Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Chính Này, Tôi Không Cần!
  3. Chương 30
Trước /71 Sau

Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit & Beta: Khả Duyên

Khó có được một ngày đi dạo phố cùng với Nam Ngôn, vậy mà lại phải bỏ dở giữa chừng, chỉ vì Thẩm Quân Cố luôn luôn nghiêm túc hôm nay lại đi cãi nhau hăng say với người ta.

Anh thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nam Ngôn vội vàng chạy ra, vừa che mặt vừa lôi kéo Thẩm Quân Cố chuồn đi, cô sợ vị Ảnh đế tiên sinh này sẽ bị người khác nhận ra, như vậy thì sẽ rất là "vui" đấy.

"Anh so đo với một cậu bé làm cái gì? Tự nhiên lại nổi lên tranh cãi với người ta. Anh nhìn xem hành động của anh có ngây thơ hay không hả Thẩm tiên sinh?"

"Chuyện này sao có thể xem như là một cuộc tranh cãi được, tôi chỉ là trần thuật lại sự thật mà thôi. Rõ ràng là do đối phương tuổi còn quá nhỏ nên mới không thể chấp nhận được sự thật trước mắt. Đây không phải là lỗi của tôi, cũng không phải là do tôi ngây thơ."

Thẩm Quân Cố nói năng đầy hùng hồn và lý lẽ.

Nam Ngôn cạn lời nhìn anh.

Cũng may là nhiệm vụ của chuyến đi này nhìn chung đều hoàn thành xong cả rồi. Nam Ngôn mua rất nhiều quần áo mới xinh đẹp, cô còn đang nghĩ xem nên phối đồ như thế nào cho đẹp mắt.

Ảnh chụp chứng nhận yêu cầu cả bên nam và bên nữ đều thống nhất chung một phông nền là nền xanh hoặc nền đỏ, Nam Ngôn nhớ giấy đăng kí kết hôn đã chụp nền đỏ rồi, vậy thì ảnh ly hôn nên chụp phông nền xanh.

Chỉ là Thẩm Quân Cố không đồng ý, anh cho rằng phông nền đỏ sẽ đẹp hơn.

"Màu đỏ sẽ tôn lên làn da trắng của em, nhìn xinh đẹp hơn nhiều." Thẩm Quân Cố đưa ra lý do cực kì thuyết phục, trong tức khắc, Nam Ngôn bỏ ngay nguyên tắc phải chụp nền xanh khi ly hôn luôn.

Tất cả đạo cụ dùng để quay phim chụp ảnh trong phòng đạo cụ của Thẩm Quân Cố đều có, anh trải một tấm vải màu đỏ xuống để làm phông nền, Thẩm Quân Cố cầm máy ảnh chụp hình cho Nam Ngôn.

Nam Ngôn ngồi ngay ngắn trên ghế, cô nhìn thẳng vào chiếc máy ảnh trên tay của Thẩm Quân Cố, nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Cô vừa trắng trẻo vừa đẹp mắt, khi cười lên trông càng xinh hơn.

Thẩm Quân Cố nhanh chóng chớp lấy khoảnh khắc xinh đẹp này, anh bấm nút chụp ảnh, dùng hình ảnh để lưu giữ lại nụ cười ngọt ngào của Nam Ngôn.

Khi đến lượt Nam Ngôn chụp cho Thẩm Quân Cố, cô gần như là cầm máy đổi góc chụp liên tục, chụp 360 độ không góc chết.

"Ảnh chứng nhận chỉ cần chụp một bức chính diện là đủ rồi." Thẩm Quân Cố nhắc nhở cô.

"Em biết mà.." Nam Ngôn từ từ nhắm một bên mắt lại, nhấn chụp ảnh, cô chụp xong tấm nào cũng đều cảm thấy cực kì vừa lòng cả, "Ngoại hình của Thẩm tiên sinh khiến cho máy ảnh không thể dừng lại được, em còn có thể làm sao đây.."

Thẩm Quân Cố buồn cười nhìn cô.

Ảnh chứng nhận của cả hai người đều đã được chụp xong, Thẩm Quân Cố định trực tiếp in ảnh ra nhưng lại bị Nam Ngôn ngăn cản.

"Chờ đã, phải sửa ảnh nữa chứ!!"

Làm sao mà anh lại có thể trực tiếp in ảnh ra mà không qua bước photoshop cơ chứ? Đây là ảnh phải dán lên giấy ly hôn đấy!

Thẩm Quân Cố nhìn hình của Nam Ngôn trong máy ảnh, sau đó anh quay sang nhìn cô một cách rất chân thành: "Không cần sửa đâu em, ảnh đã rất đẹp rồi mà!"

"Không thể không sửa, em không chịu, em muốn sửa cơ!"

Về chuyện này, Nam Ngôn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Cô chuyển ảnh vào trong máy tính, mở phần mềm Meitu chỉnh ảnh ra, Nam Ngôn hết chỉnh bên trái một chút rồi lại sửa bên phải một chút, Thẩm Quân Cố đứng sau lưng cô, tay anh đặt trên lưng ghế, anh rất nghiêm túc quan sát từng động tác của cô. Anh có cảm giác hình như chỗ nào Nam Ngôn cũng muốn sửa, nhưng nhìn bức ảnh quả thật không có gì khác so với lúc đầu cả.

Sau khi Thẩm Quân Cố xem Nam Ngôn chỉnh chỉnh sửa sửa suốt mười phút, anh rất muốn hỏi Nam Ngôn một câu, cô đến cùng là muốn sửa cái gì thế?

Lấy được thành phẩm như mong muốn rồi, Nam Ngôn mới hài lòng gật gật đầu.

"Như vậy mới đẹp nè!"

Thẩm Quân Cố không nhìn ra có cái gì thay đổi cả, nhưng anh vẫn theo bản năng gật đầu phụ hoạ theo lời nói của Nam Ngôn: "Đúng vậy!"

Ngày hôm sau là ngày thứ hai, Thẩm Quân Cố đã sớm liên hệ xong với Cục dân chính rồi, mới sáng sớm, anh đã lái xe chở Nam Ngôn đi đến đó.

Cục dân chính vẫn chưa bắt đầu mở cửa làm việc, cho nên xung quanh cũng không có ai, chỉ có một người đàn ông trung niên đã sớm đứng ở cửa để chờ bọn họ. Ông ấy lịch sự tiếp đón Thẩm Quân Cố cùng Nam Ngôn, rồi dẫn bọn họ đến một căn phòng.

Thẩm Quân Cố và Nam Ngôn hiện tại không tranh chấp về vấn đề con cái, không tranh chấp tài sản, cũng không tranh chấp về vấn đề tình cảm, quá trình ly hôn của bọn họ diễn ra rất suôn sẻ, chỉ cần nộp lại giấy đăng kí kết hôn cộng thêm 9 tệ là có thể lĩnh về hai tờ giấy ly hôn màu đỏ chót rồi.

Từ trong Cục dân chính đi ra ngoài, mặt trời vừa lúc ló dạng ở hướng đông, Nam Ngôn siết chặt tờ giấy ly hôn trong tay, tung tăng bước đi trên đường.

Cô ly hôn rồi! Cô cũng đã thành công tránh xa nam nữ chính rồi! Cô tự do rồi!!!

Từ nay về sau, Nam Ngôn cũng chỉ đơn thuần là Nam Ngôn mà thôi, cô không còn gánh nặng nào trên vai nữa, sau này, cô muốn làm gì thì làm, muốn sống ra sao thì sống!

Nam Ngôn hưng phấn đến mức nhìn những chú chó lang thang trên vỉa hè mà cô vẫn cảm thấy ôi sao mà xinh đẹp thế.

Thẩm Quân Cố chạy nhanh tới kéo Nam Ngôn về nhà.

Vào giờ cao điểm buổi sáng, mọi người đều vội vã đi làm nên không có ai chú ý đến những gì diễn ra ở bên đường, nếu đợi thêm một lát nữa thì mọi chuyện sẽ không yên ổn được như vậy đâu.

Nam Ngôn cũng biết được nặng nhẹ nên đi theo Thẩm Quân Cố trở về xe, trên đường về, cô không ngừng tấm tắc lăn lộn cuốn sổ đỏ ly hôn trên tay, Nam Ngôn còn chụp rất nhiều ảnh tự sướng với cuốn sổ đỏ nữa.

"Tối nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng chứ hả?"

Thẩm Quân Cố chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng thấy được sự phấn khích của Nam Ngôn, giọng nói của anh nồng đậm ý cười.

"Được đấy."

Nam Ngôn không chút do dự gật đầu thật mạnh, ly hôn là một việc vui lớn, cần phải chúc mừng thật tốt một phen mới được!

"Chúng ta đi ăn ở bên ngoài có chút không tiện, bầu không khí cũng không được thoải mái, hay là hôm nay chúng ta tự nấu ăn ở nhà, được chứ?"

Thẩm Quân Cố dùng giọng điệu thương lượng hỏi cô.

Nam Ngôn không có ý kiến.

Sau khi trở về nhà, hai người ăn sáng xong thì nghỉ ngơi một lát, Nam Ngôn dự định đi siêu thị để mua nguyên liệu.

"Tôi đi cùng em."

Thẩm Quân Cố rất tự giác đứng dậy.

Nam Ngôn: "Anh đi không thích hợp đâu, đừng để người khác nhận ra anh chứ."

Thẩm Quân Cố sống ở đây nhiều năm như vậy, nhưng số lần anh đi siêu thị có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc trước, hàng năm anh đều đi quay phim ở bên ngoài, lâu lâu mới trở về nhà được một lần, hầu hết cơm nước của anh đều là do trợ lý mang đến hoặc anh sẽ mua thức ăn ngoài, thỉnh thoảng dì Tiết cũng sẽ sang đây để chăm sóc cho anh.

Từ sau khi Nam Ngôn chuyển đến đây, anh không còn cho ai khác vào nhà nữa. Những lúc nấu cơm nếu không phải là Nam Ngôn xuống bếp thì cũng là anh tự thân vận động luyện tập trình độ nấu nướng của mình.

Mặc dù vậy, Thẩm Quân Cố vẫn chưa từng ầm ĩ đòi đi mua thức ăn, những thứ nguyên liệu này nọ đều là do Nam Ngôn ở nhà rảnh rỗi nên đi mua.

"Một mình em đi sao xách đồ được, để tôi đi cùng em."

Thẩm Quân Cố giống y như một viên kẹo mè xửng, dính vào rồi thì không thể tách ra được nữa. Nam Ngôn rõ ràng cũng có thể tự lái xe đi, nhưng anh lại nhất định muốn anh lái xe chở Nam Ngôn đi siêu thị.

Biểu hiện duy nhất cho thấy chỉ số thông minh của Thẩm Quân Cố vẫn còn đang online, chính là anh cũng biết cải trang cho bản thân một chút. Anh mặc tây trang, mang giày da, còn đeo thêm một chiếc kính gọng vàng, cực kì giống với đối tác của một văn phòng luật sự gần đây.

Anh đẩy xe đi theo phía sau Nam Ngôn.

Nam Ngôn trước hết là đi đến khu vực đồ tươi sống để mua rau dưa và lựa chọn nguyên liệu cho ngày hôm nay. Cô lấy đồ khá nhiều, có thể lấp đầy được cả nửa chiếc xe đẩy. Sau đó, cô lại dẫn Thẩm Quân Cố đi đến khu bán đồ ăn vặt.

Cô lấy một gói rồi lại một gói khoai tây chiên, bởi vì bao bì thực phẩm thường được bơm phồng nên chiếm diện tích rất lớn, trông còn nhiều hơn cả đống nguyên liệu ở bên dưới.

Ngoài khoai tây chiên ra, Nam Ngôn còn với bàn tay tội lỗi của mình đến kệ đặt nước coca.

"Em không thể sống thiếu coca được, coca là một loại nước tràn đầy hạnh phúc, coca là một người bạn tốt trong cuộc sống của em." Nam Ngôn chớp chớp đôi mắt to, "Anh không biết sao?"

Thẩm Quân Cố: "....."

Anh làm diễn viên đã được 5 năm rồi, một chút đồ uống có ga anh cũng không dính vào, vậy mà từ ngày Nam Ngôn sống ở đây, anh đã quen với việc trong tủ lạnh có sự hiện diện của coca, cũng có thói quen uống coca.

Đây quả thực là một thói hư cực kì sa đoạ.

"Em không nên uống nhiều đâu", Thẩm Quân Cố nhìn xem xung quanh, thấy không có ai liền tiến sát lại thì thầm với Nam Ngôn, "Coca là một loại nước uống rất thân thuộc trong cuộc sống, nhưng nó không hề thân thuộc với các nữ diễn viên đâu."

Nam Ngôn cúi đầu suy tư.

"Hay là, chúng ta mua một ít coca về để làm cánh gà chiên coca nha?"

Đề nghị này của cô, Thẩm Quân Cố đồng ý ngay.

Nam Ngôn không thèm chớp mắt một cái, cô một hơi lấy hơn mười lon coca bỏ vào trong xe đẩy.

"Ai mà không có lúc phạm phải sai lầm chứ? Lỡ đâu em nấu một lần không thành công thì phải làm lại nhiều lần nữa cho đến khi thành công mới thôi, nguyên liệu nấu ăn cần phải chuẩn bị đầy đủ mới được." Nam Ngôn vô cùng tha thiết nhìn anh.

Thẩm Quân Cố: "...."

Thôi, anh còn có thể nói được cái gì.

Nam Ngôn vừa về đến nhà liền đặt hết đồ xuống đất, cô hoan hô ôm lấy coca của mình vọt đến tủ lạnh, bổ sung lương thực mỗi ngày cho bản thân.

"Hôm nay không phải là ăn mừng sao? Để tôi phụ em, chúng ta làm cùng nhau!"

Thẩm Quân Cố thay một bộ đồ ở nhà rồi chủ động đeo một chiếc tạp dề denim màu trắng lên người.

Nam Ngôn cũng không khách sáo, ăn mừng là chuyện của hai người, Thẩm Quân Cố đã có tâm muốn giúp đỡ thì đây là một chuyện rất tốt.

"Anh tới đây giúp em rửa rau, sau đó xắt rau ra giúp em với nhé!"

Nam Ngôn phân phó công việc cho anh.

Thẩm Quân Cố đang đứng bên cạnh Nam Ngôn chăm chú rửa rau.

Ngón tay của anh thon dài, khi rửa mấy hạt tiêu thì nước bắn lên tung toé trên mu bàn tay của anh, nếu lúc này Nam Ngôn có một chiếc máy ảnh, cô sẽ lập tức quay lại hình ảnh của người đàn ông này ngay để làm thành một video quảng cáo.

Thẩm Quân Cố lúc đầu vẫn còn vụng về nhưng sau đó thì anh đã thuần thục hơn rồi, phải mất một khoảng thời gian anh mới có thể chuẩn bị xong nguyên liệu.

Tuy nhiên, đồ ăn mà anh xắt trông rất đồng đều và ra hình ra dạng.

Nam Ngôn rất vừa lòng đối với chuyện này.

"Chúc mừng anh! Thẩm tiên sinh, từ nay về sau anh đã có thể khôi phục lại thân phận độc thân rồi!"

Trên bàn ăn, Nam Ngôn chân thành nâng ly nước trái cây lên chúc mừng Thẩm Quân Cố.

Hai người bọn họ đều không uống rượu, nên dùng nước trái cây để thay thế.

"Tôi cũng xin chúc mừng em, Nam tiểu thư, vì đã khôi phục lại thân phận độc thân, như vậy thì em có thể chấp nhận được sự theo đuổi của người khác rồi."

Thẩm Quân Cố mỉm cười, nâng ly thuỷ tinh trong tay lên cụng ly với Nam Ngôn.

Nam Ngôn một tay chống lên má, cất tiếng nói: "Người khác theo đuổi em sao? Mục tiêu lớn nhất của em bây giờ chính là phải diễn xuất cho thật tốt, sớm ngày kiếm được tiền, sau đó mua một căn nhà thật lớn rồi dọn ra ngoài ở, còn sau đó nữa, thì trải qua một đời đầy thăng trầm, cuối cùng là nằm ăn rồi chờ chết thôi.."

Thẩm Quân Cố không nói nên lời: ".... Nói vớ vẩn cái gì đấy!"

"Em nói thật mà", Nam Ngôn cười híp mắt nói, "Anh không cảm thấy thế sao? Bản thân mình không ngừng nỗ lực phấn đấu đổi lấy thành quả để mình hưởng thụ cả đời, cho đến khi mình rời khỏi thế giới này, đó là một việc cực kì hạnh phúc."

Thẩm Quân Cố đặt ly nước trái cây xuống, có chút tò mò hỏi cô: "Vậy với em mà nói, đây là kế hoạch cả cuộc đời của em sao?"

"Phải nói đó là cuộc sống lý tưởng mà em muốn hướng đến mới đúng.."

Nam Ngôn thở dài: "Chỉ tiếc là cuộc sống không thể như ý muốn của chúng ta được, chúng ta ước mười điều thì đã có tám chín điều đi sai hướng rồi, nào có suôn sẻ như chúng ta mong muốn chứ."

"Không sao đâu." Thẩm Quân Cố dịu dàng an ủi cô, "Bất cứ điều gì mà em nghĩ đến, đều sẽ diễn ra tốt đẹp cả thôi."

Mặt mày của Nam Ngôn trong nháy mắt tươi tỉnh hẳn lên: "Vậy em đây xin mượn lời chúc tốt lành của anh rồi. Nhân đây, em cũng xin chúc anh mọi chuyện đều thuận lợi, mọi điều ước của anh đều sẽ trở thành sự thật."

Thẩm Quân Cố ý vị thâm trường nhìn Nam Ngôn: "Cảm ơn lời chúc tốt lành của em, tôi sẽ nhớ kĩ trong lòng, và tôi hy vọng em cũng thế!"

Nam Ngôn: "....."??? Đột nhiên cô cảm thấy sống lưng của cô có hơi lành lạnh?

Sự kiện ly hôn trong hoà bình vừa trôi qua không bao lâu, đã sắp đến ngày khai máy đoàn phim «Tú uyên ương» rồi, Nam Ngôn cũng nên đến đoàn phim trước để làm quen.

Đây là lần đầu tiên cô đảm nhận vai nữ thứ năm, có thể cô sẽ phải ở lại đoàn phim trong một thời gian dài, quả thực cô không biết mình nên chuẩn bị những thứ gì cả, trong nhà đều do Thẩm Quân Cố giúp cô chuẩn bị, còn các công việc bên ngoài thì chị Tưởng Tố đã sắp xếp hết cho cô rồi, Nam Ngôn căn bản là không cần bận tâm đến bất cứ điều gì.

Thẩm Quân Cố lái xe đưa Nam Ngôn đến sân bay, Tưởng Tố cùng Điềm Điềm ngồi ở hàng ghế sau im lặng suốt cả quãng đường như người vô hình.

"Ở bên đó em nhớ tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.." Thẩm Quân Cố kéo cửa kính xe xuống, anh đang mang khẩu trang, do dự một hồi anh mới ngập ngừng lên tiếng, "Nếu có chuyện gì thì em nhớ liên lạc với tôi ngay nhé!"

"Anh yên tâm, em sẽ làm thế!" Nam Ngôn mỉm cười vẫy tay với anh, "Hẹn gặp lại."

Nam Ngôn không tồn tại một chút cảm xúc ly biệt nào, cô vui sướng đi theo Tưởng Tố và Điềm Điềm lên máy bay.

Nam Ngôn vừa tiến vào đoàn phim, đạo diễn liền mang cô đi gặp các diễn viên chính.

Nam Ngôn vuốt vuốt tóc, nở một nụ cười nhẹ nhàng đi theo sau đạo diễn đến một văn phòng.

"Chào mọi người, đây là diễn viên Nam Ngôn thủ vai Tiểu Điệp Lan, vài tháng tới đây mọi người sẽ làm việc cùng nhau nên bây giờ mọi người làm quen với nhau trước nhé!"

Nam Ngôn bước ra từ phía sau đạo diễn, cô tươi cười cúi đầu chào mọi người: "Xin chào các vị tiền bối, em tên là Nam Ngôn, thủ vai Tiểu Điệp Lan trong bộ phim ạ."

"Đến đây, đến làm quen với chồng của cháu nè." Đạo diễn chỉ vào một người thanh niên đang ngồi ở chiếc ghế chủ vị rồi nói với cô, "Phương Duyên."

Vẻ mặt đầy ý cười của Nam Ngôn khi nhìn thấy rõ ràng nam diễn viên chính là ai liền biến thành hoảng sợ ngay tức khắc.

Thanh niên có đôi mắt hẹp dài nhếch khoé môi cười lưu manh với cô: "Xin chào, Nam tiểu thư."

Nam Ngôn do dự hồi lâu, cô không biết nên gọi anh ta là ngự tỷ hay là Phương lão sư bây giờ.

Sao giới tính của anh ta thay đổi thất thường vậy?

[3236 words | Đã beta]

4/9/2020

Quảng cáo
Trước /71 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net