Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một ngày sau đó, cuối cùng Đồng Phù cũng chờ được Mạc Linh tỉnh dậy, nhưng ngay sau đó hắn liền phát hiện ra điều không ổn.
Nữ nhân nằm trên giường, hai mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà, kể cả Đồng Phù có hỏi han gì cũng không hé môi, an tĩnh như một con búp bê sứ hoàn mỹ xinh đẹp.
Đồng Phù vội vàng đưa bàn tay chắn ngang tầm mắt Mạc Linh, cuối cùng trong đôi mắt không có tiêu cự của cô cũng có một tia sáng, chậm rãi nghiêng đầu, dùng ánh mắt u ám nhìn hắn.
"Linh, em không sao chứ? Trả lời tôi!" Hắn cũng không chú ý cách gọi của mình thay đổi, điều hắn quan tâm là tình trạng kì lạ của cô hiện tại.
"..." Mạc Linh vẫn nhìn hắn, giống như hắn là trần nhà thứ hai vậy.
Một lúc sau, hắn mới nghe được thanh âm nhẹ như bông của cô.
"Anh là ai?"
Đồng Phù thật sự hoảng hốt rồi, tuy cô và hắn mới gặp nhau không lâu nhưng hắn tin tưởng cô sẽ không dễ dàng quên hắn được. Biểu hiện này của cô, chẳng lẽ là... bệnh trạng?
"Linh, em nhìn xem, đây là số mấy?" Hắn đưa hai ngón tay.
"Hai." Cô ngoan ngoãn trả lời.
"Vậy em còn nhớ tôi là ai không?" Hắn lại chỉ về phía mình.
"Không." Cô lại ngắn gọn đáp.
Đồng Phù kiểm tra tổng quát một lượt cho cô, ngoài cơn sốt đã hoàn toàn biến mất, trong não cô dường như cũng không có chuyện gì lạ, nhưng cô lại mất trí nhớ, hơn nữa còn là ai cũng không quen, nhưng lại nhớ rõ những khả năng sinh hoạt hằng ngày.
Hắn thầm thở ra một hơi, cũng may, hắn cũng không muốn dạy lại cho cô cách thay quần áo, cách viết chữ, hắn cũng không phải là thầy giáo a.
Dưới nỗ lực muốn gợi nhớ kí ức của Mạc Linh, cuối cùng Đồng Phù chịu thua bắt đầu giúp cô nhận biết mọi người lại từ đầu.
Một ngày này hắn vẫn cùng Mạc Linh cùng một chỗ, cẩn thận chăm sóc cô, còn đẩy xe giúp cô đi ra ngoài dạo một lúc.
Đây vốn là nghĩa vụ của hắn mà.
Trong khi Đồng Phù còn đang làm công tác tư tưởng cho mình thì các nữ y tá lại đang nghiến răng nghiến lợi ra sức mà trợn mắt với nữ nhân được hắn nâng niu bảo vệ kia. Khụ, không chỉ là trợn mắt, tay họ đều run đến mức không thể làm được gì kia kìa.
"Các chị em, chúng ta đã gặp phải một vấn đề lớn rồi!" Y tá A tức giận đập bàn, cái bàn "Rầm" một tiếng, rung lên không ngừng.
"Đúng thế! Hơn nữa 'vấn đề lớn' này còn có da mặt rất dày nữa!" Y tá B kiêu ngạo hất mái tóc vàng "Đã bệnh đến phát ngốc rồi còn có thể quyến rũ nam nhân, quả nhiên là Mạc đê tiện!"
Mạc Linh trước khi mất trí nhớ nếu nghe được lời này chắc chắn sẽ ôm bụng cười ngất, lâu lắm rồi cô không nghe được có người gọi mình như thế, còn là rít qua kẽ răng nữa, rất thú vị!
"Các chị em, tôi biết ai cũng muốn thế chỗ cô ta." Y tá C bình tĩnh nâng kính, ánh mắt lóe qua tia tính kế "Chuyện này cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta xử lý cô ta, chứng tỏ sức quyến rũ của mình trước mặt viện trưởng, vậy thì mọi chuyện đều xong."
Các y tá nghe xong, lập tức đồng loạt thẳng người, tự tin nâng mặt, thầm đắc ý không phải mình thì còn ai có thể làm được điều này chứ!
Y tá C ra vẻ không sao cả cười cười, cô đã đạt được mục đích, cũng không cần ở lại đây cùng một nhóm y tá ngực to hơn đầu này nữa.
Hừ, bọn họ đúng là ngu ngốc, muốn cướp lấy Đồng Phù chỉ có một cách, đó chính là trực tiếp tấn công hắn, đi gây chuyện với bệnh nhân chỉ càng làm cho hắn chán ghét mà thôi. Thôi, dù sao cũng không cần ra tay mà vẫn giải quyết được nữ nhân rắc rối kia.
Bóng trắng không tiếng động tách ra khỏi những tiếng bàn luận không ngớt kia, xoay người ưu nhã rời đi.
............................................
Mạc Linh đang ngồi bên cửa sổ đột nhiên rùng mình một cái, lập tức trên vai liền nhiều thêm một cái áo khoác, còn có đôi tay ấm áp mà cô đã quen thuộc mấy ngày nay.
"Phù, sao anh đến sớm thế?" Mạc Linh mỉm cười nhìn Đồng Phù đã đứng sau lưng từ khi nào.
"Anh muốn đến khi nào cũng được mà, thế nào, hôm nay em có khỏe không?" Hắn cười cười, giúp cô mặc áo vào rồi cẩn thận cài từng nút thắt.
"Em rất khỏe, nhưng em vẫn chưa nhớ ra được gì cả..."
Mạc Linh có chút thất vọng cúi đầu, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, mái tóc nâu xõa xuống bên bờ vai gầy yếu khiến hắn nhăn mày.
"Hình như em gầy đi rồi, là vì thức ăn kém sao?"
Lâm Hoài Nam đã giúp Mạc Linh che giấu việc nằm viện, còn thu xếp cho cô hưởng sự chăm sóc tốt nhất, không thể nào có chuyện cô lại ốm đi được.
Mạc Linh ngậm miệng không nói, vén tóc qua tai, để lộ gương mặt bất đắc dĩ không có chút huyết sắc.
"Không có, là do khẩu vị em không tốt, ăn không được nhiều."
Cô nhớ đến khuôn mặt dữ tợn của những y tá mang thức ăn đến, thật sự rất dọa người. Dù cô có cảm giác được có gì đó bên trong mình đang thôi thúc muốn cho bọn họ đẹp mặt, nhưng cô lại có chút sợ hãi, không dám chỉ trích họ, cũng không dám nói với ai, kể cả Phù mà cô tin tưởng nhất.
"Được rồi, từ ngày mai để anh chọn những món dễ tiêu hóa cho em, những y tá làm việc thật tắc trách mà!"
Đồng Phù nhận ra Mạc Linh ủ rũ, cũng không vạch trần cô, đám nữ nhân kia cứ để hắn giải quyết sau đi.
"Ừ, cảm ơn anh."
Mạc Linh có chút nhẹ nhõm thở ra. May mà hắn không nhận ra, như vậy sau này cô không cần phải nhìn những độc nữ kia nữa rồi, như thế rất tốt!
Đồng Phù nhìn Mạc Linh ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực mình, tâm đều ấm áp thỏa mãn, cũng thuận theo vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, đôi mắt nhìn cô đều ôn nhu muốn chảy cả nước. Đáng tiếc là, Mạc Linh đang nhắm mắt hưởng thụ hắn vuốt ve nên không nhìn thấy.
Khung cảnh tĩnh lặng thoải mái này đều được thu vào mắt một người, người đứng trước cửa nhìn qua khe cửa chưa đóng kín, đôi mắt như đóng đinh vào hình ảnh trước mặt, bó hoa trong tay cũng bị lực tay hắn mạnh mẽ vò nát, cuối cùng hắn áp chế cảm giác không cam lòng, cắn răng xoay người, gót chân nện trên nền gạch trắng rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ô hô hô, có đủ cẩu huyết đi, ta tự nhìn đều kích thích không chịu được, như thế này đây => (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Xin mọi người đừng kích động, ta là thiếu nữ mang thủy tinh tâm, sẽ vỡ đó (⊂•⊃_⊂•⊃)