Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau Mạc Linh thức dậy, vừa mở mắt liền thấy cảnh tượng đẹp đến ngây người, hại cô đờ đẫn nhìn một hồi lâu.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên qua rèm lụa mỏng manh chiếu vào, hắt lên gương mặt đẹp như tranh vẽ của người đối diện, khuôn mặt khi ngủ đã bớt đi vài phần sắc bén, mềm mại dịu dàng hơn nhiều. Mạc Linh nhìn mà thấy hai má nóng lên, mắt cũng nóng lên, mũi cũng nóng lên... Khoan đã! Mũi nóng??
Mạc Linh hồi thần, che mũi, không ngoài ý muốn phát hiện chất lỏng ấm ấm trên tay, cô lập tức chui ra khỏi vòng tay hắn, chạy như bay vào phòng tắm.
Khi cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại, nam nhân nằm trên giường nhẹ nhàng mở mắt, khóe môi gian xảo cong lên, hài lòng nghe thấy tiếng nước không ngừng chảy bên kia cửa.
Đến khi Mạc Linh bình tĩnh bước ra thì đã thấy Kanato Ken ngồi trên giường, thản nhiên dùng điều khiển tùy ý chuyển kênh trên tivi, cũng không nhìn cô.
Mạc Linh âm thầm thở ra một hơi, may mắn cô thức trước hắn...
Sau đó... sau đó cô xấu hổ che mặt. Trên giường lớn màu trắng, cụ thể là ở bên cạnh hắn, có một vài chấm nhỏ màu đỏ khả nghi, hơn nữa còn là chỗ mà cô vừa "gặp nạn", có kẻ ngốc mới không biết nó là gì a!
Cô cảm thấy, từ khi gặp hắn, chỉ số mặt dày của cô đã giảm đi đáng kể rồi, mặt cô đều muốn nướng chín một quả trứng rồi đó!
"Linh nhi, sao lại thức sớm vậy, có muốn ăn gì không?"
Hắn vừa nhìn thấy Mạc Linh bước ra liền bỏ qua điều khiển trên tay, tự nhiên kéo cô lại gần, mặt áp vào bụng cô, cảm nhận cả người cô đều cứng lại rồi.
Không sao, làm quen lại từ đầu cũng là một ý kiến không tồi.
Kanato Ken âm thầm cười.
"Đi... đi ăn sáng đi!" Mạc Linh cố gắng làm bản thân không chú ý đến cái tay không thành thật kia, đây là người yêu của cô, thói quen là tốt rồi...
"Được, chờ anh một chút."
Kanato Ken tạm thời buông tha cho Mạc Linh, bước vào phòng tắm. Tiếng nước nhanh chóng ào ào chảy, cô đứng như trời trồng nghe tiếng nước bên tai, trong đầu vô tình hiện ra hàng loạt hình ảnh *bíp* và *bíp*, lập tức cả người như bị hấp chín bốc khói, tử trận.
Chết tiệt! Thì ra mình là một sắc nữ! Tại sao lúc trước không nhận ra vậy chứ?!
Mạc Linh loạng choạng chạy ra khỏi chiến trường nguy hiểm này, muốn tìm một nơi bình tĩnh lại một chút.
Tại sao cha lại bỏ cô mà đi vào lúc này sao? Cha không quan tâm đến việc con gái ông dẫn theo bạn trai về nhà khi ông vắng nhà sao? Chắc chắn sẽ có chuyện đó!
Mạc Linh mãi suy nghĩ mà không chú ý một điều, cô đã hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ hiện tại của hai người như thể hiển nhiên nên như vậy.
Cô vào phòng ăn chờ hắn, nhân tiện trò chuyện với Đông mẹ một chút. Cô âm thầm vuốt vuốt ngực, may mà Đông mẹ không biết cô cùng Ken ngủ chung...
Khoan đã! Cái tâm lý chột dạ của người vợ khi làm điều có lỗi với chồng này là gì? Cô còn chưa có cái ham thích đặc biệt với Đông mẹ đâu!
Trong lúc Mạc Linh xuất thần, Kanato Ken đã vào phòng, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, thản nhiên chống cằm im lặng nhìn cô.
"A? Ken, anh vào từ khi nào thế?" Mạc Linh trở về thực tại, lại bị khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của hắn xuất hiện thình lình dọa sợ.
"Ăn sáng thôi." Kanato Ken buông cánh tay đang chống cằm xuống, xoa xoa đầu cô một cái, dịu dàng nói.
Mạc Linh gật gật đầu, yên lặng ăn bữa sáng, không khí hòa hợp khiến cô thấy thoải mái rất nhiều. Có lẽ cô đang dần quen với hắn đi.
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, Kanato Ken lấy lý do muốn cô nhớ lại những chuyện lúc trước, rảnh rỗi kéo cô đi đến những nơi mà hai người từng đi, rạp phim, khu mua sắm, công viên, khu trò chơi, rất nhiều nơi khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Sao hắn có nhiều tinh lực vào những chuyện này thế chứ? Cô sắp chết rồi đây này!
Khi Đông Mạch Na nhìn thấy Mạc Linh đã là khi trời sẩm tối, cô không còn chút sức lực mặc cho Kanato Ken ôm eo lôi đi, nhưng khuôn mặt lại sinh động vui vẻ hơn lúc đi rất nhiều.
"Ai nha, tiểu thư, mau vào trong nghỉ đi! Phiền thiếu gia đưa cô ấy vào giúp tôi, tôi đi lấy cho cô ấy ly nước!" Đông mẹ vừa lo lắng vừa vui mừng, hớt hải theo hai người vào phòng.
"Không cần đâu Đông mẹ, con muốn về phòng ngủ." Mạc Linh như bị rút cạn sức lực, nói xong liền dựa vào lòng Kanato Ken nhắm mắt lại.
Đông mẹ cũng không nói gì nữa, cúi đầu với Kanato Ken rồi thức thời đi ra ngoài.
Kanato Ken nhìn người yên lặng nằm lăn trên giường, mơ mơ màng màng, ý cười trong mắt không hề giảm, sủng nịch cúi xuống, hôn lên mái tóc mềm của cô, ngửi mùi hương quen thuộc mà hắn nhớ nhung thật lâu.
Mạc Linh cảm nhận được có người quấy rầy mình, buồn bực muốn đẩy ra, nhăn mặt lầm bầm.
"Mệt chết đi được..." Thanh âm mềm mại yểu điệu khiến người bên cạnh vừa nghe, thân mình liền cứng ngắc.
Kanato Ken cảm nhận được thân thể mình có phản ứng chỉ với một câu nói của cô, bất đắc dĩ cười. Chẳng lẽ nhịn quá lâu cũng sẽ dẫn tới "t*ng trùng thượng não" sao?
Có điều Kanato Ken từ nhỏ đã được dạy dỗ rằng cái gì muốn có thì phải tìm cách đoạt đến tay, không được ủy khuất chính mình, cho nên... hắn không khách sáo nữa.
Nam nhân hóa thân thành sắc lang, nhìn nữ nhân vẫn vùi đầu muốn trốn, rất nhanh làm ra quyết định.
"Linh nhi, anh sẽ phụ trách." Hắn thì thầm.
Mạc Linh nếu nghe được câu này sẽ khóc, tuyệt đối sẽ khóc đó!
Nói xong liền lao lên giường, đè xuống người phía trên.
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha... không ngờ viết viết một hồi lại lan man đi rồi, hẳn là chương sau có H rồi, mọi người đừng quá gấp *gãi đầu*
Còn có, vì đây là truyện NP+H, cho nên logic cái gì, kịch tình cái gì, đều là mây bay a~
Thiếu nữ thủy tinh tâm đã vỡ vụn, kì thi địa ngục đã khiến ta bối rối quá rồi, mọi người có ai cười không? May mà kết quả ta cũng không tệ lắm... m(*T▽T*)m