Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả Kiêm Hà điện suốt đêm không chợp mắt, mãi đến khi ánh bình minh ửng hồng chân trời, Hồ Viện phán của Thái y viện mới từ Kiêm Hà điện bước ra với chiếc hòm thuốc trong tay.
Ông ta mệt mỏi như vừa được vớt từ dưới nước lên, rút khăn trắng trong ngực ra lau mồ hôi trên trán và sau cổ.
Vết thương trên vai của Triệu phi bị viêm loét, chảy máu không ngừng, giờ mới cầm được máu, nhưng ông ta vẫn không đoán ra nguyên nhân xuất huyết. Ông ta đã cẩn thận kiểm tra bã thuốc bôi trong uống ngoài, không thấy vấn đề gì, đều là những phương thuốc cầm máu và làm lành da, không nên có sai sót gì mới phải.
Thế nhưng Triệu phi đã bị thương từ mấy tháng trước, vết đâm tuy sâu nhưng không nguy hiểm, theo lý đã khỏi hẳn rồi. Tình trạng kéo dài đến giờ mà không lành hẳn, nếu nói không có điều gì uẩn khúc thì đến ông ta cũng không tin.
Nhưng chuyện trong cung, ai có thể nói rõ ràng cơ chứ!
Hồ Viện phán không dám trở lại Thái y viện ngay, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cử một người bốc thuốc đi đến tiền điện tìm Cao Quý công công, hỏi xem hôm nay có thể gặp hoàng thượng không.
Sau khi Hồ Viện phán rời đi, trong Kiêm Hà điện trở lại yên tĩnh.
Triệu Uyển đau đớn suốt đêm, uống một liều thuốc an thần xong, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tố Tuyết nhẹ nhàng vén rèm trước giường lên nhìn cô ấy một lát, rồi thả rèm xuống.
Trên chiếc bàn nhỏ trong tẩm điện có đặt một lư hương sứ xanh chạm hình cây tùng, cây trúc và hoa mai, tro hương đã lụi, chẳng còn chút hơi ấm.
Tố Tuyết bưng lư hương lên, lại liếc nhìn giường, rồi rút khăn lụa bên hông ra, đổ phần tro còn lại trong lư ra, gói lại bằng khăn lụa và cất vào túi hương ở thắt lưng.
Cô ta lại lấy hương mới từ trong chiếc tủ cao ra, dùng nến châm lửa rồi đặt vào lư hương, những tia lửa xanh chập chờn, một mùi trầm hương thoang thoảng lan tỏa từ lư hương.
Đến giờ Tỵ.
Tiêu Diễn sau khi hạ triều đã gặp Hồ Viện phán trong Thiên Lộc các.
Hồ Viện phán chỉnh lại y phục, cúi đầu hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
“Hồ Viện phán tới đây là vì chuyện của Kiêm Hà điện?”
“Đúng vậy.” Hồ Viện phán bình tĩnh lại: “Đêm qua vết thương trên vai của Triệu phi nương nương chảy máu, tuy đã cầm được máu nhưng vết thương lâu ngày không lành, nếu cứ kéo dài thì nương nương sẽ mất máu quá nhiều mà trở nên suy yếu.” Ông ta cúi đầu nói: “Vi thần bất tài, thực sự không tìm ra nguyên do.”
Ông ta quyết định báo cáo chuyện này trước mặt hoàng thượng để tránh liên lụy sau này. Triệu phi hiện tại là sủng phi trong cung, Hồ Viện phán vô cùng lo lắng, sợ lỡ một bước sẽ vô cớ bị liên lụy. Đến giờ, ông ta vẫn không rõ tại sao Từ Viện phán lại rời khỏi Thái y viện, nhưng đoán chắc cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Chỉ nghe hoàng đế từ tốn lên tiếng: “Đêm qua vất vả cho Viện phán rồi, trẫm đã biết chuyện này.” Hắn dừng một chút: “Nhưng Viện phán phải cố gắng giữ mạng Triệu phi, còn lại mọi việc, trẫm sẽ điều tra kỹ lưỡng.”
Hồ Viện phán nhẹ nhõm phần nào: “Vi thần nhất định sẽ cố hết sức.”
Sau khi Hồ Viện phán lui ra ngoài, Tiêu Diễn lấy ra cuốn hồ sơ của ba Ti, trên đó có ghi chép lời khai của Triệu Cửu, nhưng chỉ với lời nói của một mình Triệu Cửu thì khó mà lật lại vụ án. Năm xưa sự việc này bị che đậy kín kẽ như vậy, e rằng không chỉ có Thái tử ra tay mà còn có người khác giúp y che giấu.
Hắn bật cười đầy khinh thường, không rõ là tiên đế hay là Cao hoàng hậu nữa.
*
Vào buổi trưa, bỗng nhiên trời đổ một cơn mưa xuân, những hạt mưa li ti như tấm rèm, nhẹ rơi trên cây cỏ, thấm vào đất đai, một cơn mưa ngọt ngào không vội vã.
Vì cơn mưa này nên hôm nay Cố Nghi không thể ra ngoài cưỡi ngựa. Cô gọi Đa Lạc vào tẩm điện, dự định thử nghiệm suy đoán của mình.
[Ngươi là nhân vật trong một quyển sách.]
Lời muốn nói ra lại không thể thốt lên.
[Ta đã chết bốn lần rồi.]
Vẫn không thể nói ra.
Quả đúng là như vậy.
Đa Lạc đứng yên, thấy cô mấy lần mở miệng nhưng không nói gì, liền bối rối hỏi: “Nương nương gọi nô tì đến là có gì dặn dò ạ?”
Cố Nghi im lặng suốt sáu mươi giây, rồi mới nói: “Đêm qua Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện không biết tình hình ra sao, ngươi tìm cách hỏi thăm thử.”
Đa Lạc gật đầu, rồi đi dò hỏi ngay.
Có lẽ chức năng cấm nói này không phải mới xuất hiện, chỉ là trước đây cô chưa bao giờ kích hoạt thôi à?
Cố Nghi đứng dậy, đi vài vòng trong tẩm điện, dù có chút phiền toái nhưng không đến mức nguy hiểm chết người, chắc là không phải chuyện gì lớn.
Hiện tại việc cấp bách là xác nhận xem nữ chính có thật sự nguy hiểm tính mạng hay không, sau đó chờ nhà họ Cố vào kinh.
Chưa đầy nửa canh giờ, Đa Lạc đã trở lại: “Bẩm nương nương, nô tì đã hỏi Cao Quý công công rồi. Cao công công nói rằng Triệu phi nương nương tuy đêm qua nguy kịch, nhưng máu đã cầm lại, hiện tại không có gì đáng lo, nương nương không cần bận tâm.”
Cố Nghi càng thấy kỳ lạ, vì nữ chính trong sách không hề bệnh lâu đến vậy, chứ đừng nói đến việc vết thương vẫn còn chảy máu đến bây giờ.
Sau một hồi suy nghĩ, cô mới nói: “Đi thôi, đến Kiêm Hà điện thăm Triệu phi nương nương, đã lâu rồi ta chưa gặp cô ấy.”
Đa Lạc vội lấy một chiếc dù giấy dầu che trên đầu cô, cả hai đi được nửa đường thì trời tạnh mưa hẳn.
Khi đến bên ngoài Kiêm Hà điện, trong lúc chờ cung nhân vào thông báo, Cố Nghi khẽ phủi những giọt nước đọng trên chiếc áo khoác mỏng.
“Mời Nhu tần nương nương vào điện.” Một cung nữ bước ra cung kính nói.
Vừa bước vào điện, một luồng hơi ấm tràn tới khiến cả người cô nóng lên. Cố Nghi tháo áo khoác ra rồi đưa cho Đa Lạc.
Rõ ràng đã là tháng tư, nhưng trong Kiêm Hà điện lại bày lò sưởi ở bốn góc. Lẽ nào bệnh tình của Triệu Uyển nặng đến vậy sao?
Cảm giác bất an trong lòng cô càng dâng lên, cô nhanh chóng theo sau cung nữ bước vào tẩm điện.
Triệu Uyển đã tỉnh, mái tóc xõa xuống vai, mặc một lớp áo trong màu trắng ngà, phủ thêm áo ngoài màu xanh nhạt, ngồi tựa nghiêng trên giường. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, không phải là màu trắng của làn da mịn màng mà mang sắc tái nhợt của bệnh tật, đôi gò má gầy gò, đôi môi vốn hồng hào giờ tím tái, không chút huyết sắc.
Trời ơi! Chẳng lẽ nữ chính thực sự gặp nguy hiểm tính mạng à?
Thế này mà gọi là không có gì đáng lo sao?
Cố Nghi vô thức bước nhẹ nhàng hơn, đến bên giường hành lễ: “Tham kiến Triệu phi nương nương.”
Triệu Uyển khẽ động mắt, nhìn Cố Nghi một lát. Khuôn mặt của Cố Nghi ánh lên sắc hồng nhạt, đôi mắt sáng, thân hình mảnh mai nhưng tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác biệt với vẻ gầy yếu của cô ấy.
“Nhu tần không cần đa lễ.”
Cố Nghi quan sát kỹ sắc mặt của cô ấy, nghi hoặc hỏi: “Nương nương cảm thấy thế nào? Vai còn đau không? Thái y có nói cần đổi phương thuốc không?”
Trong mắt Cố Nghi lộ vẻ lo lắng thật sự.
Triệu Uyển hơi ngây ra, rồi đáp: “Vẫn còn đau âm ỉ, Thái y chưa đổi thuốc, nhưng mỗi ngày đều đến kiểm tra.”
Cố Nghi để ý thấy miếng băng trắng trên vai cô ấy lộ ra chút màu đỏ. Cô liền đưa mắt nhìn quanh phòng, tẩm điện của Kiêm Hà điện rộng rãi, có lẽ do Triệu Uyển đang yếu nên cả sáu cửa sổ đều đóng chặt.
Góc tường phía tây còn có lò than đang cháy, trên chiếc bàn gần giường đặt một lư hương, hương trúc thoang thoảng.
Triệu Uyển cũng nhìn theo ánh mắt của Cố Nghi, khẽ cau mày, nhưng thấy Cố Nghi quay lại nhìn mình nói: “Nương nương thân thể tuy yếu, nhưng tẩm điện cũng nên để thoáng gió, ngoài kia sắc xuân tươi đẹp, nương nương thấy cũng sẽ vui vẻ hơn.”
Lời nói của cô làm Triệu Uyển có chút sững sờ.
“Nhu tần nói rất đúng.”
Lời vừa dứt, Tố Tuyết bưng khay gỗ tử đàn vào điện, hành lễ nói: “Tham kiến Nhu tần nương nương, nô tì mang trà đến.”
Cố Nghi mỉm cười, rồi quay sang Triệu Uyển nói: “Thần thiếp đã thăm nương nương rồi, không muốn quấy rầy giấc nghỉ của nương nương nữa, thần thiếp xin cáo lui.”
Triệu Uyển khẽ gật đầu.
Cố Nghi mãi đến khi ra khỏi Kiêm Hà điện mới hít sâu một hơi.
Quá kỳ lạ.
Cố Nghi bất an cúi đầu bước ra cổng cung.
“Nương nương, bệ hạ đến rồi.” Đa Lạc nhắc cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy đoàn người dài trên con đường cung hẹp đang tiến tới.
Người đi đầu mặc hoàng bào sáng chói, chính là Tiêu Diễn.
Cố Nghi dừng bước, khi người đến gần liền hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn gặp Cố Nghi ngoài Kiêm Hà điện, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm xúc khó tả, tựa như chột dạ: “Đứng lên đi.”
Cố Nghi ngước mắt nhìn hắn, hai người bốn mắt giao nhau, nhìn nhau chằm chằm, nhưng chẳng ai mở lời trước.
“Nàng…”
“Thần thiếp…”
Tiêu Diễn ngừng nói, Cố Nghi đợi một lát rồi mỉm cười nói: “Thần thiếp vừa đi thăm Triệu phi nương nương, thấy sắc mặt nàng ấy tiều tụy, quả là bệnh nặng…”
“Hồ Viện phán đêm qua đã đến xem qua rồi.” Hắn do dự một chút: “Giờ trẫm cũng sẽ vào thăm.”
Cố Nghi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không nguôi thắc mắc, bèn cẩn thận mở lời: “Vết thương của Triệu phi nương nương lâu ngày không khỏi, thần thiếp thấy có phần kỳ lạ. Lúc trong chuyến tuần du phía Nam, Y chính đã nói rằng vết thương không nặng, nhưng đến giờ vẫn không lành, thần thiếp nhìn mà cũng thấy sợ.”
Nhanh nào, anh mau tra xem có phải có kẻ muốn hại nữ chính hay không!
Tiêu Diễn thấy cô nói từng câu chân thành, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu lạ thường: “Biết rồi.” Nói xong liền quay người bước vào Kiêm Hà điện.
Cố Nghi âm thầm thở dài, lúc này cũng chẳng kịp nghĩ sâu hơn về tâm trạng kỳ lạ của Tiêu Diễn.
Nếu bây giờ nữ chính thực sự mất mạng, e rằng cô cũng phải chịu chung số phận, nhưng Tiêu Diễn đã đến, có lẽ mọi chuyện sẽ có chuyển biến.
Trong Kiêm Hà điện, ngay khi vừa vào điện, Tiêu Diễn đã ra lệnh cho cung nhân thu dọn toàn bộ vật dụng để kiểm tra, ngoài Triệu Uyển, cả bốn mươi chín người còn lại đều được triệu tập trước cửa chính điện. Cung nhân của Cung chính ti tiến hành khám xét từng ngóc ngách trong điện.
Triệu Uyển nằm trong tẩm điện, nghe thấy động tĩnh định đứng dậy, ngước lên lại thấy Cao Quý công công đứng ngoài điện, cất giọng khuyên nhủ: “Nương nương đừng lo, bệ hạ căn dặn nương nương hãy an tâm nghỉ ngơi, không cần phải ra ngoài.”
Cô ấy đành phải bình tĩnh lại, khẽ cắn môi, cuối cùng không động đậy nữa.
Mãi đến hai canh giờ sau, bóng nắng ngoài điện đã nghiêng dần, nến trong điện đều được dập tắt, cánh cửa điện mở rộng đón những tia sáng cuối cùng của ban ngày.
Nữ quan áo xanh của Cung chính ti bước nhanh vào điện, quỳ xuống bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụ phát hiện trong phòng của cung nữ cấp một – Tố Tuyết có một chiếc khăn lụa dính tro hương, dù đã ngâm trong chậu nước nhưng trên khăn vẫn còn dấu vết xanh đen. Thần phụ đã đưa choY chính kiểm tra, có vẻ… có vẻ là hương trúc khê.”
Tiêu Diễn chống khuỷu tay lên bàn rồi chống cằm, cười khẽ m
ột tiếng: “Hương Trúc Khê? Lâu rồi trẫm chưa nghe đến tên này, có chút hoài niệm. Người đâu, đưa cô ta lên đây, trẫm muốn hỏi thử.”
Tố Tuyết đã đoán rằng hôm nay hoàng đế sẽ đến, nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
Cô ta bị hai cung nhân kẹp hai bên, quỳ trước điện.
Hoàng đế ngồi trong bóng tối mờ mờ, như đang cúi xuống nhìn cô ta.
Tố Tuyết cảm thấy lạnh sống lưng, phủ phục xuống đất: “Nô tì bị oan! Xin bệ hạ minh giám!”
“Ngươi lấy được hương này từ đâu?” Giọng hắn nghe như thể không hề gợn sóng.
Tố Tuyết dập đầu mạnh: “Nô tì bị oan! Xin bệ hạ minh giám!”
“Hôm nay trẫm đã đợi đủ lâu rồi, không còn kiên nhẫn nữa. Ngươi không nói thì thôi vậy.”
Hai cung nhân tiến lên định kéo cô ta ra khỏi điện, Tố Tuyết vùng vẫy kịch liệt, đạp mạnh chân, thoát khỏi vòng tay của hai người kia, nhào tới trước, hét lớn: “Là Nhu tần, là Nhu tần nương nương!”
“Ăn nói hàm hồ.” Tiêu Diễn thả tay xuống, đứng dậy nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");