Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
P/s: Dù Mạc tỷ có muốn thay đổi vận mệnh thế nào đi nữa, tỷ cũng xui xẻo như thường thôi, bằng cách này hay cách khác ~
O(≧▽≦)O
Lâm Hoài Nam ngẩn người với hành động của Mạc Linh, nhưng khi nghe cô gọi ai liền bình tĩnh trở lại, đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót. Phải rồi, cô vẫn là bạn gái của tên Kanato Ken mà.
Đè ép cảm xúc kích động trong lòng, hắn tiếp tục nhanh chân đưa cô vào xe, sau đó nhanh chóng phóng xe đi dọa bọn đàn em chứng kiến kinh hãi đuổi theo sau.
Khi Đồng Phù, vốn đang xem bệnh án trong phòng làm việc, nhận được tin các bác sĩ đều bị điều động ra ngoài đón một nữ bệnh nhân thì Lâm Hoài Nam đã bế Mạc Linh vào phòng cấp cứu.
Đồng Phù chạy đến nơi chỉ thấy Lâm Hoài Nam đang đứng dựa tường, chốc chốc lại nhìn ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, y tá ra vào liên tục.
Đồng Phù rất muốn hỏi Lâm Hoài Nam chuyện gì xảy ra mà có thể khiến tên ngốc bạo lực này lo lắng như vậy, nhưng thấy tình hình bệnh nhân không ổn, hắn cũng đành nuốt xuống, bước vào trong.
"Viện trưởng!" Một y tá bị hắn gọi lại hô.
"Bệnh nhân thế nào?" Đồng Phù cũng có chút lo lắng.
"Bệnh nhân bị sốt rất cao, hơn nữa phát hiện trễ, hiện tại vẫn đang cố gắng giảm sốt trước!"
"Được."
Khi Đồng Phù nhìn thấy người đang nằm yên lặng trên giường, hắn kinh ngạc đến mức bệnh án vừa nhận từ y tá trên tay cũng run rẩy rơi xuống đất.
Thiếu nữ nhỏ nhắn nằm trên giường bệnh lớn, tay gắn kim truyền dịch, cả người nhìn qua yếu ớt không tưởng được. Cô im lặng nằm đó như đang ngủ, nhưng khuôn mặt tái nhợt làm người ta nhìn thấy thương tiếc không thôi.
Rõ ràng mới hôm trước cô còn nghịch ngợm trốn trong phòng làm việc của hắn, hiện tại lại thành ra bộ dáng này, cô đã gặp phải chuyện gì?!
Đột nhiên hắn nhớ ra Lâm Hoài Nam vẫn còn đứng trước cửa. Đồng Phù đè nén tâm như bị lửa đốt không ngừng bùng phát, bước đến bắt đầu làm việc.
Dù thế nào đi nữa, quan trọng nhất vẫn là chữa trị cô đã.
Lâm Hoài Nam đứng bên ngoài đợi hơn hai tiếng đồng hồ, tâm đều vội đến điên rồi, vậy mà cô mãi chẳng thấy bóng dáng.
Tất cả đều do hắn, hắn quên mất tác dụng phụ của thuốc kích thích mà cô bị bắt uống, mà loại thuốc này lại là hàng cấm chỉ được lưu hành trong thế giới ngầm nên cũng không có người nào đi nhớ tác hại của nó, hắn cũng không ngoại lệ.
Lâm Hoài Nam cắn răng, nắm đấm đều bị hắn nắm trắng bệch để ngăn cản bản thân hành động ngu ngốc. Hy vọng cô không có việc gì, không trở thành... kẻ điên...
Cuối cùng đèn phụt tắt, các y tá đẩy giường bệnh ra ngoài, Lâm Hoài Nam lập tức nhận ra người đang nằm trên đó.
Mạc Linh im lặng nằm, lớp chăn trắng che đi thân thể nhợt nhạt, hắn nhíu mày, không dám tin cúi mắt.
"Rốt cuộc cô ấy đã gặp chuyện gì? Theo tôi nhớ thì cậu không phải người nhà của cô ấy phải không?" Lâm Hoài Nam nhìn thấy một đôi giày đen bóng trước mắt cùng thanh âm lạnh nhạt quen thuộc, hắn lập tức mạnh ngẩng đầu.
"Đồng Phù?" Dường như đến lúc này hắn mới nhận ra được người trước mặt, vội hỏi "Cô ấy thế nào rồi?"
"Cô ấy không sao, nhưng tôi e là tác dụng của thuốc kích thích khá mạnh, thân thể cùng tinh thần cô ấy đều bị tổn thương." Đồng Phù có chút tức giận, nói càng lúc càng không khống chế được lớn tiếng "Cậu nghĩ gì trong đầu thế hả? Cậu đâu thiếu nữ nhân đến mức này! Rõ ràng cậu biết cô ấy là ai mà còn cho cô ấy uống loại thuốc này, tôi nghĩ cậu đủ thông minh để biết được nó nguy hiểm ra sao chứ?!"
"..." Lâm Hoài Nam cái gì cũng không nói, một hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng "Nhờ cậu chăm sóc cô ấy, tôi sẽ giải quyết bên Mạc gia, tôi sẽ đến thăm cô ấy sau."
Lâm Hoài Nam còn chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn phải giải quyết chuyện này bên phía Mạc gia trước khi Mạc Lăng phát hiện ra đã.
Lâm Hoài Nam bước qua phòng bệnh của Mạc Linh, nhưng chỉ đứng bên ngoài nhìn điện tâm đồ chậm rãi chạy.
May mắn, may mắn hắn quay lại sớm, nếu trễ thêm một lúc nữa... sợ là điện tâm đồ đó chỉ còn một đường thẳng...
Hắn chần chừ xoay người, hiện tại cô đã qua được nguy hiểm là tốt rồi, hắn cần phải giải quyết những việc còn lại mới được. Đầu tiên là xử lý người cho cô uống viên thuốc đó.
Ánh mắt hắn lóe qua ánh sáng lạnh như băng, cả người toát ra hàn khí lạnh thấu xương, khác hẳn với người đã đứng trước cửa phòng cấp cứu lo lắng không yên lúc nãy.
..........................................
Đồng Phù biết chắc Lâm Hoài Nam không hề có ý định hạ thuốc Mạc Linh, có thể là do trùng hợp cô ở đó, và người ra tay không phải hắn. Đồng Phù đã quen biết Lâm Hoài Nam đủ lâu để biết được tính cách không bao giờ làm hại dân thường của hắn, hơn nữa đó còn là đối tượng hắn đang âm thầm lập kế hoạch đính hôn nữa...
Đồng Phù đưa tay đặt lên ngực trái, hơi nhíu mày. Vừa nãy... đột nhiên tim hắn lại nhói lên một cái, có lẽ hắn cần kiểm tra lại một chút rồi. Đưa mắt nhìn gương mặt ngủ mê man của Mạc Linh, hắn có chút thương tiếc cho cô, vô tình gặp chuyện không may mà còn phải gánh hậu quả, nhìn cô hiện tại xem, cả người đều xanh xao hốc hác, chính hắn nhìn quen rất nhiều bệnh nhân mà còn cảm thấy khó chịu đây này.
Cùng lúc đó, ở Mạc gia.
Ông Mạc vốn đang chờ Mạc Linh xuống cùng dùng bữa sáng, nhân tiện thông báo việc ông sắp đi công tác ở Anh một tuần, còn muốn cô đi cùng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô xuống, ông mới biết cô đi ra ngoài vẫn chưa về.
Ông cau mày, con gái ông đã rất lâu không đi qua đêm thế này, nhất định là cô xảy ra chuyện rồi.
Trong khi ông còn đang lo lắng muốn gọi thì đột nhiên điện thoại reo lên, là tin nhắn của Mạc Linh.
Ông Mạc vừa nhận được tin nhắn của bảo bối liền không nghi ngờ nữa, dùng bữa sáng xong liền chuẩn bị đến sân bay.
Mạc Linh nhắn cho ông, cô đang ở nhà quản lý Trần, còn quan tâm dặn dò muốn ông chú ý ăn sáng khi không có cô ăn cùng.
Tác giả có điều muốn nói:
Hắc hắc, ta thích cẩu huyết, mọi người chuẩn bị khăn lau, coi chừng dính, ta chạy trước! ε=ε=ε=Γ(☆≧∀≦)」