Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau khi Phan Miêu Vũ cùng Nguyễn Minh Hoàng đến công ty thì được Lương trợ lý thông báo Dương Chi Hà đã nộp đơn xin nghỉ việc.
Hình như cô ta vừa được khai sáng đầu óc mà cả quá trình làm thủ tục đều không nhắc đến anh dù chỉ là nữa lời.
Lương trợ lý khi đó cực kỳ khó hiểu mà hỏi: "Cô đã nghĩ kỹ chưa, một khi rời đi thì chắc chắn không thể quay lại được.
Nguyễn tổng sẽ không nể tình cha cô mà cho cô trở lại đâu."
"Xì.
Tôi cũng chẳng thèm quay lại đây." Dương Chi Hà hừ một tiếng sau đó chóng nạnh đầy kiêu ngạo: "Tôi sẽ làm chủ của người khác chứ chẳng mướn người khác làm chủ mình."
Nói xong cô ta liền xoay người tiêu sái rời đi, nhưng khi vừa đi đến thang máy cô ta liền xoay người cười nói: "Đúng rồi lương trợ lý nhờ anh gửi lời của tôi đến với phu nhân."
"Cô định nói gì." Lương trợ lý hứng thú hỏi.
"Anh có thôi làm ra vẻ tôi đây cực kỳ không nói lý lẻ như vậy được không."
"Được, vậy cô muốn nói gì." Lương trợ lý thu lại vẻ mặt mà hỏi.
"Đúng rồi.
Nhờ anh nói với phu nhân nhỏ là sau khi tôi mở được quán cho riêng mình thì sẽ thông báo cho cậu ấy.
Đến khi đó nhờ cậu ấy đến ủng hộ cho tôi nhé." Dương Chi Hà cười nói rồi tiêu sái rời đi.
Lương trợ lý nhìn cô ta đi vào thàng máy liền không khỏi cảm khái đúng là lòng dạ phụ nữ như kim mò dưới bể, chỉ mới hôm qua thôi cô ta còn chạy vào thang máy ý đồ quyến rũ ông chủ, vậy mà hôm nay vừa quay lưng liền nhắc đến bà chủ.
Đúng là đáng sợ mà.
Phan Miêu Vũ nghe anh ta kể lại liền không khỏi mỉm cười, hình như kết cục như thế này cũng tốt đó chứ.
Một cô gái tốt như cô ấy đáng lý ra phải có một cuộc đời huy hoang vui vẻ chứ không phải giống như trong cuốn tiểu thuyết kia đã ghi trở thành đá kê chân một nữ phụ đầy tội nghiệp nhận lấy rất nhiều bất công trong cuộc sống chỉ bởi vì yêu một chàng trai nhưng có thân phận là nam chính được.
"Không được." Ngược lại với sự nhẹ nhõm cảu cậu Nguyễn Minh Hoàng đầy ghen tuông mà vội vàng chen vào.
Anh không thể để hai người gặp nhau thêm một lần nào nữa.
Chỉ mới cùng nhau tiếp xúc trong vài phút đồng hồ đã thân quen đến múc này.
Nhìn đi khuôn mặt cảu đứa nhỏ nhà anh lại có thể vui vẻ như thế bởi vì nghe tin tức về cô ta, thế này có quá đáng lắm không hả, có khi nào khi cậu nghe đến chuyện của anh thì biểu lộ khuôn mặt thế này đâu.
Nguyễn Minh Hoàng tức giận nhưng Nguyễn Minh Hoàng không nói.
Một ngày nào đó anh chắc chắn sẽ khiến cậu chỉ biểu lộ khuôn mặt này vì anh.
Thời gian thắm thoát trôi qua.
Những nội dung mà Phan Miêu Vũ nắm được đã không còn trở thành lợi thế cho cậu nữa.
Cuốn tiểu thuyết viết theo cách nhìn của nữ chính những lần gặp gỡ của cô ta cùng nam chính, những chuyện mà nữ chính sẽ làm trong cuộc chiến kinh doanh.
Không chỉ vậy cô ta sẽ bắt đầu gom góp những nam nhân sẽ vì mình mà làm tất cả nhưng cuối cùng họ chỉ là bàn đạp để cô ta đứng trên danh vọng mà thôi.
Mà hiện tại mỗi ngày cậu đều ở bên cạnh nam chính, nhưng chưa từng nhìn thấy nam chính gặp nữ chính, thậm chí những lúc nghe đến tên nữ chính anh đều sẽ chẳng quan tâm đ ến cô ta cho dù cô ta có chạy đến làm quen anh.
Trần An vừa bất an vừa khó hiểu nhìn diễn biến càng lúc càng rời xa kịch bản mà chẳng biết đến cuối cùng mình sẽ trở nên thế nào, nhưng hiện tại cậu chắc chắn rằng ngoại trừ nữ chính cùng đám nam nhân bị nữ chính lợi dụng đang từng bước ép sát vào công ty vùa chuyển nơi làm việc của Nguyễn Minh Hoàng, mua chuộc vài nhân viên trong công ty anh thì những người cậu biết đến cùng nhân vật phản diện vẫn chưa từng xuất hiện đều không còn đi theo tình tiết được diễn ra nữa.
Năm thứ tư sống cùng nhau.
Nguyễn Minh Hoàng chẳng hề thay đổi, anh vẫn luôn kéo cậu theo bên mình cho dù là đi đâu cũng sẽ kéo cậu theo cùng.
Tuy tình cảm của anh vẫn như vậy vẫn cực kỳ yêu thương cậu cũng cực kỳ quan tâm chăm sóc cậu nhưng anh lại không cảm thấy thật sự an tâm.
Hai năm tiếp theo trôi qua, Phan Miêu Vũ đã chậm rãi mở lòng ra đối với người yêu mình mà không đòi hỏi sự báo đáp giống như anh.
Cậu bị anh làm cho lòng mình trở nên mềm mại cuối cùng dẫn đến thất thủ.
Đến hiện tại cậu đã không còn để tâm đ ến những chuyện xảy ra trong cuốn tiểu thuyết nữa, cậu cùng anh sống cùng nhau giống như những cặp vợ chồng ngọt ngào khác, bọn họ sinh hoạt cùng nhau, ngủ cùng nhau làm những hành động thân mật mà những đôi yêu nhau sẽ làm.
Nhưng đối với Nguyễn Minh Hoàng những chuyện này không đủ khiến anh yên lòng cùng an tâm.
Bởi vì anh không cảm thấy Phan Miêu Vũ yêu mình, cậu có thể đã mềm lòng mà chấp nhận anh, thuận theo những mong muốn ích kỷ của anh, tờ hợp đồng mà trước đây cả hai cùng ký tên đã bị anh đốt đi không còn lưu lại bất kỳ bằng chứng nào nhưng cậu vẫn không dành tình cảm cho anh.