, lớn tiếng thưa: “Đa tạ đại ân của nương nương, bây giờ nô tì sẽ rời đi.”
Cố Nghi ngồi bất động trong tẩm điện, chờ một lúc lâu mới quay đầu lại, thấy Đa Lạc bước vào với vẻ nhẹ nhõm, cúi người báo: “Nương nương, Đào Giáp tỷ tỷ đã đi rồi.”
Cố Nghi chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
Đa Lạc thấy cô cúi đầu nhìn chiếc hộp gỗ khảm hoa văn bên cạnh, liền hỏi: “Nương nương muốn cài trâm gỗ không ạ, để nô tì giúp nương nương?”
Cố Nghi khẽ cười, lắc đầu đáp: “Không cần, ngươi mang đèn nến qua đây rồi gọi dọn bữa tối lên đi.”
Đa Lạc theo lời đặt chiếc chân đèn ngọc xanh lên bàn rồi đi ra ngoài tìm người truyền lệnh chuẩn bị bữa ăn.
Trong ánh sáng chập chờn của ngọn nến, Cố Nghi lại nhìn về đôi trâm hoa mai khảm ngọc đỏ bằng gỗ mun trong hộp gấm. Gỗ mun trơn nhẵn, đầu trâm gắn ngọc quý óng ánh, nhìn kỹ dưới ánh đèn càng thêm đỏ rực như máu.
Khi cô mới được ban đôi trâm này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Trong sách từng mô tả về một chiếc trâm hoa mai khảm ngọc đỏ bằng gỗ mun duy nhất, do chính Tề Thù tự tay cải chế, vậy mà cô lại được ban tặng một đôi trâm cực kỳ giống như vậy.
Khi đó Cố Nghi đã để ý đến đôi trâm này, nhân lúc không ai để ý, lén dùng dao khắc một dấu ở đuôi của mỗi chiếc trâm. Nếu không dùng tay chạm vào mà chỉ nhìn bằng mắt thường thì không ai có thể nhận ra được.
Tuy nhiên sau khi qua đại triều hội Nguyên Đán, khi cô xem lại đôi trâm thì phát hiện một trong hai chiếc không còn dấu khắc nữa. Thay vào đó là một chiếc trâm gỗ mun có cùng màu sắc và kiểu dáng, đầu trâm gắn một viên ngọc đỏ tròn, gần như giống hệt chiếc còn lại.
Chỉ đến lúc ấy, những điều cô chưa thể hiểu trước đây mới trở nên sáng tỏ.
Trước đó, cô đã đoán rằng Đào Giáp làm thế là vì Tiêu Hoành, nhưng Tiêu Hoành đã chết, người cũ ở Đông cung không còn ai nữa. Cô vẫn không hiểu vì sao Đào Giáp lại có thể tiếp cận cô, lại làm sao lấy được tề mẫu châu, cho đến khi nhìn thấy đôi trâm bị thay đổi, cô mới lập tức hiểu ra, quả nhiên Đào Giáp quen biết Tề Thù và tình nguyện phục vụ cô ta.
Lần trước khi ngón tay Đào Giáp bị sưng đỏ, cũng là sau vụ cháy ở Đàm Nguyên Đường, khi Tề Thù đến thăm cô ở Hà Lạc điện. Nghĩ lại thì lúc đó chắc Đào Giáp đã lấy viên tề mẫu châu này từ tay Tề Thù để giúp cô ta thoát họa.
Vì vậy Cố Nghi quyết tâm giữ Đào Giáp lại trong cung, dẫn Đa Lạc đi theo chuyến tuần du phương Nam. Cô lo rằng Đào Giáp sẽ lợi dụng thế lực của nhà họ Tề, bí mật liên lạc với Bác Cổ, làm thay đổi mạch truyện lần nữa. Nhưng trước khi rời đi, cô đã thử nói chuyện chân thành với Đào Giáp một lần, cũng là để xem liệu Đào Giáp có kịp dừng lại hay không. Cố Nghi từng nghĩ, nếu Đào Giáp thay lại chiếc trâm khi cô không có mặt ở đây thì cô sẽ bỏ qua chuyện này.
Đáng tiếc là Đào Giáp không làm vậy. Chiếc trâm gắn viên tề mẫu châu vẫn nằm yên trong hộp gấm của cô.
Theo sách miêu tả thì tề mẫu châu là loại độc dược, nhưng phải đủ liều lượng mới có thể giết người. Nếu liều lượng không đủ thì nạn nhân chỉ rơi vào trạng thái hôn mê. Trong tề mẫu châu có chứa ngải cứu, nếu người nào chạm phải sẽ gây sưng đỏ và ngứa rát.
Cố Nghi đoán đây có thể là một dạng phản ứng dị ứng.
Trong sách, chiếc trâm tề mẫu châu này là do chính Tề Thù trao cho Triệu Uyển.
Triệu Uyển bị Tề Thù mê hoặc, tưởng rằng cái chết của Triệu Kiệt có liên quan đến Tiêu Diễn và Tiêu Diễn sẽ không thực sự giúp nhà họ Triệu lật lại vụ án, nên cô ấy quyết định tự báo thù. Triệu Uyển đã hòa độc từ đầu trâm vào trà rồi dâng lên cho Tiêu Diễn. Nhưng vì liều lượng không đủ nên Tiêu Diễn không chết.
Hơn nữa Tiêu Diễn trong sách có lẽ do cảm giác áy náy từ thuở nhỏ khi tặng miếng ngọc bội kia, nên dù sớm nhận ra điều bất thường vẫn uống cạn chén trà Triệu Uyển đưa.
Sau đó hai người giãi bày tấm lòng, Triệu Uyển bỗng chốc tỉnh ngộ, nhận ra tình cảm sâu đậm của Tiêu Diễn, từ đó mối quan hệ của họ lại tiến thêm một bước. Sau chuyến tuần du phương Nam, Triệu Uyển từ Uyển tần được tấn phong thành Uyển phi.
Cố Nghi thầm thở dài một hơi, vào lúc này, cô lại không dám tùy tiện đưa cây trâm gỗ này cho Triệu Uyển.
Thứ nhất, cây trâm này thực sự có độc. Thứ hai, cô mơ hồ cảm thấy rằng nếu Triệu Uyển thực sự nghe lời xúi giục của Tề Thù mà đầu độc Tiêu Diễn thì rất có thể Triệu Uyển sẽ chẳng kịp tỉnh ngộ mà sẽ sớm bị trừng phạt…
Nếu nữ chính thực sự “go die” thì đừng nói là duy trì mạch truyện chính, đến tính mạng của cô cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy, cô sẽ lại quay trở về ngày 15 tháng 6!
Cố Nghi lại thở dài, chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng Triệu Uyển giờ đã là Triệu phi, vậy nên tuyến sự nghiệp của nữ chính vẫn ổn định!
*
Giờ Tuất.
Ngoài cổng Chu Tước, những chiếc đèn lồng đỏ được treo cao, soi rọi một mảng ánh sáng đỏ rực phía dưới cổng.
Đào Giáp xách hành lý chậm rãi bước ra ngoài cổng cung, hai cánh cửa gỗ sơn đỏ sau lưng cô ấy khép lại, phát ra tiếng động nặng nề.
Đào Giáp ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trời đất bao la nhưng trong phút chốc cô ấy không biết phải đi về đâu.
Cách đó không xa, một người từ bóng tối bước ra: “Đào Giáp.”
Cô ấy ngẩng đầu, thấy người đến mặc giáp bạc lấp lánh dưới ánh sáng lạnh lẽo, cô ấy định mỉm cười nhưng lại bất giác bật khóc: “Tề Sấm ca ca…”
Tề Sấm thấy cô ấy đã thay áo cung nữ, hỏi: “Giờ cô định đi đâu?”
Đào Giáp lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt châu bị đứt.
Tề Sấm lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay đưa cho cô ấy, chỉ hỏi: “Nhu tần sao lại để cô đi?”
Đào Giáp nhận lấy khăn tay, vừa lau nước mắt vừa im lặng, cất bước về hướng đông, Tề Sấm đành lặng lẽ đi theo.
Đi được chừng nửa khắc, Đào Giáp mới dừng khóc, nghẹn ngào nói: “Là ta không tốt, ta có lỗi với điện hạ, càng… có lỗi với nương nương…”
Bước chân Tề Sấm khựng lại, nhíu mày hỏi: “Nương nương? Nương nương vẫn ổn chứ?”
Đào Giáp nghe vậy liền quay lại nhìn anh ta, chỉ thấy Tề Sấm mặt đầy lo lắng, đôi lông mày kiếm đang suy tư. Cô ấy lập tức hiểu ra, giận dữ nói: “Nương nương? Trong lòng huynh chỉ có nương nương ở Thái Vi điện thôi phải không?”
Cô ấy giơ tay ném chiếc khăn tay về phía Tề Sấm, rồi quay đầu đi nhanh.
Tề Sấm lúc này mới nhận ra người mà cô ấy nói là Nhu tần nương nương.
Anh ta lập tức đuổi theo, chỉ cần hai bước đã bắt kịp, giữ chặt tay rồi kéo Đào Giáp lại: “Nếu không biết đi đâu, chi bằng về tạm Tề phủ đã.”
Đào Giáp nói: “Ta không đi!” nhưng không thể giằng ra được.
Tề Sấm coi như không nghe, vẫn giữ tay cô ấy, kéo cô ấy về phía Tề phủ.
*
Đầu giờ Hợi.
Cố Nghi rửa mặt xong, nằm xuống giường gỗ.
“Nương nương nghỉ ngơi sớm đi ạ. Nếu có chuyện gì thì gọi nô tì, nô tì sẽ ở bên ngoài.”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng, kéo chăn lụa đắp lên người. Đa Lạc thấy cô cả buổi tối tinh thần uể oải, biết rằng cô chắc chắn đang khó chịu trong lòng, nên bảo cô nghỉ sớm, tự mình canh giữ bên ngoài điện.
Không biết bao lâu sau, Cố Nghi trở mình vài lần rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Một làn gió mát thổi qua bên tai, cô lại mở mắt ra.
Bên ngoài màn giường đã có một người đứng đó, dáng người cao ráo đang nhìn chăm chú nhìn cô.
Ngày hôm qua như tái hiện lại, Cố Nghi không còn kinh ngạc nữa, bên giường còn để một chiếc đèn trắng mờ, cô có thể nhìn rõ gương mặt người đến.
Tiêu Diễn mặc một chiếc áo bào đỏ, không cài mũ ngọc, tóc buộc lỏng sau đầu, trông như vừa tắm xong.
Tiêu Diễn rất hiếm khi mặc đồ đỏ, nhưng Cố Nghi lại thích ngắm hắn trong màu đỏ nhất.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi nằm trong màn lụa, ngủ yên, hơi thở đều đều, ngực khẽ phập phồng.
Khung cảnh này dường như hắn đã thấy ở đâu rồi.
Hắn tiến gần hơn, thấy hàng mi cô như chiếc quạt khẽ run rẩy, có vẻ đang mơ, nhưng biểu cảm không giống như mơ đẹp.
Vì vậy, hắn đưa tay khẽ lay màn lụa, quả nhiên Cố Nghi liền tỉnh lại.
“Bệ hạ đến rồi.” Cô ngồi dậy nói.
Tiêu Diễn vén màn ngồi xuống, cởi giày nằm xuống bên cạnh.
Cố Nghi chớp chớp mắt, ngửi thấy hương xà phòng và mùi thông trúc trên người hắn: “Bệ hạ từ Thiên Lộc các đến đây sao?”
Tiêu Diễn gật đầu: “Trẫm đến xem nàng thế nào.”
Cố Nghi cũng thuận thế nằm xuống, kéo chăn lụa phủ xuống, nhẹ nhàng đắp lên cả hai người.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");