Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: demcodon
Chờ Lục Dương mang trái tim thấp thỏm về khách sạn thì Tông Chính Hải đã ở bên trong cậu chờ được một lúc.
"Chờ thật lâu phải không?" Lục Dương nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy tin tức trên di động của Tiểu Tống thì bỗng nhiên chột dạ.
Tông Chính Hải không có trả lời câu hỏi của Lục Dương mà lập tức đi tới, thân hình cao lớn lập tức hình thành một bóng ma làm cho người ta một loại cảm giác áp bức rất mạnh.
Lục Dương đang chuẩn bị giải thích lại bị Tông Chính Hải nắm cằm. Không xong rồi! Mãi nghĩ đến chuyện trên Weibo lại quên cổ của mình!
Lục Dương nghĩ đến đây thân thể phản xạ có điều kiện muốn né tránh, không muốn để cho Tông Chính Hải nhìn thấy, miễn cho đối phương lo lắng.
Tông Chính Hải thấy Lục Dương muốn tránh dứt khoát một tay ôm lấy cậu, một tay còn lại tiếp tục nâng cằm cậu. Sau khi nhẹ nhàng nâng lên nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ cậu.
Đại khái là ánh sáng gần cửa phòng không tốt nên Tông Chính Hải nhìn một lát đã ôm Lục Dương vào trong phòng. Lúc này có thể dùng đèn mình đưa tới xem rõ ràng!
"Đừng nhìn, đã tan rồi!" Lục Dương thấy mặt mũi Tông Chính Hải tràn đầy nghiêm túc vội vàng nói: "Thật sự không có việc gì, bây giờ ngay cả dấu cũng không có."
Kỳ thật vẫn còn chút dấu vết, chỉ là vì quay cảnh buổi trưa và buổi tối nên chị Tằng dùng đồ trang điểm giúp Lục Dương che giấu dấu vết. Cho dù đứng gần nhìn cũng nhìn không quá rõ.
Nhưng mà loại "ngụy trang" này hiển nhiên không lừa được Tông Chính Hải.
"Tháo trang sức, tắm rửa." Hắn buông lỏng Lục Dương ra. Đầu tiên là nhìn cậu, sau đó ánh mắt dời về phía phòng vệ sinh. Sau đó lại nhìn về trên mặt Lục Dương. Rất có ý nếu như đối phương không nghe lời thì tiếp theo tự mình chấp hành.
Lục Dương không có cách gì chỉ có thể thành thật dời chân vào phòng vệ sinh.
Tháo trang sức, tắm rửa, cậu nhìn gương lớn trong phòng vệ sinh, ngẩng đầu nhìn ảnh phản chiếu cảm thấy dường như đã tan rất nhiều, nhìn cũng không dọa người mới cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Cái này ít nhất có thể báo cáo kết quả, cũng sẽ không làm cho Tông Chính Hải lo lắng. Nhưng một giây kế tiếp Lục Dương phát hiện mình yên tâm quá sớm. Lúc vừa mới đi vào phòng vệ sinh, bởi vì quá khẩn trương nên cậu quên lấy đồ ngủ!!!
Mặc dù là mùa hè nhưng cũng không thể để vai trần, cởi truồng. Huống chi bên ngoài còn có... Lục Dương rối rắm một hồi cuối cùng chỉ có thể dời bước đến cửa phòng vệ sinh, buồn bực "cầu cứu" với người đàn ông bên ngoài.
"Anh Hải, có thể lấy bộ đồ ngủ trong tủ giúp em được không?"
"Được." Bên ngoài rất nhanh truyền đến tiếng Tông Chính Hải trả lời.
Lục Dương chưa nói đến chuyện quần lót, sợ nói lại ngượng ngùng. Cậu đột nhiên cảm thấy trong phòng vệ sinh hơi nóng. Vì thế mở vòi nước vốc chút nước lạnh lên trên mặt, dùng vật lý hạ nhiệt độ một chút.
--- ---
Lúc Lục Dương chưa lấy cái gì đã đi vào phòng vệ sinh, Tông Chính Hải cũng đã phát hiện ra vấn đề. Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó hắn không có mở miệng nhắc nhở.
Chờ đến lúc Lục Dương nói muốn nhờ hắn giúp lấy đồ ngủ, hơn nữa lúc chỉ lấy đồ ngủ thì Tông Chính Hải không tự giác nhìn về phía phòng vệ sinh. Sau đó trấn định thu ánh mắt lại.
Hắn đi đến bên cạnh tủ đựng quần áo của Lục Dương, rất nhanh tìm thấy đồ ngủ được xếp gọn gàng trong tủ theo như lời Lục Dương nói. Ánh mắt dừng lại một lát bên cạnh một túi nửa trong suốt nhìn qua rất "khả nghi". Tông Chính Hải với sắc mặt bình tĩnh, giống như chưa xảy ra chuyện gì đóng cánh tủ lại đưa đồ ngủ đến cửa phòng vệ sinh cho Lục Dương.
Lục Dương nghe được trên cửa bị gõ ba tiếng thì trả lời một tiếng mở cửa hở một khe. Cậu vươn bàn tay ra ngoài nhanh chóng giật áo ngủ của mình từ trên tay Tông Chính Hải. Sau đó lại giật quần ngủ của mình. Lục Dương cảm thấy tốc độ của mình có thể so với "thần trộm".
Cửa đóng lại cạch một tiếng, trước sau chưa đến 5 giây.
Tông Chính Hải đứng ở ngoài cửa: "..."
Chẳng lẽ hắn bị xem thành quỷ dữ sao? Lúc đang cảm thấy buồn bực thì cửa phòng vệ sinh lại mở ra một lần nữa.
Lục Dương cần lao tới lấy "vật phẩm mấu chốt" không nghĩ tới Tông Chính Hải còn đứng ở trước cửa. Vì thế đâm vào nhau.
Tông Chính Hải đỡ lấy Lục Dương, khắc chế ánh mắt của mình muốn nhìn xuống phía dưới. Hắn dứt khoát nhìn chằm chằm cổ Lục Dương.
Lúc này Lục Dương muốn che "chứng cứ" đã quá trễ rồi.
Cũng may Tông Chính Hải nhìn nhìn phát hiện trên cổ trắng nõn của đối phương mặc dù còn dấu vết. Nhưng quả thật đã không quá nghiêm trọng, chỉ có một chút dấu đỏ nhàn nhạt mới rốt cuộc buông Lục Dương ra.
"Em đã nói không có chuyện gì mà!" Lục Dương giả vờ mạnh mẽ trấn an: "Ban ngày đã cho bác sĩ Đinh trong đoàn phim xem. Bác sĩ Đinh nói không cần bôi thuốc cũng dần dần tan!"
Kỳ thật bác sĩ Đinh nói là thời tiết nóng, đổ nhiều mồ hôi, rất dễ nhiễm trùng, bôi chút thuốc sẽ nhanh tan, cũng an toàn hơn, đề nghị Lục Dương bôi chút thuốc. Nhưng Lục Dương không có khả năng bôi thuốc lại hóa trang. Cho nên không có bôi.
Tông Chính Hải nghe vậy nhíu mày: "Bác sĩ nơi này anh cảm thấy không làm hết trách nhiệm."
(Bác sĩ Đinh cõng nồi: _(:з" ∠)_)
Trong lòng Lục Dương đối với việc làm cho bác sĩ Đinh cõng nồi cảm thấy hơi áy náy. Nhưng lúc này dưới quần ngủ của cậu... chỉ có thể kiên trì nói với Tông Chính Hải: "Em đi lấy chút đồ, anh Hải ngồi xuống trước đi."
Sau đó vọt tới cái tủ bên cạnh.
Tông Chính Hải nhìn thấy Lục Dương mở ra cái túi nửa trong suốt kia không biết nghĩ tới cái gì ánh mắt khẽ dời, đi đến ghế bên mép giường ngồi xuống. Hắn nhìn thấy Lục Dương hấp tấp đi qua lấy "đồ", lại hấp tấp quay lại phòng vệ sinh một câu cũng không nói.
Lúc này, hắn nhìn về phía di động của Lục Dương trên bàn.
* * *
Buổi sáng lúc đi ra ngoài, Lục Dương mặc áo khoác chống nắng nên thành công che cổ của mình, không làm cho Lưu Hướng Hùng nhìn thấy.
Nhưng Tiểu Tống không biết ẩn tình bên trong còn tưởng rằng Lục Dương không muốn làm cho người đoàn phim nhìn thấy lo lắng. Cho nên lúc rãnh rỗi nhắc chuyện mua thuốc với Lưu Hướng Hùng.
Về chuyện thân thể của Lục Dương, Lưu Hướng Hùng không dám gạt Tông Chính Hải nên lập tức báo cáo với ông chủ. Vì thế thành công "triệu hồi" đại Boss Tông Chính Hải đến đây.
Ngay từ đầu Tông Chính Hải chỉ có thấy ảnh chụp trên tạp chí, cũng không biết Dương Tư và Đàm Cánh Xuyên lại đăng Weibo. Hắn đơn thuần là vì vết thương trên cổ của Lục Dương mà đến.
Ai biết Lục Dương vẫn bận rộn đến buổi tối. Tông Chính Hải xử lý xong công việc mang về muốn nhìn trang chủ của Lục Dương một chút. Lúc này mới phát hiện manh mối ở trong bình luận.
Bạn trai...
Tình địch...
Tông Chính Hải cảm thấy lúc mình không có lập tức vọt tới phim trường quả thật là chuyện xem xét lực ý chí của con người.
Nhưng một người sau khi chờ hai tiếng chuyện gì cũng đều dồn về trong lòng. Tông Chính Hải đối với người có ý đồ cướp đoạt sự chú ý của Lục Dương quyết định biểu hiện ra khí độ "chính cung", không chấp nhặt với bọn họ.
Về phần về phòng, hắn muốn giải quyết vấn đề "trong" gia đình với Lục Dương như thế nào thì phải xem không khí lúc ấy và tâm tình cả hai.
--- ---
Lúc này ở trong phòng vệ sinh, Lục Dương kích động thay "trang phục quan trọng" nào đó.
Vừa thay cậu còn vừa nghĩ: từ lúc anh Hải đến bây giờ cũng chưa nhắc đến chuyện trên Weibo, chắc là vẫn chưa nhìn thấy. Vậy sở dĩ anh đột nhiên đến thăm khẳng định là vì lo lắng vết thương trên cổ mình.
Lục Dương còn không biết mình lại một lần nữa yên tâm quá sớm. Bởi vì được người nhớ mà cảm thấy trong lòng ngọt ngào ra phòng ngủ.
Lục Dương cười rất sáng lạn đi đến trước mặt Tông Chính Hải, không có phát hiện một mảnh sâu thẳm trong mắt đối phương.
Cậu còn thản nhiên, giấu đầu hở đuôi nói: "Anh nhìn thấy ảnh chụp của em trên tạp chí chưa? Anh Vương còn giúp em lấy ảnh gốc." Cậu nghĩ: bên này mình cho Tông Chính Hải xem ảnh chụp thì đối phương nói không chừng sẽ không xem Weibo.
Ai biết vừa muốn duỗi tay lấy di động trên bàn lại bị người đàn ông nào đó kéo một cái vào trong lòng. Còn chưa ngạc nhiên kêu lên miệng nhanh chóng đã bị chặn.
Tông Chính Hải cảm thấy mình đã cho Lục Dương thời gian thích ứng. Nhưng mấy cái hôn này mặc dù dịu dàng nhợt nhạt lại không có một chút khe hở.
Lục Dương bị hôn đến đầu óc choáng váng, không tự giác mở miệng ra. Cậu muốn hít thở lại lập tức bị lưỡi đối phương chui vào.
Miệng lưỡi dây dưa ngọt ngào và dữ dội, không ngừng phát ra tiếng nước làm cho người mặt đỏ tim đập, làm cho cả hai bắt đầu khô nóng.
Tông Chính Hải ôm Lục Dương lên trên giường, động tác mềm nhẹ và kiên định đè cậu ở trên chăn tiếp tục hôn sâu.
Lục Dương vừa cảm thấy hơi sợ hãi vừa hoàn toàn không có sức từ chối. Cậu thử thúc đẩy ngực của Tông Chính Hải lại bị cầm tay giơ qua đỉnh đầu. Cậu thậm chí có thể cảm giác được hạ thân của đối phương có biến hóa, cũng cảm giác được máu cả người mình đều dũng mãnh lao tới chỗ nhạy cảm kia.
Nếu thật sự không chống cự được thì... thì phải...
Nhưng mà, lúc Lục Dương muốn dứt khoát từ bỏ cùng đối phương truy đuổi theo bản năng thì Tông Chính Hải lại buông lỏng tay cậu ra.
Người đàn ông chôn đầu ở trong cổ Lục Dương, mạnh mẽ hít thở làm cho ngực của hắn không ngừng tiếp xúc với thân thể của Lục Dương lại rời đi.
Giống như chịu áp lực gì đó, giọng Tông Chính Hải nghe qua dày nặng mà dồn dập: "Đã khuya rồi, em buồn ngủ chưa?"
Hắn dời khỏi người Lục Dương đi đến túi du lịch của mình cầm đồ bên trong đi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Lục Dương một người nằm ở trên giường, sau một hồi mới hồi phục lại tinh thần phát hiện khuy áo ngủ của mình không biết từ lúc nào đã bị cởi bỏ hơn phân nửa. Cậu nhanh chóng bò vào trong chăn, vội vàng cài khuy áo nhưng lại cài sai vị trí, không thể không cởi bỏ rồi cài lại.
Không biết qua bao lâu, Lục Dương nghe được tiếng mở cửa. Cậu lường trước lần này đối phương thật sự muốn lên giường nên nhanh chóng đưa lưng về phía phòng vệ sinh nhắm chặt hai mắt, cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.
Cảm giác được giường bên kia hơi lún xuống, nhịp tim Lục Dương lại bắt đầu đập tăng tốc. Nhưng chờ đến đèn đầu giường bị tắt mới có người rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng ở trên trán Lục Dương. Sau đó cậu bị người phía sau ôm chặt.
Cảm nhận được nhịp tim người phía sau đập có lực mà vững vàng, Lục Dương cảm thấy rất an tâm, dần dần mệt nhọc tiến vào mộng đẹp.
* * *
Sáng sớm hôm sau, người trong cả đoàn phim đều biết "tin vui" của Lục Dương.
Dương Tư thừa dịp nghỉ ngơi cố ý chạy tới "đùa giỡn" với cậu: "Nghe nói đây là CP đầu tiên từ khi em ra mắt đến nay, chúc mừng nha!"
Lục Dương nhìn Dương Tư rõ ràng "xem kịch vui sung sướng khi người gặp họa", bất đắc dĩ nói: "Chị Tư Tư à, việc này hoàn toàn là dân cư mạng nói bừa. Chị cứ như vậy làm cho em rất khó xử."
"Việc này có gì đâu mà khó xử?" Dương Tư lấy dáng vẻ người từng trải "giáo dục" Lục Dương: "Phối CP cho em chứng minh cư dân mạng thích em, không muốn làm cho em một mình cô đơn, an ủi tâm hồn của em."
Lục Dương: "..."
-Nếu cư dân mạng không biết cậu đã cong còn phối cho cậu một CP đồng tính, đó là phải yêu cậu bao nhiêu chứ!
-Mấu chốt là, vô luận bọn họ phối cho cậu CP đồng tính hay là CP khác phái thì người kia trong nhà đều có khả năng sẽ... sẽ... Tóm lại sẽ không vui vẻ!!!
Lúc này Đàm Cánh Xuyên cũng đi tới, dường như muốn gia nhập vào đề tài với bọn họ: "Đang nói chuyện gì mà Tư Tư cười đến vui vẻ như vậy?"
--- --- ---
Tiểu kịch trường:
Tác giả quân: Đến cuối cùng cũng nhịn xuống, anh Hải nào đó thật là thần!
Anh công nào đó: Không tiện.
Tác giả quân: Cái gì không tiện?
Anh công nào đó: Hiệu quả cách âm của khách sạn không tốt lắm, không tiện quá dữ dội.
Anh Dương nào đó: _(:з" ∠)_