Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh sáng trên bầu trời vẫn còn le lói, Đa Lạc mang đồ ăn trở về, thò đầu vào nhìn thì thấy hoàng đế đang ở trong tẩm điện, bèn khẽ dặn đám cung nhân chỉ cần đặt hộp thức ăn lại rồi rời đi. Cao Quý công công đã dạy rằng mỗi khi nương nương và hoàng thượng ở cùng nhau, cung nhân phải rút lui càng xa càng tốt.
Cố Nghi ngồi im trên ghế tựa, để mặc Tiêu Diễn im lặng lau tóc cho mình.
Không biết hắn từ đâu đi tới đây, xung quanh vẫn phảng phất hơi ấm, nhưng khí thế lại lạnh lẽo như băng.
Thật sự là sự đan xen giữa băng và lửa.
Cố Nghi suy nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu vì sao mình lại khiến hắn phật ý.
Khi tóc đã gần khô, Tiêu Diễn ngừng tay.
Cố Nghi kịp thời quay đầu lại, nở nụ cười tươi tắn: “Đa tạ bệ hạ!”
Tiêu Diễn cúi mắt, chỉ khẽ liếc cô một cái, ném khăn lụa lên bàn trang điểm rồi lặng lẽ đi về phía phòng khách.
Cố Nghi liền đi theo, thấy trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, cô cười tươi nói: “Bệ hạ dùng bữa cùng thần thiếp nhé.” Cô dừng lại một lát rồi nói thêm: “Một ngày không gặp như cách ba thu, thần thiếp thật sự rất nhớ bệ hạ!”
Tiêu Diễn cuối cùng cũng quay lại nhìn cô, tuy không mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh lùng dường như đã dịu đi đôi phần.
Cố Nghi thầm nghĩ, có hy vọng!
Dù không biết vì sao hôm nay Tiêu Diễn kỳ lạ như vậy, nhưng chỉ cần có thể dỗ dành thì mọi chuyện không còn gì to tát nữa!
Tiêu Diễn vén áo bào ngồi xuống, vẫn không nói với cô câu nào. Cố Nghi bất giác cảm thấy thái độ kiêu ngạo này giống hệt Tiêu Luật lúc trước. Đúng là máu mủ ruột thịt có khác.
Cô ngồi xuống cạnh hắn, bất chợt cúi gần sát vào mặt hắn, thấy Tiêu Diễn tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng không né tránh, Cố Nghi bèn lại gần hơn, đặt một nụ hôn lên má phải của hắn.
Tiêu Diễn thoáng sững lại, quay đầu nhìn cô đầy bất ngờ, nhưng bầu không khí lạnh lẽo vây quanh hắn phút chốc liền tan biến.
“Có phải bệ hạ giận thần thiếp không?” Cố Nghi thừa cơ nắm lấy tay phải hắn: “Thần thiếp ngu dốt, không biết đã phạm lỗi gì, nhưng tuyệt đối không cố ý chọc giận bệ hạ…”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng: “Dùng bữa đi.” Cũng không buông tay cô ra.
Cơn giận này đến nhanh mà đi cũng nhanh, đúng là giống như hổ giấy.
Lông của Tiêu Diễn có vẻ đã được vuốt xuôi rồi.
Cố Nghi vui mừng lại gần hắn: “Vậy bệ hạ cũng hôn thần thiếp một cái được không?”
“Làm loạn.” Tiêu Diễn lạnh lùng đáp.
Được thôi.
Cố Nghi đành quay mặt đi, vừa quay đi thì lại bị kéo lại, môi cô bất ngờ có cảm giác ấm nóng.
Tiêu Diễn hôn nhẹ lên môi cô: “Được rồi, dùng bữa đi.”
Dùng bữa xong, Tiêu Diễn đi tắm. Đợi khi hắn tắm rửa xong xuôi, thấy tâm trạng hắn có vẻ tốt, Cố Nghi định nhân cơ hội hỏi rõ chuyện gì đã khiến hôm nay hắn tức giận, nhưng Tiêu Diễn lại không cho cô cơ hội đó.
*
Chưa đến giờ Mão, Cao Quý công công đã đợi sẵn bên ngoài tẩm điện của Hà Lạc điện.
Tiêu Diễn thức dậy, nghiêng đầu nhìn Cố Nghi vẫn còn đang ngủ, khẽ vuốt nhẹ gò má cô rồi mới kéo rèm giường ra, rời khỏi giường.
Cao Quý công công bưng triều phục vào, nhẹ nhàng giúp hoàng đế thay đồ. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, ông ta không nhịn được lén nhìn sắc mặt của hoàng đế.
Hôm qua hoàng thượng nổi trận lôi đình, ông ta dù không rõ lý do nhưng thấy cả buổi chiều hoàng đế không duyệt tấu chương mà chạy đi luyện kiếm, sau đó lại một mình đến Hà Lạc điện.
Haiz, tính cách hoàng đế là vậy đó, chuyện gì cũng giữ trong lòng.
Ông ta vốn nghĩ rằng hoàng đế chắc chắn sẽ trút giận lên Nhu tần, nhưng nhìn tình hình này thì biết là không phải như vậy rồi.
Không hổ danh là Nhu tần nương nương!
Tiêu Diễn thay triều phục xong, ánh mắt lướt qua hộp sơn đỏ với hoa văn chạm vàng trên bàn trang điểm, dừng lại một lúc.
Mặc dù có hàng trăm phương pháp khiến người khác phải phục tùng, nhưng nếu không phải là tự nguyện thì có ích gì?
Cố Nghi, mong rằng nàng đừng khiến trẫm phải thất vọng.
*
Thời tiết cuối xuân dần nóng lên, chim chóc ngoài cửa sổ kêu ríu rít không ngừng.
Tiếng chim làm Cố Nghi thức giấc, Đa Lạc nghe thấy động tĩnh liền vội vàng vào tẩm điện.
“Nương nương tỉnh rồi.” Đa Lạc vén màn lên, thấy sắc mặt Cố Nghi hơi đỏ: “Hôm nay quả thực hơi nóng, nếu nương nương cảm thấy nóng, nô tì sẽ đi lấy ít đá sớm một chút.”
Cố Nghi sờ thấy lưng đẫm mồ hôi, đáp: “Thời tiết này mà dùng đá thì hơi sớm, cứ mở cửa sổ ra là được rồi.”
Đa Lạc đi mở nửa cánh cửa sổ ra.
Một cơn gió mát thổi vào phòng, Cố Nghi cảm thấy dễ chịu hơn, ngáp một cái rồi ngồi dậy.
Đa Lạc bèn mang bát thuốc an thần đã được hâm nóng tới: “Nương nương dùng canh an thần nhé.”
Cố Nghi nhận bát, uống một hơi rồi bắt đầu sửa soạn.
Dùng bữa sáng xong, cô dặn dò: “Hôm nay ngươi để ý một chút, khi ra ngoài nhận thức ăn thì hỏi thử xem trong cung có chuyện gì lớn xảy ra không?”
Hôm qua tâm trạng của Tiêu Chó tệ như thế, chắc chắn không phải vô cớ.
Cô cảm thấy có chút không an tâm.
Đa Lạc gật đầu rồi hỏi: “Nương nương có định đi cưỡi ngựa nữa không ạ?”
Cố Nghi khẽ gật đầu.
Sau khi cô rời khỏi điện, cung nhân bắt đầu quét dọn mọi ngóc ngách từ trong ra ngoài cung điện và bên ngoài sân vườn.
Hai cung nữ bước vào tẩm điện, trước tiên cẩn thận lau dọn bàn trang điểm và giá gỗ, rồi thay hương trong lư hương.
Hai người dọn dẹp xong định rời đi, bỗng nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo, không rõ từ đâu vọng đến, nghe như ngay bên tai. Họ quay lại nhìn thì thấy một con chim xanh biếc từ cửa sổ đang mở bay vào tẩm điện, đậu trên hộp trang sức trên bàn trang điểm, bộ lông xanh biếc của nó tỏa sáng lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.
“Chim đẹp như thế này chưa từng thấy bao giờ nhỉ.” Một cung nữ thì thầm.
Cung nữ còn lại mắt sáng lên: “Nếu bắt được thì có thể cho nương nương xem! Biết đâu còn được thưởng!”
Hai người rón rén tiến lại gần, định từ hai bên vây bắt con chim.
Con chim đậu trên hộp trang sức dường như không hay biết gì, vẫn cúi đầu mổ mấy sợi lông trên cánh. Hai cung nữ liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi cùng lúc lao đến bắt con chim.
Con chim kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay lên. Một cung nữ vội đưa tay chộp, nhưng chân bị vướng vào bàn trang điểm, cả người lao về phía trước, đẩy hộp trang sức rơi xuống đất.
Tiếng rơi vang vọng khiến cả hai sững lại, chẳng còn quan tâm đến con chim nữa.
Một cung nữ hoàn hồn trước, cúi xuống kiểm tra hộp trang sức, xem kỹ rồi mới vỗ ngực thở phào: “May là không bị vỡ…”
Hai người luống cuống nhặt lại những cây trâm hoa và một chiếc bình sứ trắng bị rơi, vài viên thuốc cũng lăn ra ngoài.
Cung nữ vội vàng nhặt lại các viên thuốc lăn tứ tán xung quanh rồi bỏ vào bình sứ.
Sau khi đặt hộp về chỗ cũ, hai người âm thầm nhìn nhau, thầm hiểu rằng chuyện sơ suất hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Nắng chiều càng gay gắt, Cố Nghi cưỡi ngựa vài vòng, không thể chịu nổi nữa, bèn leo xuống ngựa. Thái giám dẫn ngựa tới, chân thành khen ngợi: “Nương nương cưỡi ngựa ngày càng giỏi!”
Điều này khiến Cố Nghi có chút vui mừng, cô cũng dành vài lời khen ngợi về công lao chỉ dạy của công công. Cô ở chỗ râm mát nghỉ ngơi một lát, sau đó dẫn Đa Lạc rời khỏi trường ngựa.
Trong ngự hoa viên, sắc xuân rực rỡ, cô dừng chân nhìn thoáng qua mặt hồ với lá sen xanh mướt trôi nổi thì thấy Đoan phi dẫn theo một nhóm cung nữ từ phía hồ đi tới.
“Tham kiến Đoan phi nương nương.”
Đoan phi giơ tay ra hiệu cho cô đứng lên, nhìn bộ y phục cưỡi ngựa của cô rồi nói: “Nhu tần lại đến cưỡi ngựa rồi, bổn cung nghe nói Nhu tần rất thích cưỡi ngựa, quả là đúng vậy thật.”
“Thần thiếp không giỏi cưỡi ngựa, vì thế muốn tranh thủ thời gian tập luyện một chút.”
“Nhu tần có lòng thật. Cưỡi ngựa trên trường săn vào mùa xuân quả là sảng khoái nhất. Nhu tần mau thành thạo cưỡi ngựa nhé, khi đó tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau đua ngựa, chơi đánh mã cầu…” Đoan phi nói rồi mỉm cười: “Thục phi vừa rời cung, các tỷ muội còn lại chẳng biết còn có thể gặp nhau được bao lâu.”
Cố Nghi khẽ cười, ánh mắt liếc qua đám cung nữ phía sau cô ta rồi nói: “Mùa xuân thật đẹp, nhưng thần thiếp vừa ra một trận mồ hôi, cần nhanh chóng trở về cung thay y phục, không dám làm phiền nương nương ngắm sắc xuân nữa.”
Đoan phi khẽ gật đầu, Cố Nghi xoay người định rời đi nhưng lại nghe cô ta nói: “Vết thương trên vai của Triệu phi vẫn chưa khỏi, nếu Nhu tần có thời gian rảnh, cũng nên đến thăm một lát.”
Cố Nghi khựng lại rồi bước về hướng Hà Lạc điện.
Trở lại trong điện, cô tháo bỏ bộ trang phục cưỡi ngựa phức tạp rồi đi tắm
Sau khi được thả lỏng, đầu óc Cố Nghi không ngừng nghĩ về cốt truyện.
Việc vết thương ở vai của nữ chính chưa khỏi thật sự khiến Cố Nghi có chút bất an. Trong truyện nữ chính tuy bị thương, nhưng sau khi hồi kinh thì đã khỏi hẳn.
Chẳng lẽ là hào quang nữ chính có vấn đề? Hay còn xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, khiến vết thương vẫn chưa lành?
Liệu có phải nữ chính sẽ thực sự… gặp chuyện không may không?
Cố Nghi cảm thấy nhức đầu, không biết chuỗi ngày này bao giờ mới kết thúc.
Cốt truyện chính rốt cuộc là gì đây!
Kết thúc của tiểu thuyết là Tiêu Diễn bắt đầu sự nghiệp đế vương, còn Triệu Uyển đương nhiên trở thành hoàng hậu.
Về nửa đầu của phần kết thúc đó cô không thấy có vấn đề gì, nhưng thật lòng mà nói không phải cô không tự tin, chỉ là Triệu Uyển liệu có thực sự trở thành hoàng hậu không?
Cố Nghi thu mình trong bồn tắm, vấn đề cuối cùng mà cô luôn né tránh theo thời gian lại càng ngày càng hiện lên trước mắt rõ ràng hơn.
Nếu thời điểm đến mà câu chuyện chưa đi đến hồi kết thì cô sẽ thế nào? Tiêu Diễn sẽ thế nào đây?
Liệu cốt truyện sẽ quay ngược lại từ đầu, tất cả thành hư không ư?
Vô hít sâu một hơi, nửa khuôn mặt chìm vào bồn tắm, thổi ra vài bọt nước lăn tăn.
Thời gian chẳng còn nhiều nữa…
Nếu… nếu Tiêu Diễn thực sự lập Triệu Uyển làm hoàng hậu thì sao…
Cố Nghi khẽ lắc đầu.
*
Bóng đêm phủ kín hoàng thành, tiếng trống canh đầu tiên vừa mới điểm.
Cao Quý công công cầm đèn, từng bước theo sau hoàng đế đi dọc theo lối đi. Đây là hướng đến Hà Lạc điện.
Ông ta liếc nhìn hoàng đế, thấy sắc mặt hoàng đế không chút vui vẻ mà có phần đáng sợ.
Cao Quý công công thầm nghĩ, chẳng lẽ là đêm qua đã cãi nhau, nhưng vẫn chưa làm lành hay sao? Nếu chưa làm lành thì sao đêm nay còn đến đây chi nữa…
Thực sự ông ta có hơi khó hiểu.
Đèn đuốc phía trước dần sáng rõ, Hà Lạc điện vẫn lung linh ánh nến.
Tiêu Diễn đã cố kìm nén cả ngày, đến giờ không thể chịu đựng thêm nữa.
Hắn nhìn qua cửa sổ tẩm điện, nơi ánh đèn cam dịu hắt ra vài tia ấm áp.
Cố Nghi hẳn là sắp nghỉ ngơi rồi.
Hắn dừng lại trước cửa điện, ra hiệu cho cung nhân không cần thông báo, sau đó đi qua hành lang và bước vào tẩm điện, thấy Cố Nghi đang ngồi trước gương chải tóc.
Cô quay đầu lại nhìn thấy hắn, mỉm cười: “Bệ hạ tới rồi.”
Tiêu Diễn đi đến sau cô, đưa tay giúp cô tháo búi tóc, im lặng giây lát rồi nói: “Pha cho trẫm một ấm trà… Đã lâu rồi trẫm chưa được uống trà do nàng pha.”
Cố Nghi đứng dậy, cười nói: “Bệ hạ chờ một chút, thần thiếp sẽ quay lại ngay.”
Đợi đến khi tiếng bước chân dần xa, Tiêu Diễn từ từ mở hộp trang sức trên bàn trang điểm, lấy ra chiếc bình sứ trắng ở ngăn dưới cùng.
Do dự giây lát, hắn mới lấy bình ra và đổ hết các viên thuốc vào lòng bàn tay.
Tròn mười viên thuốc.
Tiêu Diễn khẽ bật cười.
Hắn chưa từng cầu xin ai, vậy mà hắn đã cầu xin Cố Nghi, nhưng rốt cuộc Cố Nghi lại không đáp ứng hắn.
Có lẽ như người đời nói bao năm nay, huyết thống của hắn vốn không xứng đáng để có người nối dõi.
Cố Nghi bưng khay trà quay lại tẩm điện, thấy Tiêu Diễn lặng lẽ đứng trước gương. Nghe thấy tiếng động, hắn liền quay đầu nhìn cô.
Gương mặt hắn vô cảm, ánh mắt không có chút sinh khí nào, tựa như một pho tượng lạnh lẽo.
“Bệ hạ, có chuyện gì vậy?” Cô đặt khay trà xuống, nhanh chóng bước đến bên hắn.
Tiêu Diễn bỗng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt má cô: “Hôm nay muộn rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Nghi nhíu mày: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
Thấy Tiêu Diễn định bước đi, Cố Nghi không kìm được mà giữ lấy vạt áo hắn: “Chờ đã!”
Đúng lúc này, một cung nhân áo xanh vội vàng chạy tới ngoài tẩm điện, dập đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội, Nhu tần nương nương thứ tội, có người từ Kiêm Hà điện truyền tin, nói rằng vết thương ở vai của Triệu phi nương nương bị toác ra, máu chảy không ngừng, xin hoàng thượng thương tình mau tới Kiêm Hà điện.”
Cố Nghi giật mình, không khỏi buông tay ra.
Tiêu Diễn khẽ cau mày, quay lại nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, lời khuyên can của Cố Nghi nghẹn lại nơi cổ họng không nói ra được.
Tiêu Diễn lạnh giọng hỏi: “Nhu tần có điều gì muốn nói?”
Đừng đi. Anh đừng đi.
Cố Nghi hé miệng, nhưng cũng không thể nói nên một lời nào.
Sắc mặt Tiêu Diễn càng lạnh lùng hơn.
Hắn lẽ ra nên biết Cố Nghi từ trước đến giờ chưa từng ghen tuông, chưa từng đố kị, còn hắn mỗi lần nghĩ đến Chu Đình Hạc là lại như nghẹn ở cổ họng, hận không thể trừ khử anh ta ngay tức khắc.
“Cố Nghi…” Hắn bật cười lớn: “Rốt cuộc nàng có trái tim không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");