Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người đi vào nhà, đến khi nhìn thấy những người ngồi trong phòng khách Nguyễn Minh Hoàng liền không khỏi cau mày.
"Ông nội, ba, cậu út, thím út." Anh gật đầu chào hỏi, tuy không thích nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt.
"Ông nội, ba, cậu út, thím út." Phan Miêu Vũ hoàn toàn không biết sóng ngầm trong gia đình này nên khi nghe anh nói cậu cũng lễ phép nói theo.
"Ngoan." Ông nội Nguyễn nhìn cậu hiền lành gật đầu.
"Ngồi đi, đứng đó làm gì." Nguyễn Quan đưa tay chỉ ghế sô pha bên còn lại.
"Vâng." Nguyễn Minh Hoàng dìu Lê Tú đến một tay kéo cậu theo sau.
Sau khi ba người đều ngồi xuống thì lúc này vang lên một âm thanh nghi hoặc:
"Đây là."
Nguyễn Sâm ra vẻ nghi ngờ mà hỏi nhưng trong lòng ông ta đang cực kỳ vui mừng còn có đôi chút khinh thường.
"Đây là bạn đời của tôi." Nguyễn Minh Hoàng lạnh nhạt nói.
"Ôi trời." Hà Oánh kinh ngạc bật hốt sau đó tỏ vẻ lo lắng: "Sao bạn đời của con lại là con trai.
Minh Hoàng con nghĩ gì vậy sao lại đem một thằng con trai về đây."
"Bạn đời của tôi không không cần thím quan tâm." Nguyễn Minh Hoàng lạnh lùng nói.
Hà Oánh tỏ vẻ tổn thương mà run giọng nói: "Thím, thím là lo lắng cho cháu cho gia đình chúng ta.
Nếu như con lấy một thằng con trai thì sao có con nối dõi tông đường, sao có cháu cho bà mẹ con, ông nội con ẩm bồng."
"Thím còn nói đúng, nếu không để ta giới thiệu cho con một cô gái.
Đứa nhỏ đó rất hiểu chuyện, cũng xinh đẹp..." Nguyễn Sâm cũng giả đò khuyên nhủ.
"Đủ rồi." Nguyễn Hàn Minh lên tiếng ngắt lời ông ta.
Từ lúc Phan Miêu Vũ nhìn thấy không khí xung quanh cực kỳ âm u, ánh mắt của ba người được gọi là chú thím út luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu thì cậu đã thu người lại tỏ ra yên tĩnh.
Nào ngờ cậu càng yên lặng những người đó càng không xem cậu ra gì, làm như cậu chẳng có mặt ở đây mà luôn chê bai còn muốn giới thiệu cho ông chồng hờ của cậu người khác.
Đúng là khinh người quá đáng mà, cậu còn chưa hưởng thụ đủ mà sao có thể để người khác chia rẽ đây.
"Hai người nói đủ chưa." Phan Miêu Vũ nhẹ nhàng hỏi đưa tay nắm lấy bàn tay anh để anh đừng lên tiếng.
Những người khác nghe thấy cậu lên tiếng thì kinh ngạc, Nguyễn Sâm sầm mặt nhìn cậu nói: "Cậu không có quyền lên tiếng ở đây."
"Không, ông nói sai rồi.
Ở đây hai vợ chồng ông mới không có quyền lên tiếng." Phan Miêu Vũ mỉm cười nói: "Tôi cùng chồng mình là hợp pháp, làm sao tôi lại không thể lên tiếng."
"Anh ấy cùng tôi có ở bên nhau hay không thì cả ba mẹ chúng tôi còn không có ý kiến ông lại là cái gì mà lên tiếng."
"Tao là chú nó." Nguyễn Sâm tuy giả đò ngăn cản nhưng ông ta không hề quan tâm thậm chí còn vui vẻ khi anh lấy một thằng con trai, tuy nhiên khi nghe thấy giọng điệu của cậu ông ta liền cảm thấy cậu đang khinh thường mình, một thằng người ngoài như cậu sao dám dùng giọng điệu đó nói với ông.
"Ồ, chỉ là chú." Phan Miêu Vũ gật gù một cách thờ ơ: "Nhưng ông có cảm thấy mình đáng được tôn trọng."
Cậu khẽ cười tỏ vẻ thâm sâu, đúng vậy cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi, tuy ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng gì về gia đình người chú này nhưng trong cuốn tiểu thuyết lại ghi rất rõ ràng.
Cuộc sống khi còn bé của Nguyễn Minh Hoàng có hai lần bước chân vào cửa tử thần chỉ vì người chú này muốn giết anh.
May mắn sau khi phát hiện ông nội liền đuổi ông ta ra khỏi nhà chính, tuy không cắt đứt quan hệ nhưng hai bên lại không còn liên lạc đến nhau cho đến khi ông ta lấy vợ, lúc đó mới có thể hòa hoãn quan hệ người nhà.
Nhưng dù quan hệ đã hòa hoãn thì với sự ác độc của Nguyễn Sâm thì cũng chẳng ai còn chút cảm tình nào với ông.
Ông ta cũng mở một công ty nhỏ không máy danh tiếng nhưng sự than lam của ông ta cực kỳ lớn, thứ mà ông ta nhắm đến chính là gia sản của ông nội Nguyễn.
Sau khi nhiều lần không thể hãm hại nam chính mà còn trơ mắt nhìn nam chính mỗi ngày mỗi đi lên thì ông ta liền không chấp nhận được mà bắt đầu tìm kiếm trợ giúp, khi biết được nam phản diện đối đầu với nam chính thì ông ta liền bắt tay với nam phản diện.
Cái chết của nguyên chủ không chỉ có sự nhúng tay của phản diện mà còn có sự nhúng tay của người đàn ông này.
Tuy cuối cùng ông ta cũng không có kết cục tốt nhưng Phan Miêu Vũ còn giữ trong người cảm xúc của nguyên chủ không thể nào thích người đàn ông này thậm chí là chán ghét.
"Mày...!Mày..." Nguyễn Sâm tức giận đến nổi run cả người ông ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt cậu.
Nguyễn Minh Hoàng cũng khá kinh ngạc khi nghe cậu nói vậy, ấn tượng của anh đối với cậu ta là một người cực kỳ lười biếng, nói chuyện cũng cực kỳ ít.
Vậy mà hiện tại cậu lại đối trội với một người khác mà không chút ngượng ngùng hay căng thẳng nào.
Tuy anh không có tình cảm với cậu nhưng người của anh không đến phiên người khác chỉ trỏ, vì vậy anh liền lạnh lùng ôm lấy cậu rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tức giận ở đối diện mà nói: "Chú út, tôi vì ông nội mà không muốn quan tâm đ ến ngài nhưng nếu như ngài lại chạm đến điểm mấu chốt của tôi thì đừng trách tôi đưa các người ra khỏi đây."
Hà Oánh sắc mặt khẽ biến vội vàng nắm lấy tay chồng khẽ lay lay, bà ta ngượng ngùng cười tỏ vẻ hối lỗi: "Ôi cháu đừng giận, chú cháu chỉ là lo lắng cho cháu chứ ông ấy không có ý gì cả.
Mọi người đều là người nhà đừng căng thẳng quá."
Nguyễn Sâm bị vợ kéo lại cũng dần dần ém lại tính tình mà mỉm cười nói: "Minh Hoàng chú không có ý gì, dù sao nhà chúng ta cũng đừng để người ngoài xen vào."
Tuy ông ta không tiếp tục phát giận nhưng ông ta cũng không quên tiếp tục nhắm vào cậu, hiện tại ông ta cực kỳ muốn gi3t chết người vừa sỉ nhục ông ta.
Không chỉ gia đình anh trai mình nhìn ông ta tỏ vẻ khó chịu mà cả người ngoài vừa đến nhà kia cũng dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn ông ta khiến ông ta cực kỳ khó chịu.
"Được rồi im miệng lại hết đi." Ông nội Nguyễn không chịu được mà lên tiếng quát.
Ông thật sự không muốn nghe thêm tiếng nào nữa.
"Được rồi mọi người vào ăn sáng đi, cũng quá giờ rồi." Lê Tú liếc nhìn Nguyễn Sâm đầy cảnh cáo rồi cười cười nhìn Phan Miêu Vũ nói.
"Được ạ, con còn chưa ăn sáng." Phan Miêu Vũ cũng rất hiểu chuyện nên gật đầu theo ý bà.
"Vậy vào trong nhà ăn đi.
Trưa nay ta còn muốn làm cơm cho con nữa."
"Con cảm ơn mẹ." Phan Miêu Vũ cười rồi kéo tay anh nói: "Đi thôi anh."
"Ừ." Nguyễn Minh Hoàng theo động tác kéo của cậu mà đứng dậy rồi đi theo mẹ vào nhà ăn.
Nguyễn Quan cũng không nói gì mà theo vợ cùng con rời đi.
Ông nội Nguyễn khẽ nhìn qua gia đình Nguyễn Sâm rồi trầm giọng nói: "Bớt gây chuyện cho tôi.
Đừng tưởng tôi không biết trong lòng mấy người đang nghĩ gì."
"Ba..." Nguyễn Sâm nhíu mày tức giận.
Từ xưa đến nay ông ta luôn cảm thấy ba mình thiên vị, rõ ràng cả hai đều là con trai ông nhưng ông lại luôn thiên vị anh trai, thậm trí con trai của anh trai ông cũng được ông yêu thương hơn.
"Nếu như còn gây chuyện tôi sẽ không nhìn đến anh nữa.
Hãy nghĩ kỹ lỗi của mình đi." Ông nội Nguyễn thở dài vẻ mặt đầy mệt mỏi u buồn, nói xong ông xoay người đi vào nhà ăn.
Sao ông lại không buồn, dù sao cũng là con trai của ông nhưng lại luôn có suy nghĩ thảm hại anh trai cùng cháu trai mình để giành lấy tài sản.
Không chỉ buồn ông còn cảm thấy thất bại, nuôi một đứa nhỏ thành thế này đều là lỗi của ông.
Nhìn bóng lưng của ông nội Nguyễn, Nguyễn Sâm nghiến răng nghiến lợi hai mắt đầy u ám.
Hà Oánh nhìn chồng mình khẽ hỏi: "Anh, chúng ta vào không."
"Đi." Nguyễn Sâm quả quyết đứng dậy rồi đi vào.
Hà Oánh đứng dậy kéo theo hai đứa con không có tiền đồ của mình theo:
"Hai đứa bây sao không lamh lợi chút nào vậy.
Tụi bây không biết lấy lòng ông nội à."
Nhưng dù bà ta càm ràm thế nào hai đứa con của bà ta không chút để ý, một người khuôn mặt vẫn lạnh tanh, một người thì trợn mắt phòng má đầy khinh thường..