Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Chiêu
---------------
Thiếu niên suy yếu ngồi quỳ trên mặt đất, đôi tay bị trói ra phía sau, hai mắt bị che bởi tấm dải lụa tơ hồng, giống như một món ăn tinh xảo sắp được đưa lên bàn ăn.
Cậu rủ nửa đầu, chiếc cổ trắng ngọc dưới ánh đèn phác họa ra một độ cung duyên dáng mê ly, thân thể hơi hơi run, trông càng thêm hấp dẫn người.
Đối diện bỗng dưng vang lên tiếng hít thở khó có thể ức chế, Đường Nại mờ mịt ngẩng đầu, sau đó co rúm lại muốn lui ra sau, nhưng lại bị người gắt gao chế trụ vòng eo.
Hơi thở hùng hậu nam tính bao trùm toàn thân, ngón tay lạnh lẽo giống như một con rắn di chuyển trên gò má, cuối cùng dừng trên tấm lụa bị nước mắt làm ướt nhẹp.
"Nại Nại sao lại khóc?" Khương Vân Đình thở dài, ôn nhu hỏi.
"Đau..."
Đường Nại tránh tránh khỏi sợi dây làm cổ tay bị đau, nhỏ giọng ngập ngừng giống như mèo con.
"Ngoan, hôn hôn sẽ không còn đau."
Khương Vân Đình kéo tấm dải lụa trên mắt cậu xuống, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mềm lạnh lạnh của cậu.
Đường Nại hoài nghi nhìn hắn, con ngươi mở tròn xoe, trên lông mi đen nhánh còn run rẩy treo nước mắt, như là một tiểu bạch thỏ rơi vào ổ sói.
Bộ dáng ngốc manh khiến Khương Vân Đình trong nháy mềm thành một vũng nước xuân, hận không thể đem cậu ôm vào lòng bàn tay sủng, nhưng mà...
[ Đậu má, con heo xấu xí này cư nhiên thừa dịp không có tôi ở trong khoảng thời gian này dám ăn cải trắng nhà tôi! ]
Một đạo thanh âm táo bạo bỗng dưng vang lên.
Ký chủ của nó chỉ phụ trách sắm vai vai phụ, tác hợp nhóm vai chính bên nhau, để họ không phải tự cống hiến mình.
Tên nam nhân chó này thế mà lại dám mơ ước tiểu manh bảo của nó, không băm cái chân thứ ba của hắn ra thì không biết cúc hoa vì sao lại hồng như vậy!
[ Tơ Hồng, không thể... Không thể nói thô tục ô...] Đường Nại một bên ủy khuất khụt khịt một bên nói.
Khương Vân Đình nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây đẹp đẽ trên cổ tay Đường Nại, khuôn mặt trong nháy mắt che kín sự âm u.
"Tơ Hồng là ai?"
Đường Nại nhất thời không kịp phản ứng, thuận miệng trả lời: "Tơ Hồng là một hệ thống nhân duyên, chuyên môn đưa ông xã bà xã cho người ta."
Tơ Hồng:!!!
"Đưa ông xã bà xã?" Mắt phượng nam nhân híp lại, bỗng nhiên thấp thấp nở nụ cười, "Vậy Nại Nại là phải đưa chính mình trở thành vợ nhỏ của anh Vân Đình sao?"
"Nại Nại là nam xứng ác độc! Anh là người đã có bà xã, không được đụng vào em nữa, em siêu dữ!"
Đường Nại nhe răng, nhớ đến lúc vừa rồi Khương Vân Đình còn muốn hôn cậu, bộ dáng giả hung ba ba nói, đáng tiếc giọng nói lại quá mức mềm mại, không có một chút sức uy hiếp.
Khương Vân Đình tuy rằng bất mãn với việc cậu tùy tiện sắp xếp cho chính mình một bà xã, lại như cũ nhịn không được nhéo miếng thịt đô đô trên mặt cậu.
Tô Hồng kém chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Bé con nhà mình quá ngốc manh, khó trách sẽ bị một nam nhân lòng dạ khó lường nhìn trộm!
[ Nại Nại, cậu đừng để ý đến hắn! Người xấu này có thể nghe được chúng ta nói chuyện, không chỉ có bắt cóc cậu, hắn còn xử lý một nam chủ ở vị diện khác, tôi vừa rồi không ở đây chính là đi xin cấp trên cho phép mang cậu rời đi! ]
Làm một hệ thống chính quy, nó phải thề sống thề chết để bảo vệ trinh tiết của ký chủ nhà nó!
[ Quá trình rời đi có chút đau, nhóc con ngoan nhịn nha. ]
Đường Nại mơ mơ màng màng mà a một tiếng.
Khương Vân Đình bỗng chốc nắm chặt tay, giọng nói nghẹn ngào ủy khuất: "Nại Nại muốn bỏ rơi tôi sao?"
Đường Nại chớp chớp đôi mắt có chút không đành lòng, vừa định an ủi hắn, bỗng nhiên bụng truyền đến một trận quặn đau, máu tươi theo khoé môi từng ngụm từng ngụm trào ra, toàn bộ bàn tay nam nhân đều dính nhớp thấm máu.
Nhưng tâm trạng của Khương Vân Đình lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn cúi đầu ở trên môi thiếu niên ấn xuống một nụ hôn nhợt nhạt, giọng điệu đặc trưng tàn nhẫn.
"Nại Nại, em trốn không thoát!"