Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu bên này của con đường lát đá, Đa Lạc đang cầm chiếc roi ngựa, trông thấy xe ngựa của Đoan phi đã đi xa, nhưng Nhu tần nương nương vẫn đứng yên tại chỗ, chưa quay về.
Cô ấy lại chờ thêm một lúc, sau đó mới men theo con đường đá tiến lên phía trước: “Nương nương vừa rồi cưỡi ngựa ra mồ hôi, vẫn nên sớm quay về điện thay y phục, kẻo lại bị cảm lạnh.” Cô ấy đi đến bên cạnh Nhu tần nương nương, chăm chú nhìn thì thấy nương nương chỉ đang ngẩn ngơ, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ, hoảng hốt nói: “Nương nương làm sao vậy? Nương nương khóc rồi sao?”
Cố Nghi hoàn hồn lại, mỉm cười với Đa Lạc: “Không khóc, chỉ là thấy mệt thôi, quay về đi.”
Đa Lạc không dám hỏi thêm, chỉ đành nhanh bước theo sau.
Đi qua ngự hoa viên, phía trước có một đoàn nữ quan của Ti bảo ti và Ti sức ti đi tới, thấy Cố Nghi thì đồng loạt cúi người hành lễ: “Tham kiến Nhu tần nương nương.”
Cố Nghi giơ tay lên: “Đứng dậy đi.” Cô liếc nhìn những cái khay trong tay các nữ quan, năm chiếc hộp thêu hoa bằng gấm đỏ, trông như là hộp đựng trâm ngọc và châu báu.
Cô không dừng lại, chân vẫn bước tiếp tiến về phía trước.
Đa Lạc lại quay đầu nhìn mấy lần, thấy các nữ quan đang đi về phía Kiêm Hà điện.
Khoảng thời gian này Triệu phi nương nương thật sự quá mức nổi tiếng.
Sau vụ án Triệu Kiệt, có một số triều thần cho rằng đã nắm rõ tâm ý của hoàng đế, liền dâng tấu xin đưa Triệu phi vào danh sách lựa chọn hoàng hậu, lập tức gặp phải sự phản đối kịch liệt của Liễu Phóng, Cung Chính Hải và những người khác. Các bên tranh luận đến bế tắc, đúng lúc này, các quan viên vừa hoàn thành kỳ khảo mãn ở kinh thành đã đến. Việc lập hậu lại bị hoàng đế lấy lý do trì hoãn, để sau sẽ bàn.
Cố Nghi nghe nói về chuyện này từ miệng của Cố phu nhân.
Ngày mười lăm tháng năm, Cố phu nhân cuối cùng cũng nhận được thẻ bài, vào cung thăm Nhu tần nương nương.
Cố phu nhân dậy vào giờ Mão, sau khi rửa mặt thay y phục, bà nghiêm túc ngồi trước gương trang điểm. Bà thay một bộ lễ phục mới tinh của bậc ngũ phẩm, áo khoác thêu họa tiết mây và uyên ương, chiếc váy dài thêu hoa, tóc được cài trâm hình chim uyên ương bằng bạc mạ vàng.
Cố Trường Thông đã dậy từ sớm, chờ bên cạnh bàn, đợi đến lúc bà sắp sửa ra cửa, lại bước lên dặn dò: “Lát nữa gặp nương nương, lễ tiết không thể thiếu, quy củ trong cung rất nhiều, đừng để nương nương khó xử.”
Cố phu nhân thoáng trách cứ liếc ông một cái: “Đã nói nhiều lần rồi, tôi tự biết chừng mực.” Nói xong liền bước ra ngoài.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể gặp được Tiểu Nghi rồi.
“Mẹ.”
Bà vừa bước ra hành lang dài đã thấy Cố Chiêu ăn mặc chỉnh tề từ đầu bên kia của khách điếm nhanh chân chạy tới: “Mẹ đi thăm a tỷ, có thể mang giúp con một vật đến cho tỷ ấy được không?”
Cố phu nhân khó xử nói: “Trước khi vào cung đều phải kiểm tra kỹ lưỡng những vật trên người, con muốn mang thứ gì cho a tỷ vậy?”
Cố Chiêu lấy ra một bức tượng chim ưng bằng đá từ trong ngực, chỉ to bằng bàn tay, được sơn năm màu, hình dáng không mấy tinh xảo, vừa nhìn đã biết là do cậu mới làm gần đây: “Con rảnh rỗi tạc tượng đá này, nên tặng cho a tỷ thưởng thức.”
Cố phu nhân do dự một lúc, vẫn nhận lấy rồi nói: “Quy củ trong cung rất nghiêm, nếu không thể mang vào được thì không thể trách ai được đâu đấy.”
Cố Chiêu vui vẻ gật đầu: “Con biết rồi.”
Ra khỏi khách điếm, trời còn tờ mờ sáng, xe ngựa từ trong cung đến đón đã chờ sẵn.
Cố phu nhân ngạc nhiên trong giây lát, thấy bên cạnh xe có một thái giám mặc áo xanh đứng đó, mặc cung phục, trông rất thanh tú, bèn áy náy nói: “Phiền công công đã phải chờ lâu, không biết công công xưng hô thế nào?”
“Phu nhân khách sáo rồi, nô tài cũng mới đến thôi, phu nhân cứ gọi nô tài là Lục Triều là được.”
Cố phu nhân cười nói: “Cảm ơn Lục công công.” Rồi đặt chân lên chiếc ghế thấp trước xe mà bước lên.
Xe ngựa chạy chậm chạp, không bị xóc nảy, cho đến khi đến bên ngoài cổng Chu Tước, mặt trời ở phía Đông đã lên cao.
Xe ngựa dừng lại, Cố phu nhân vén rèm xe, thấy phía trước xe có hai nữ quan mặc áo xanh cúi người nói: “Phu nhân thứ lỗi, theo lệ thường chúng thần phụ cần kiểm tra kỹ lưỡng những vật phu nhân mang theo.”
Cố phu nhân liền đứng yên không động, hai nữ quan lập tức bước vào trong xe.
Phải mất một khắc sau, hai nữ quan mới lui ra khỏi xe ngựa: “Phu nhân mời xuống xe.”
Cố phu nhân may mắn giữ được bức tượng đá của Cố Chiêu, bà chỉnh lại y phục, xác nhận dung nhan chỉnh tề rồi mới bước xuống xe. Bà đi theo sự dẫn dắt của nữ quan tiến vào cổng Chu Tước, hai bên tường đỏ cao vút, ngói xanh không dính bụi, khiến người ta bất giác sinh lòng sợ hãi.
Bước qua con đường hẹp dài, rẽ qua một cổng vòm, men theo đường đá, ba người tiến vào ngự hoa viên.
Một nữ quan trong số đó quay đầu lại mỉm cười nói: “Nhu tần nương nương sống ở Hà Lạc điện, cách ngự hoa viên không xa, phu nhân đi thêm nửa khắc nữa là đến.”
Cố phu nhân gật đầu: “Đa tạ đã dẫn đường.” Nhưng đôi mắt cũng không dám liếc lung tung.
Ngự hoa viên đầu mùa hè tràn ngập hương thơm ngào ngạt, giữa bụi cỏ và trên lá biếc còn đọng sương sớm, những con chim nhỏ to bằng bàn tay lúc thì đậu xuống nhấp nháp sương mai, lúc lại vui vẻ vỗ cánh bay đi. Cố phu nhân đi thêm nửa khắc, lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Đi đến trước Hà Lạc điện, Cố phu nhân vẫn bị vẻ tráng lệ của cung điện trước mắt làm cho kinh ngạc. Mái cong tầng tầng lớp lớp, đầu mái vút cao tựa như chạm tới mây, những cung nhân qua lại nơi đây đều trật tự ngăn nắp. Tuy là buổi sáng sớm khi ánh mặt trời vừa lên, nhưng những cánh hoa rụng và lá khô từ đêm qua đã được dọn sạch sẽ. Trong mấy bể nước, những nụ hoa sen vừa mới hé mở, tràn đầy sức sống.
Cố phu nhân được dẫn đến trước cửa Hà Lạc điện, liền thấy một cung nữ mặc áo xanh, tuổi còn trẻ, bước nhanh ra đón, mặt mày tươi cười nói: “Thỉnh an Cố phu nhân, nương nương hôm nay biết phu nhân sẽ đến, đặc biệt đã thức dậy từ sớm. Phu nhân đã dùng bữa sáng chưa? Nương nương vẫn chưa dùng, đang đợi phu nhân đó! Phu nhân mau theo nô tì ạ.”
Cố phu nhân trong lòng ngạc nhiên, đáp: “Chưa dùng bữa, làm phiền dẫn đường.”
Cố Nghi đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy người tới liền lập tức đứng dậy, chỉ thấy Cố phu nhân cung kính cúi người hành lễ: “Thần phụ tham kiến Nhu tần nương nương, chúc nương nương an khang.”
“Bình thân, mau đứng lên đi!” Cố Nghi bị bất ngờ, lần trước gặp mặt, có lẽ là ở ngoài cung nên Cố phu nhân không hành đại lễ như thế này.
Cô tiếp tục cẩn thận quan sát Cố phu nhân trước mặt, vẫn giống như trong ấn tượng, chỉ có phần trang trọng hơn một chút.
“Tạ ơn nương nương.” Cố phu nhân đứng dậy, cũng ngẩng đầu nhìn kỹ Cố Nghi.
Đã hơn một năm không gặp, cô trưởng thành hơn, nhan sắc tươi tắn, lại thêm vài phần quyến rũ.
Tiểu Nghi sống tốt.
Cố Nghi tiến lên kéo Cố phu nhân ngồi xuống bên bàn, khuyên nhủ vài ba lần, Cố phu nhân mới chịu ngồi.
Hai người yên lặng dùng xong bữa sáng, Cố phu nhân mới thả lỏng, bắt đầu mở lời, trước tiên kể về chuyện Cố Trường Thông đã được thăng chức sau kỳ khảo mãn, lên làm Thị Lang Bộ Lại bậc ngũ phẩm.
Cố Nghi mỉm cười gật đầu, tòng ngũ phẩm thành ngũ phẩm thì không tính là gì, nhưng Cố Trường Thông từ Phủ Châu được điều về kinh thành, bình thường nhiều khi là ngang cấp hoặc giáng xuống một bậc đều đã được xem là thăng tiến. Việc Cố Trường Thông không giáng mà lại thăng chức thì chính là phá lệ.
Cố phu nhân nói càng thêm phần phấn khởi: “Về sau lão gia sẽ mua nhà ở kinh thành, thần phụ mỗi năm đều có thể vào cung thăm nương nương.”
Cố Nghi chỉ mỉm cười không nói gì, Cố phu nhân lại chậm rãi nhắc đến chuyện hoàng đế tạm thời chưa lập hậu.
Thấy trong điện không có ai, bà mới lộ vẻ tiếc nuối, khẽ thở dài: “Thánh ý thực khó lường, dường như không ai đoán được. Nương nương chớ nóng vội, bầu bạn với vua tuy không như vợ chồng bình thường, nhưng hiện nay hoàng thượng còn trẻ, lập hậu lập tự không cần gấp gáp lúc này.” Bà nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Cố Nghi: “Con đường sau này của nương nương còn dài, ân tình bầu bạn mỗi ngày không phải chỉ tính bằng một sớm một chiều mà là tích lũy qua nhiều năm, sau này mới không vì sắc suy mà tình giảm.”
“Phu nhân nói rất phải.” Cố Nghi cười đáp.
Theo diễn biến trong nguyên tác, sau khi vụ án của Triệu Kiệt được lật lại, Tiêu Diễn liền giải tán hậu cung, chủ trương lập Triệu Uyển làm hoàng hậu nhưng lại bị các triều thần phản đối.
Thế nhưng hiện tại cô vẫn còn đang yên ổn ngồi trong cung, rõ ràng lục cung vẫn chưa hề giải tán.
Tuyến tình cảm quả nhiên như cô dự đoán, đã hơi lệch hướng.
Cố phu nhân thấy Cố Nghi trên mặt mang nụ cười nhưng trong mắt lại không có chút vui vẻ, biết rằng có lẽ đã chạm đến nỗi buồn của cô, liền lập tức đổi chủ đề, lấy từ trong ngực ra tượng chim ưng bằng đá, đưa đến trước mặt Cố Nghi: “Con chim ưng này là do A Chiêu tạc lúc rảnh rỗi, đặc biệt dâng lên cho nương nương thưởng thức.”
Cố Nghi vui mừng nhận lấy xem kỹ: “A Chiêu làm sao ạ?” Học bá mà lại biết làm đồ thủ công!
Bức tượng đá cầm trên tay rất nhẹ, màu sắc tươi sáng, lông chim được tô màu dần thay đổi, khiến chim ưng càng thêm phần oai phong.
Cố phu nhân thấy vậy, vui vẻ nói: “Nương nương thích là tốt rồi.”
Cố Nghi chơi một lúc, quay người lấy cuốn sách đã chuẩn bị sẵn trên bàn dài đưa cho Cố phu nhân: Ta cũng có một vật tặng A Chiêu, đây là bản sao của sách “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc”, trong cung chỉ có một quyển gốc, ta thấy nó thú vị, nghĩ rằng A Chiêu nhất định sẽ thích, liền cho người chép lại một bản, phu nhân mang về cho A Chiêu đi.”
Cố phu nhân không dám nhận: “Quyển sách này thật sự quý giá…”
Cố Nghi kiên quyết nói: “A Chiêu đang học hành, đọc sách này cũng có ích, ta cũng có ghi chú thêm một số điều ngắn gọn trong sách, có lẽ khi đọc đệ ấy sẽ cảm thấy thú vị hơn.”
Cố phu nhân lúc đó mới đưa hai tay ra đón nhận: “Tạ ơn nương nương ban tặng.”
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm: “Hy vọng A Chiêu sẽ đọc kỹ.”
Mãi đến giờ Ngọ, Cố phu nhân phải đi rồi, Cố Nghi tiễn bà đến cửa điện, lưu luyến không rời.
Trở lại trong điện, Đa Lạc tiến lên nói: “Nương nương hôm nay dậy sớm, lại nói chuyện với phu nhân cả buổi sáng, giờ chi bằng đi nghỉ trưa một lát, để khỏi mệt?”
Cố Nghi quả thực có chút mệt, liền thuận theo mà đi ngủ trưa.
Khi cô tỉnh dậy, Đa Lạc đã đứng ở ngoài màn giường: “Nương nương, Hồ Viện phán của Thái Y viện đến bắt mạch cho nương nương…”
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cô đã ngủ rất lâu rồi sao?
Cố Nghi đứng dậy hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi? Tại sao hôm nay Viện phán lại đến? Bình thường bắt mạch không phải là do Y chính bắt sao?” Mời một vị Viện phán đến có phải là hơi phí phạm tài năng rồi không?
Đa Lạc mặt thoáng đỏ, ngập ngừng nói: “Nương nương tháng này đến ngày mà lại bị chậm, nô tì liền báo với Thái Y viện.”
Cố Nghi ngẩn người, nghĩ kỹ một chút, quả thực đúng là như vậy. Cô ngạc nhiên nhìn Đa Lạc, không ngờ Đa Lạc tuổi còn nhỏ mà lại để tâm đến chuyện này.
Đa Lạc bị cô nhìn đến mức ngại ngùng, xoay người đi: “Nô tì lập tức mời Hồ Viện phán vào điện.”
Cố Nghi vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, trong đầu trống rỗng, chỉ đáp lại một tiếng bâng quơ.
Chốc lát sau, Hồ Viện phán cúi mình bước vào điện, thấy Nhu tần đang nằm nghỉ trên giường, lại càng không dám nhìn nhiều.
Màn lụa trên giường đã được vén sang hai bên và cố định bằng chiếc móc vàng, Cố Nghi đặt cổ tay lên bên cạnh giường, Hồ Viện phán cẩn thận lấy tấm khăn lụa từ trong hộp thuốc phủ lên cổ tay cô rồi mới đưa bốn ngón tay ra bắt mạch cho cô.
Cố Nghi thấy Hồ Viện phán cúi đầu, mắt nhắm lại, trông giống như một nhà sư già nhập định, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
Trong lòng cô rối như tơ vò, sốt ruột nhìn ông ta mấy lần, nhưng Hồ Viện phán vẫn không hề động đậy, thậm chí không liếc nhìn cô một cái.
Tựa như đã trải qua hai nghìn năm, cuối cùng Hồ Viện phán mới rời tay đi, từ tốn thu lại tấm khăn, gấp cẩn thận rồi cất vào trong hộp thuốc, sau đó mới đứng dậy lùi lại bên cạnh giường, cúi người nói: “Bẩm nương nương, mạch của nương nương bình ổn, chỉ là có lẽ do lo nghĩ quá nhiều khiến khí huyết không thông, vi thần sẽ kê một đơn thuốc bổ dưỡng, nương nương dùng vài thang là khỏi.”
Trong lòng Cố Nghi chùng xuống, ánh mắt ngẩn ngơ, một lát sau, cô mới nhận ra trong ngực mình trống trải, cô đang cảm thấy thất vọng, vô cùng thất vọng.
Chẳng lẽ cô đã mơ tưởng quá nhiều.
Chuyện như thế này, cho dù nguyên tác có giở trò hay không thì cũng không phải là điều dễ dàng.
Cô từng nghĩ ngay cả khi cuối cùng cũng không thể vượt qua được cốt truyện thì vẫn có thể để lại điều gì đó ở bên Tiêu Diễn.
Có lẽ cô đã quá mơ mộng rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");