Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một ngôi làng cổ xưa, một ngôi làng luôn tin lời của các vị thần. Cũng bởi vì một câu nói của họ mà biết bao nhiêu đứa trẻ khi sinh ra phải mất mạng, phải chịu cảnh vũ nhục của mọi người, phải hèn mọn cầu xin.
Cũng chính vì vậy mà một gia đình hạnh phúc, một người mẹ khi đang mong chờ đứa con đầu lòng của mình ra đời phải bị hành hạ cho tới chết, gia đình tan rã.....
Người phụ nữ này cũng chính là mẹ của Alan, một người có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, khiến cho biết bao nhiêu người phải ghen tị và hâm mộ.
Nhưng không ngờ khi sinh Alan ra, mọi thứ bắt đầu thay đổi, một khi sinh ra đứa bé có đôi mắt màu đỏ và dấu ấn kì lạ sau lưng phải diệt trừ tận gốc, cha thì đánh chết tại chỗ, mẹ thì đem vào U Cốc để cho bọn đàn ông hành hạ phát tiết cho tới chết, con thì quăng vào rừng cho sói ăn.
Alan có đôi mắt màu đỏ như máu, lúc đem vào rừng phải nói là gặp phải may mắn nên gặp được sói mẹ, sói mẹ đã đem cậu về nuôi lớn, vì sống trong hoàn cảnh của sói nên Alan hiểu được tiếng động vật, hành động nhanh nhẹn như sói, khát máu vô tình.
Năm cậu lên mười đã gặp được trưởng lão của Đào gia, lục trưởng lão tính tình nhân hậu, ông đi khắp nơi để cứu vớt những đứa trẻ đáng thương, bởi vì lúc nhỏ ông cũng bị bỏ rơi, cho nên ông hiểu nỗi bất hạnh của những đứa trẻ đó. Trong một lần ông bị lạc đường thì ông gặp được Alan, cậu nhìn ông bằng ánh mắt khát máu.
“Cậu là người của gia tộc nguyền rủa!?” Lục trưởng lão nghi hoặc hỏi.
“Grừ.” Cậu nhe răng cảnh giác.
“Một cậu bé tội nghiệp, hãy đi theo ta, ta sẽ dạy cậu tất cả.” Ông không sợ hãi mà ôn hòa nói tiếp.
“Grừ.” Cậu thật sự không hiểu hắn ta đang nói gì cả, tại sao hắn ta cũng giống cậu và đi bằng hai chân!?
“Grừ grừ grừ.” Không biết từ lúc nào sói mẹ đã xuất hiện phía sau cậu, giải thích cho cậu hiểu.
“Grừ grừ.” Ánh mắt cậu không thể tin nhìn sói mẹ, nước mắt chảy xuống, tại sao mẹ lại không cần cậu!? Tại vì cậu khác với mọi người sao!?
Sói mẹ mặc dù không đành lòng nhưng cũng phải quyết tuyệt rời đi, bởi vì sói mẹ biết cậu không thể lớn lên theo cách này được, cậu không phải là sói mà là con người, là một đứa bé tội nghiệp....
“Hãy đi theo ta.” Lục trưởng lão thấy cậu khóc....à không, phải nói là tru lên thì bất đắc dĩ đi lại an ủi.
Cậu nghe theo mà gật đầu, mặc dù chả biết người này tại sao lại giúp mình.
“A....lục trưởng lão, ngài đã về rồi.” Đào Băng Tâm vui sướng chạy lại ôm chân Lục trưởng lão, năm nay cô chỉ mới có sáu tuổi thôi.
“Tâm nhi, ta rất nhớ con nha.” Lục trưởng lão hiền hòa vuốt mái tóc cô.
“Hi hi.....ủa, ai đây!?” Đào Băng Tâm tò mò hỏi.
“Đây là Alan, ta tìm thấy cậu bé ở trong rừng, Alan từ nhỏ đã sống cùng với đàn sói nên hành động cũng giống sói vậy, con thay ta chăm sóc Alan được không!?” Lục trưởng lão thấy cô tò mò thì giải thích.
“A....cứ để con lo.” Đào Băng Tâm vui mừng hớn hở chạy lại nắm tay Alan, nhưng chưa đụng vào đã bị cậu cảnh giác lùi lại.
“Grừ....” Alan lạnh lùng nhìn cô.
Hành động nắm tay của cô vẫn giữ ở không trung, nhưng không biết cô suy nghĩ gì sau đó cười bí hiểm.
“Grừ grừ...” Đào Băng Tâm cũng học theo grừ grừ theo cậu.
“Grừ.” Alan ngạc nhiên.
Thấy vậy cô đi lại phát tay lên vai cậu, bắt đầu học theo tiếng sói:
“Grừ grừ....grừ grừ, grừ grừ....grừ grừ grừ.....”
Đầu Alan chảy ba vạch hắc tuyến.
“Câm mồm.” Giọng nói lạnh như băng vang lên nhưng lại chứa một chút non nớt của trẻ con.
“A....cuối cùng cũng chịu nói rồi sao!?” Đào Băng Tâm hớn hở hỏi, hai mắt phát sáng như là phát hiện điều gì mới lạ nhìn cậu.
“Hừ.”
“Ngươi sống trong rừng sao mà nói tiếng người được, để ta dạy ngươi ha....grừ.” Cô nhe răng cười thật tươi.
Có qui luật nào sống trong rừng thì không biết nói tiếng người!? Cậu nói thì được chứ viết thì bó tay chấm cơm rồi.
“Trước tiên ta sẽ làm lịch trình cho ngươi, đầu tiên là học cách mặc quần áo, sau đó là mang giày, sau đó là tắm rửa cắt tóc tai cho nó sạch sẽ gọn gàng, sau đó nữa là cách giao tiếp, sau đó nữa là học chữ, bla bla bla......” Đào Băng Tâm liệt kê ra lịch trình cần thiết cho một năm của Alan. Sau khi cậu biết những điều đơn giản nhất thì mới cho cậu huấn luyện trở thành một sát thủ được.
“Cậu không sợ tôi!?” Alan hỏi.
“Vì sao!?” Đào Băng Tâm thắc mắc hỏi.
“Tôi là người của gia tộc nguyền rủa, đôi mắt của tôi....” Alan kìm chế nói ra.
“Người ta nói cậu là yêu quái đầu thai chuyển thế sao!? Nếu vậy chẳng phải tôi là yêu tinh ngàn năm!? Người ta nói gì thì cứ kệ họ, miệng là của họ chúng ta làm sao quản được!? Chẳng lẽ người nào nói cậu là yêu quái, cậu sẽ giết người đó, vậy một trăm một ngàn người nói cậu sẽ giết hết!?” Đào Băng Tâm nói ra suy nghĩ của mình.
“Cậu chỉ cần giết những người đã hại chết ba mẹ cậu thôi.”
“Cám ơn.” Khóe miệng hơi cong lên, một dòng nước ấm trong lòng chảy qua.
-the end-
Tên: Alan
Tuổi: 22
Là sát thủ, sử dụng các loại vũ khí đều thành thạo, nhưng chủ yếu sử dụng kiếm.
Là đồng đội của Đào Băng Tâm, yêu cô ngay cái nhìn đầu tiên nhưng khổ nổi thần kinh thô nên vẫn chưa phát hiện.
Ghét Baron, đơn giản vì Đào Băng Tâm thích hắn....:3