Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Hạo uống hết tách trà, cửa phòng của Lạc Văn Xuyên cũng vừa vặn mở ra. Cậu bước xuống cầu thang, ngáp ngắn ngáp dài hai cái, tự nhủ với bản thân sau khi tiếp chuyện sẽ lăn lên giường ngủ một giấc cho đã, ngày mai thậm chí nghỉ một ngày để ngủ cũng không thành vẫn đề. Công ty nhiều bộ phận như thế, vắng giám đốc một ngày cũng không có sập được.
Lạc Văn Xuyên mặc đồ bộ ở nhà, mới bước từ phòng tắm ra ngoài nên cả người xung quanh hình như được bao trùm bởi hơi nước nóng, ấm ấm khoan khoái. Tóc của Lạc Văn Xuyên ươn ướt dính cả vào trán, bao lấy khuôn mặt điển trai thanh tú. Cậu hơi nhíu mày, khẽ đẩy tóc mái có hơi dài sang một bên, để lộ cái trán trơn bóng. Lạc Văn Xuyên mang dép lê nên khi bước đi sẽ có tiếng loẹt xoẹt vui tai. Cậu đứng trước mặt Sở Hạo, hai tay đút vào túi quần, hờ hững nhìn xuống tách trà đã thấy đáy trên tay Sở Hạo.
- Thêm ly nữa không.
Sở Hạo ngãng đầu, ánh mặt chạm ngay đến khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên, có hơi ngẩn người. Hơi nước toả ra từ người của Lạc Văn Xuyên khiến hắn không kìm được cũng thả lỏng không ít, nước trên tóc của cậu vẫn chảy xuống tóc tóc, chảy dọc theo sườn mặt của cậu. A... cảm giác này rất mới lạ à nha.
- Không cần. Trà của Lạc tổng pha ngon thật.
Lạc Văn Xuyên hướng hắn cười, xua tay.
- Ờ, thường thôi.
Cậu ngồi xuống đối diện Sở Hạo, hất đầu.
- Anh nói đi, hợp tác cái gì?
Sở Hạo buông tách trà xuống, hướng Lạc Văn Xuyên nhậm rãi nhấc khoé môi.
- Lạc Tổng, tôi có nghe đồn rằng, có một dự án mở cảng biển ở Nam Thành vào năm trước của Thịnh Thế, được xây dựng nửa chừng liền dừng lại, trắng trợn bị người khác cướp mất dự án. Chuyện này, vốn là cái gai trong lòng của Lạc tổng nhỉ.
Lạc Văn Xuyên chậm rãi tiêu hoá. Cậu nhớ lại những bản dự án mà lúc sáng bản thân đã đọc qua. Quả thật có một cái dự án gọi là cảng biển Nam Thành. Đây là một dự án vàng trong tay Lạc gia. Cảng biển là một trung tâm giao thương nhộn nhịp. Thành phố A lại là một thành phố biển có tiềm năng phát triển, cảng biển Nam Thành từ năm trước đã được đưa vào xây dựng. Nhưng mà không biết vì sao, được giữa chừng liền bị bên đối tác rút hết vốn đầu tư. Vì không đủ số phiếu đồng ý nên dự án này bị tạm hoãn lại, chờ đến lúc cổ đông đồng ý trả vốn đầu tư mới được xây dựng tiếp. Không lâu sau đó, nguyên thân trong truyện này rất nhanh liền biết được rằng, chính là Diệp Lâm Anh sau lưng giở trò. Hắn ta nắm chắc rõ lợi thế và cả điểu yếu thế của Lạc gia chính là cổ đông, cứ thế mà nhắm thẳng. Diệp Lâm Anh dùng quan hệ để lôi kéo cổ đông của Lạc gia qua bên Diệp gia, thành công cướp lấy dự án cảng biển, khiến nguyên chủ tức đến phát điên
Lạc Văn Xuyên dường như đã hiểu ý nói của Sở Hạo. Tên này đang muốn hợp tác với cậu để chống lại Diệp Lâm Anh. QUÀO... ranh ma thật đấy. Lạc Văn Xuyên biết tỏng ý định của người này. Hắn muốn sử dụng Lạc Văn Xuyên như cái bia đỡ đạn hình người, đối phó với Diệp Lâm Anh.
- Sở Hạo anh không phải nghe đồn đâu. Tự tôi nói cho anh biết, đúng là Diệp gia đã cướp dự án của chúng tôi.
Sở Hạo nụ cười càng sâu, khuôn mặt Tuấn tú điên đảo tỏ vẻ đồng cảm
- Lạc Tổng, cái dự án đó vốn dĩ đã hoàn toàn thuộc về Diệp Lâm Anh rồi, không thể nào cứu vãn được nữa. Nhưng mà, tôi có một dự án, có thể cứu vớt lại được số tiền tổn thất từ dự án đó, cậu thấy sao?
Lạc Văn Xuyên vắt chéo chân, hứng thú nhếch môi.
- Tiếp tục.
- Lạc tổng, tháng sau, tôi có một dự án phim điện ảnh, quy tụ những ngôi sao hàng đầu. Vốn dĩ tôi đang ở trên đỉnh lưu lượng, nếu cho ra mắt, tất nhiên sẽ được hưởng lợi rất nhiều.Nếu cậu đồng ý, dự án lần này chia cho cậu 60%
Lạc Văn Xuyên cười, hỏi hắn.
- Anh nắm chắc doanh thu về được bao nhiêu mà hào phóng thế ?
Sở Hạo tựa lưng vào ghế bằng Nhung thoải mái, cảm thấy cá đã cắn câu.
- Tôi không phải tự cao, nhưng Lạc tổng cứ nghĩ thử xem. Với nhiệt lượng của tôi, chưa nói đến phim điện ảnh đi, một bộ phim truyền hình có góp mặt của tôi cũng đảm bảo thu về cho anh không dưới mấy tỉ đâu.
Lạc Văn Xuyên hơi cau mày. Tất cả những thứ Sở Hạo đưa ra đúng thật là một miếng mồi béo bở. Quả thật, anh ta đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, hiện tại chắc là mấy cô lao công quét dọn nhà cậu ai cũng xem qua phim của cậu ta rồi. Nhưng dự án của anh ta quá mức hoàn hảo, hoàn hảo đến đáng sợ. Mà những cái hoàn hảo, thường sẽ ẩn giấu vô số cái bẫy chết người.
- Cậu đưa cho tôi miếng mồi béo bở như thế, quả thật so với dự án cảng Nam Thành thì có hơi lép vé. Nhưng mà cũng không phải không đáng suy nghĩ.
Sở Hạo chống cằm nhìn cậu, con ngươi hơn giãn ra
- Lạc tổng, thâm cừu đại hận của anh với Diệp Lâm Anh... đây là lúc để đòi lại cả vốn lẫn lãi đó.
Lạc Văn Xuyên cười tươi, gõ gõ ngón tay xuống bàn.
- Cái đó bất quá chỉ là một cái cảng thôi. Mất cái này thì còn có cái khác, cơ hội không bao giờ là hết cả. Nhưng mà tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ dự án của anh. Cảm ơn Sở tiên sinh đã đề bạt.
Sở Hạo gật gật đầu, chìa tay trước mặt Lạc Văn Xuyên.
- Mong sẽ hợp tác vui vẻ.
Lạc Văn Xuyên đưa tay của mình ra, nắm lấy tay của Sở Hạo. Hắn cuối xuống nhìn bàn tay của cậu, từng đốt ngón tay thon dài, bao trọn lấy lòng bàn tay hắn. Bàn tay có chút mềm mại, khiến người ta yêu thích.
Khi buông tay Lạc Văn Xuyên, Sở Hạo không kìm được muốn trêu cậu.
- Lạc tổng, tôi hiện tại thấy giao diện của anh có chút mới lạ nha. Quả thật cởi ra áo vest, nhìn cậu như biến thành người khác vậy
Lạc Văn Xuyên cười nhẹ nhàng, ánh mắt có chút lấp lánh.
- Tôi nói thật với anh nhé. Thật ra lúc trước tôi chính là mù 4 đời, mới đi thích người như Tô tiểu thư nhà anh. Hiện tại một ngày tôi liền sáng mắt ra rồi nên anh đừng có lúc nào cũng kè kè tôi thăm dò nữa.
Sở Hạo sững người" Ra là đã bị phát hiện rồi hử?"
- Được, một lời này của Lạc tổng rất có chính khí, tôi tin tưởng cậu. NHưng mà hiện tại tôi chỉ toàn tâm toàn ý chú tâm vào việc hợp tác của chúng ta, tôi tin cậu sẽ cho tôi một câu trả lời thoả đáng.
Lạc Văn Xuyên đã mở mắt không nỗi nữa, khẽ ngáp.
- Sở tiên tinh, tôi hiện tại có chút mệt, có gì để mai nói được không
Sở Hạo nhìn khuôn mặt đã thấm mệt của Lạc Văn Xuyên, đứng dậy.
- Được, hẹn gặp Lạc tổng vào một ngày khác. Khi cậu đã có câu trả lời, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng cho cậu. Dự án này do tôi đơn phương đề nghị, Lạc tổng cũng không cần đụng tay vào bất kì chuyện gì, cứ để cho tôi.
Tiễn Sở Hạo đi, Lạc Văn Xuyên leo lên giường, nhắm mắt tịnh tâm. Cậu vừa đếm nhẩm đến 10, đã lập tức thiếp đi.