Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau Mạc Linh thức dậy thì hắn đã đi rồi. Nhớ tới hôm qua khi nhận được điện thoại từ ai đó, sau lại không kiên nhẫn ngắt máy, hẳn là có công việc đi.
Cũng khổ cho hắn, bay qua bay lại như vậy đến kiệt sức mất thôi.
Lê thân mình mệt mỏi vào phòng tắm, Mạc Linh nhanh chóng chuẩn bị, chọn cho mình một bộ váy nhìn qua nghiêm cẩn, cầm theo hồ sơ mà ông Mạc đã chuẩn bị sẵn giúp cô, nhanh chóng chạy đến Mạc thị.
Đối với Mạc thị này cô có cảm giác vừa quen vừa lạ, hơn nữa trong lòng luôn có cảm giác không yên tâm, cứ như nếu cô dám bước vào đây thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện vậy.
Mạc Linh hít một hơi, bình tĩnh bước vào cửa chính của công ti.
"A, thư ký Mạc, lâu quá không gặp, cô lại đến làm thay thư ký vừa nghỉ việc sao?" Một nữ nhân đon đả chạy đến, vẻ mặt ôn hòa nhanh chóng lấy được hảo cảm của Mạc Linh.
"Ừm... thật ra tôi là đến thực tập." Mạc Linh không nhận ra nữ nhân đó, liếc mắt nhìn bảng tên trước ngực cô ấy, cô mới khẽ cười "Quản lý Mai, lần sau cùng uống trà nhé?"
Nhìn qua thì cô cùng cô ấy có quen biết, vậy thì mời một tiếng cũng không có gì sai.
"Được thôi, lần sau gọi mọi người cùng đi, lần trước còn chưa kịp mời là cô đã chạy mất rồi!" Quản lý Mai là người năng nổ nhiệt tình, rất hợp ý cô.
"Ừ, cứ vậy đi." Mạc Linh híp mắt.
Sau đó nhờ quản lý Mai dẫn đường, Mạc Linh tới được phòng thiết kế đồ họa kia báo danh. Trong phòng có một bàn làm việc cùng vài cái ghế xung quanh, cô nhìn quanh, đều có người ngồi cả rồi, bọn họ hình như cũng là thực tập sinh như cô.
Một nhóm khoảng năm sáu người vừa thấy cửa mở cứ ngỡ là vị quản lý vốn nên ở đây từ sớm đã đến, không ngờ là đồng nghiệp nên cũng có đôi chút thất vọng, nhưng nhìn nữ nhân vừa đến, cả nam lẫn nữ trong phòng đều không tránh khỏi cảm thán một câu.
Đúng là người đẹp.
Bọn họ như được soạn trước suy nghĩ, đều bật ra câu này.
Phải nói Mạc Linh của chúng ta cũng thuộc hàng mỹ nữ khó tìm, nếu không cũng đã không được tác giả ưu ái phân vai nữ phụ bi thảm nhất trong truyện rồi, hơn nữa với thái độ rụt rè ngượng ngùng hiện tại của cô, bọn họ muốn ghét cũng khó.
Mạc Linh bị nhìn chằm chằm, xấu hổ vuốt vuốt mũi, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Cô cứ nghĩ mình đã đến sớm lắm rồi, không ngờ còn nhiều người còn sớm hơn cả cô, hơn nữa nhìn qua thì bọn họ đã chờ một lúc khá lâu rồi.
Không khí nhất thời trầm xuống. Đột nhiên một bàn tay chìa ra trước mặt Mạc Linh, cô ngẩng đầu, nhìn thấy ngay nụ cười thân thiện của người đối diện.
"Xin chào, tớ là Thanh Nhi, sau này cùng giúp đỡ nhau nhé?"
Nữ nhân gọi là Thanh Nhi này có nụ cười rất đẹp, khuôn mặt đáng yêu, ôn hòa dễ làm người ta thích, Mạc Linh đang trong tình trạng ngượng ngùng rất nhanh yêu thích tính cách hòa đồng này của Thanh Nhi, vui vẻ nắm lấy bàn tay vẫn còn giơ ra trước.
"Xin chào, tôi là Mạc Linh, cùng hợp tác vui vẻ."
Thanh Nhi lúc lắc mái tóc hồng đặc biệt đáng yêu, đôi mắt nâu híp lại.
"Ha ha, đừng khách sáo như vậy! Chúng ta còn gặp nhau lâu dài đâu, Linh!" Thanh Nhi cười rộ lên, xóa tan không khí không thoải mái.
"Ừm, vậy Nhi, hy vọng chúng ta cùng thành công!" Mạc Linh thả lỏng tâm tình, tay hai người vẫn còn nắm lấy nhau.
Mạc Linh cùng Thanh Nhi bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất, đợi khi Thanh Nhi đang nói về việc quản lý hôm nay đến trễ, cuối cùng cửa cũng mở lần nữa, một nam nhân mặc âu phục chỉnh tề bước vào, trên tay còn cầm theo một tập hồ sơ.
"Đứng lên nào, Linh." Thanh Nhi nhắc khẽ khi Mạc Linh còn đang ngẩn người.
Mọi người đều chào vị quản lý này, còn Mạc Linh thì nghi hoặc. Tại sao một người vốn nên ở tầng cao nhất của Mạc thị lại ở đây?
Nam nhân đúng là vị tổng giám đốc nổi tiếng là ác quỷ của chúng ta, Bạc Ngưng Thần.
Bạc Ngưng Thần đưa mắt nhìn xung quanh, xác định mục tiêu rồi ngồi xuống, mọi người lúc này mới lục tục ngồi xuống theo.
"Quản lý Minh vừa đi công tác, còn khoảng hơn tháng nữa mới trở về, trong khoảng thời gian thực tập này tôi sẽ là người phụ trách các người, cho đến khi các người thành nhân viên chính thức, mọi thắc mắc cứ đến phòng tổng giám đốc của tôi, nhưng những việc không quan trọng thì các người tự xử lý lấy, có ai có ý kiến gì không?"
Bạc Ngưng Thần quét mắt một vòng, hài lòng nhìn biểu cảm câm lặng của mọi người. Như vậy rất tốt, để bọn họ biết mình đang làm việc cho ai. Nhưng có vẻ có một người ngoại lệ.
Hắn nhìn thấy đứng cách hắn không xa không gần, nữ nhân kia yên lặng ngồi, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn nhưng lại có thể ngẩn người, hơn nữa bộ dáng nghi hoặc đó đúng là khác hẳn những người còn lại, cũng rất đáng yêu.
Mạc Linh nghe hắn nói xong, trầm tư một hồi. Quên mất phải hỏi ông Mạc cô phải thực tập bao lâu trước khi làm nhân viên chính thức, không biết Thanh Nhi có biết không...
"Mạc Linh, em có ý kiến gì không?" Hắn cố ý gọi tên cô, thành công khiến cho đám người kia nhìn về phía cô, cũng làm cô trở về hiện tại.
"A, không, tôi không có."
Mạc Linh xua xua tay, nghiêm chỉnh ngồi thẳng. Cô cũng không chú ý đến giọng điệu của hắn khi nói chuyện với cô thân mật hơn so với mọi người, có điều bọn họ lại để ý.
Vì Bạc Ngưng Thần vẫn còn đang ngồi ở đây, không ai dám nghị luận gì, hắn nói thêm vài câu rồi cũng nhanh chóng rời đi, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô một cái, lại bị bọn họ thu vào mắt lần nữa.
Mạc Linh nhìn đám người hai mắt sáng rỡ trước mặt, nao núng lùi bước, muốn nói gì nhưng tay bị nắm lấy, Thanh Nhi lôi kéo cô bước ra ngoài trước khi cô rơi vào vuốt sói của họ.
"Cậu không sao chứ? Bọn họ mau muốn thành sói vồ cậu rồi!" Thanh Nhi lo lắng nhìn cô, nhưng cũng khó hiểu "Cậu có quen biết với Bạc tổng sao? Tớ nghe nói Bạc tổng rất lạnh lùng nhưng lúc nãy lại cười với cậu đó!"
"Không có... là trước đây tớ có làm thư ký một thời gian thay cho thư ký vừa nghỉ nên cũng có quen biết anh ta..." Hơn nữa đó là ác ý cười mà!
Mạc Linh nghẹn câu cuối trở về. Hắn hại cô thảm rồi, bị đồng nghiệp nhắm tới, ấn tượng đầu tiên tốt đẹp cái gì đều bị một ánh mắt của hắn bắn bay mất rồi! Bọn họ sẽ nghĩ cô là loại người gì đây?!
"Không sao đâu, chỉ là cười một cái thôi, qua mấy ngày bọn họ sẽ quên thôi, chúng ta đừng để ý họ là được." Thanh Nhi hiểu ra, vỗ vai an ủi cô.
Mạc Linh cảm động, ít ra có người cũng coi cô là bạn, không dùng ánh mắt như mèo thấy mỡ nhìn cô.
"Nhi, cậu đúng là người tốt!" Mạc Linh nắm lấy tay Thanh Nhi, cảm kích nói.
"Ha ha, tớ cũng thấy mình như vậy." Thanh Nhi chống tay cười lớn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Hai người cùng đi đến bàn có tên của mình, vừa vặn bên cạnh nhau, sắp xếp như vậy khiến cô thoải mái rất nhiều.
Cuộc sống văn phòng, cô nhất định phải làm được!
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đoán đoán, Thanh Nhi này là ai a ~
Nhân tiện, để ta đổi tên chương cũ lại, nếu không lại bị hiểu lầm...
Tuyệt đối không thừa nhận ta là ác ý đùa dai... ε=ε=ε=Γ(☆≧∀≦)」
Tối ấm nhé ~ dạo này ta ngập trong tình yêu của Mặt Trời đại thần, sắp bị tan chảy rồi
(~ ̄▽ ̄)~