Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta
  3. Chương 5: Bánh Báo
Trước /27 Sau

Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Hài Tử Của Ta

Chương 5: Bánh Báo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Aniie

*******************************

A a a, thật là đáng yêu!

Lăng Tử Tịch nhìn bộ dáng đáng yêu của Bạch Tiểu Tư, trong lòng mềm thành một mảnh.

Chỉ thấy đằng sau mông tiểu hài tử có một cái đuôi nhỏ, trắng trắng, nộn nộn, chóp đuôi có một chút phấn hồng, giống với cái đuôi của Lăng Tử Tịch như đúc, quả thực chính là phiền mini thu nhỏ lại.

Đuôi Bạch Tiểu Tư cuốn ở trên cánh tay Bạch Tiểu Ly, hướng tới Lăng Tử Tịch vung vung.

Nhìn Bạch Tiểu Tư mắt ướt. Mắt to nhìn chính mình, một tiếng một tiếng kêu mình cha, tâm Lăng Tử Tịch quả thực muốn manh hóa.

Bất quá, Lăng Tử Tịch lập tức lại đau lòng. Sở dĩ Bạch Tiểu Tư khóc nhè, chính là bởi vì đói bụng.

Lúc mình chưa xuyên qua, Nguyên chủ rất là suy sụp, hiện tại đất trồng rau duy nhất cũng bị đạp hư, trong nhà cũng không có thức ăn.

Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tư ôm vào lòng, Bạch Tiểu Tư liền ngoan ngoãn ở trong ngực Lăng Tử Tịch, cái đuôi nhỏ cuốn ở trên cánh tay Lăng Tử Tịch.

Cái đuôi mềm mại làm Lăng Tử Tịch điên cuồng gào thét ở trong lòng, quá đáng yêu!

Tiếp theo Lăng Tử Tịch theo bản năng nhìn thoáng qua thiếu niên áo vàng đang hôn mê, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của thiếu niên áo vàng, còn chưa có tỉnh, thở phào nhẹ nhõm.

Không có tỉnh liền tốt, đuôi của Bạch Tiểu Tư không thể để kẻ nào nhìn thấy, đây chính là không chấp nhận được giới yêu tu, cho dù thiếu niên áo vàng nhìn vô hại, Lăng Tử Tịch cũng không muốn để hắn phát hiện.

“Cha, Tư Nhi đói……” Bạch Tiểu Tư người nhỏ ở trong lòng Lăng Tử Tịch cọ, âm thanh nhỏ cũng mềm mềm mại mại, mang theo một chút ý làm nũng.

Lăng Tử Tịch sờ sờ vai Bạch Tiểu Tư, ôm hắn bước hướng vào trong viện: “Cha tìm đồ ăn cho ngươi.”

Bạch Tiểu Ly đi theo sau Lăng Tử Tịch, vẻ mặt không tin, đất trồng rau duy nhất trong đều bị huỷ hoại, Lăng Tử Tịch còn có thể tìm được cái gì?

Nhưng thật ra trong phòng bếp còn có một chút bột mì, có thể làm chút cháo miễn cưỡng no bụng.

Lăng Tử Tịch ở trong sân nhìn một vòng, đôi mắt liền sáng, chỉ thấy bốn phía đất trồng rau đều là đất mềm, vậy mà có một chút rau hẹ.

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Lăng Tử Tịch đã biết, trên địa cầu cổ, ở trong thế giới vẫn chưa bị khai phá còn rất nhiều đồ vật có thể ăn, ở chỗ này, rau hẹ bị cho là cỏ dại.

Lăng Tử Tịch bế Bạch Tiểu Tư ngồi trên ghế tre trong viện, còn mình thì cầm lưỡi hái ở một bên tới chỗ đất trồng rau, hưng phấn ngồi xổm xuống chuẩn bị cắt rau hẹ.

“Ngươi bị đói đến điên rồi?” Bạch Tiểu Ly đi đến bên người hắn ngăn cản lại nói, “Đến cỏ dại cũng ăn?”

“Ngươi không hiểu.” Lăng Tử Tịch bên cắt bên nói, “Ta làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

Bạch Tiểu Ly liếc xéo Lăng Tử Tịch, chẳng lẽ, loại cỏ dại này thật sự có thể ăn?

Bất quá cũng đúng, trong nhà đã không còn đồ ăn khác, cũng chỉ có thể ăn cái này để chống đói.

Vì thế Bạch Tiểu Ly ngồi xổm xuống, tiếp nhận lưỡi hái từ trong tay Lăng Tử Tịch, cùng cắt rau hẹ.

Lăng Tử Tịch trong lòng dần dần nổi lên một trận ấm áp, Bạch Tiểu Ly đứa nhỏ này, ngoài miệng nói khinh bỉ mình, trên thực tế, vẫn là để ýmình!

Mạnh miệng,mềm lòng, đây là ngạo kiều trong truyền thuyết đi?

Bạch Tiểu Ly đem rau hẹ cắt xong, cắt được khá nhiều, Lăng Tử Tịch nhìn nhìn, ân, đủ người một nhà bọn họ ăn.

Vì thế Lăng Tử Tịch bắt đầu hái rau, Bạch Tiểu Ly thông minh, nhìn động tác của Lăng Tử Tịch liền biết hái như thế nào.

Bạch Tiểu Tư ở một bên trên ghế tre, mơ hồ ôm cái đuôi xem cha cùng ca ca cắt rau hẹ.

Lăng Tử Tịch nói khẽ với Bạch Tiểu Tư: “Tư Nhi, đem cái đuôi thu hồi.”

“Ngô……” Bạch Tiểu Tư hừ hừ, cái đuôi ở không trung tiếp tục vẫy vẫy, hướng Lăng Tử Tịch vẫy lợi hại hơn, đuôi nhỏ có một chút màu hống phấn giống viên kẹo ngày hè ngọt ngào, hơi có chút ý làm nũng.

Lăng Tử Tịch bị manh, tâm can run, nhìn nhìn đại môn đóng chặt, không ai có thể thấy được tình huống trong viện, vì thế cũng không hề quản.

Cắt xong rau hẹ, Lăng Tử Tịch đem rau hẹ vào phòng bếp, tìm được dầu muối trong phòng bếp, trong phòng bếp cũng chỉ có những gia vị như thế này, cũng may bánh bao rau hẹ⁽¹⁾ không cần quá nhiều gia vị, ăn cũng rất ngon!

Lăng Tử Tịch lại cảm thán lần nữa, rau hẹ thật là đồ tốt a! Bánh bao thần nhân!

Lăng Tử Tịch một bên xắt rau, một bên hỏi Bạch Tiểu Ly: “Tiểu Ly, ở có ở đó không? Ta làm bánh bao rau hẹ cho các ngươi.”

Bạch Tiểu Ly liếc mắt ngó Lăng Tử Tịch một cái, tựa hồ muốn nói “Ngươi được chưa”.

Bất quá Bạch Tiểu Ly miệng chê nhưng thân thể lại thành thật tìm được bột mì và bắt đầu nhồi bột.

Bạch Tiểu Tri vốn dĩ ở trong phòng dưỡng thương, ngửi được mùi hương nhân rau hẹ Lăng Tử Tịch đang quấy rau liền nuốt nước miếng mà tìm tới, nhìn một chậu lớn nhân rau hẹ hỏi: “Cha, đây là cái gì?”

Có hương thơm, còn có cay, tóm lại, hương vị có chỗ kỳ quái.

“Cái này nha.” Lăng Tử Tịch sờ sờ đầu lão nhị, “Ngươi một lát liền biết.”

“Ăn ngon sao?” Bạch Tiểu Tri mê mang nói. Này không phải là cỏ dại hay sao?

Cha đã cùng đường đến mức dùng cỏ dại nấu cơm cho bọn họ, đều do hắn không có coi kĩ đất trồng rau, mới bi thảm như vậy, ô ô ô……

Lăng Tử Tịch vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Tri: “Ngoan, chờ chốc lát liền được ăn bánh bao.”

“Cha, ca ca, ta tới giúp các ngươi!” Bạch Tiểu Tri ngồi ở cái bàn bên cạnh, Bạch Tiểu Ly đã đem vỏ bánh bao da cán tốt, Bạch Tiểu Tri tuy rằng có chỗ si ngốc, nhưng nặn bánh bao vẫn là còn tốt, tuy rằng nặn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng là chuyện tốt.

Lăng Tử Tịch trong lòng một trận uất ức, trong nhà tuy rằng khó khăn, nhưng ba hài tử này đều rất tri kỷ, nguyên chủ cũng từng muốn tận lực nuôi lớn bọn họ, nề hà vẫn là bị Bạch Mặc Hành lạnh nhạt cùng một người nuôi dưỡng hài tử trong gian nan, ruột gan đứt từng khúc, không có một lòng một dạ hảo hảo sinh hoạt.

Nặn bánh bao tốt, bắt đầu cho lên nồi hấp.

Bạch Tiểu Tri nhìn nồi,đôi mắt lóng lánh sáng rọi chờ mong, Bạch Tiểu Ly hừ lạnh một tiếng, làm bánh bao cỏ dại mà thôi, có gì đáng để chờ mong như vậy sao?

Hấp chín bánh bao cần có thời gian mười lăm phút, chờ đến nhàm chán, Lăng Tử Tịch liền vào trong viện chơi.

Ngồi ở trên ghế tre, Lăng Tử Tịch đem Bạch Tiểu Tư ba tuổi ôm vào trong ngực, ân, mềm mại, có mùi sữa, cái đuôi cũng mềm mại, nhi tử chơi thật tốt.

Bạch Tiểu Tư bị cha ôm, liền bắt đầu dùng hết sức lực uống sữa của mình làm nũng.

“Cha!” Bạch Tiểu Tư cái đuôi chủ động chạm vào ngón tay Lăng Tử Tịch, Lăng Tử Tịch vươn tay muốn nắm, Bạch Tiểu Tư liền đem cái đuôi hướng ra xa vẫy vẫy.

Hai người liền vui vui vẻ vẻ chơi trò bắt cái đuôi.

Bạch Tiểu Ly ở một bên nhìn, khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ hành vi của hai người thực ấu trĩ, ghét bỏ quẳng ra khỏi đầu.

Bạch Tiểu Tri thì ở một bên đi theo động tác của cha cùng đệ đệ vui vẻ cười.

Bất quá, Bạch Tiểu Ly lại cứng đờ đem đầu xoay trở về thật nhanh, nhìn Lăng Tử Tịch cùng Bạch Tiểu Tư không rời mắt.

Ánh mắt Lăng Tử Tịch phát hiện, Bạch Tiểu Ly khóe miệng cong cong, rõ ràng là trộm cười.

Ai, cái hài tử ngạo kiều này!

Nhưng mà, Bạch Tiểu Ly như vậy còn rất đáng yêu.

Chỉ có ghế tre là đồ dùng cao cấp nhất trong nhà, người một nhà thật vất vả mới có thời gian thanh thản ở chỗ này hưởng thụ, dần dần quên mất thời gian, cho đến khi lão đại Bạch Tiểu Ly thất thanh hô một câu: “Bánh bao cứng!”

Lăng Tử Tịch lúc này mới nhớ tới bánh bao đã bị quên đi, sắc mặt cứng đờ, liền chạy nhanh ôm Bạch Tiểu Tư đứng lên xem, đem bánh bao từ trên nồi hấp mang xuống dưới, người một nhà liền vây quanh bàn ăn chuẩn bị ăn bánh bao nóng hầm hập.

Lăng Tử Tịch nhìn một chút, còn tốt, bánh bao chỉ là cứng một chút, còn có thể ăn!

Bạch Tiểu Ly lấy chiếc đũa gắp một cái bánh bao, hoài nghi nhìn bánh, ý tứ là, bánh bao cỏ dại thật sự có thể ăn sao?

Lăng Tử Tịch cùng lão nhị lão tam cũng mặc kệ, không quan tâm nhiều như vậy, Bạch Tiểu Tri ăn đầu tiên, Lăng Tử Tịch lấy cho Bạch Tiểu Tư cầm một cái bánh bao không bị cứng, sau đó chính mình mới cầm một cái lên ăn.

Bạch Tiểu Tri ăn đầu tiên, người cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, nhai đều đã quên nhai.

Bạch Tiểu Ly một bộ biểu tình quả nhiên bánh bao này không thể nào ăn ngon.

Nhưng mà, không nghĩ tới, sau khi Bạch Tiểu Tri không còn ở trong trạng thái đờ đẫn, ngây ngốc liền ăn ngấu nghiến, tư thế rất muốn một phen đem bánh bao một ngụm nuốt hết vào trong bụng.

“Này…… Tiểu Tri, là quá khó ăn,cho nên ngươi không muốn nhai, đúng không?” Bạch Tiểu Ly cứng đờ nói.

“Ngô…… Ngô đúng vậy.” Bạch Tiểu Tri một bên ăn một bên hàm hồ nói, “Hệ thật tích ăn thứ ày!” (Dịch: Đệ thật thích ăn thứ này!)

Bạch Tiểu Ly hoài nghi đem bánh bao đưa đến miệng mình.

“Thế nào……?” Lăng Tử Tịch mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Ly.

“Ân……” Bạch Tiểu Ly nuốt một ngụm, xụ mặt nói, “Miễn....miễn cưỡng đi.”

Tiếp theo, nhìn Bạch Tiểu Tri một người cầm hai cái bánh bao, Bạch Tiểu Tư cũng ôm một cái gặm, Bạch Tiểu Ly vội vàng chuyên tâm ăn, nếu còn không ăn, liền bị bọn đệ đệ ăn sạch a!

Này, bánh bao làm từ cỏ dại này còn ăn khá tốt?

Hương vị ngon ngoài ý muốn!

Nhìn mấy hài tử ăn uống thỏa thích, Lăng Tử Tịch hơi hơi mỉm cười.

Ít nhất, hôm nay sẽ không chịu đói.

Vừa rồi hắn còn phát hiện trong viện có một ít rau dền, trong một góc còn có một vườn cây hương xuân⁽²⁾, ai, qua mấy ngày tới liền không có vấn đề.

Hắn cũng nên hảo hảo ngẫm lại chuyện nên kiếm tiền như thế nào để nuôi cả nhà.

Còn có, rời khỏi Bạch gia như thế nào. Không có tiền, khẳng định là không được.

Người một nhà cơm nước xong, Bạch Tiểu Tri đi rửa chén, Lăng Tử Tịch đột nhiên cảm thấy một trận quay cuồng ở dạ dày, che miệng chạy đến chỗ đất trồng rau nôn khan một trận.

Này, đây là có chuyện gì……? Chẳng lẽ bánh bao có vấn đề?

Bạch Tiểu Ly yên lặng bưng một chén nước tới, đưa cho Lăng Tử Tịch: “Lại nôn nghén?”

Nôn…… Nôn nghén? Lăng Tử Tịch tức khắc như sét đánh giữa trời.

Nếu không phải Bạch Tiểu Ly nhắc nhở, hắn đều đã quên việc này!

Tuy rằng Bạch Tiểu Ly nói cho mình mang thai, nhưng Lăng Tử Tịch chưa bao giờ có cảm giác gì, lúc này nôn khan nhắc nhở hắn, trong bụng thật sự có bảo bối.

“Không có việc gì.” Nôn khan rất nhanh liền hết, Lăng Tử Tịch nhận lấy ly nước, súc miệng một chút, rồi xoay người về phòng.

Buổi tối, Lăng Tử Tịch lại đi tới phòng Bạch Tiểu Ly nhìn nhìn thiếu niên áo vàng, chỉ thấy ánh nến ở trong phòng lay động, thiếu niên sắc mặt bình tĩnh, vẫn hôn mê như cũ.

Giúp thiếu niên bắt mạch, mạch tượng so với lúc trước vững vàng rất nhiều, Lăng Tử Tịch mới yên tâm.

Giúp thiếu niên đem chăn kéo lên, Lăng Tử Tịch đứng lên, ra khỏi phòng, bước tới cánh cửa khác.

Tiếp theo, Lăng Tử Tịch đi đến phòng bọn nhỏ xem bọn họ, quả nhiên ba người ngủ cùng một cái giường rất chật.

“Tư Nhi tới ngủ cùng cha đi.” Lăng Tử Tịch đi đến mép giường, hướng Bạch Tiểu Tư giang hai tay, Bạch Tiểu Tư liền vui vẻ bổ nhào vào trong lòng Lăng Tử Tịch.

Ôm Bạch Tiểu Tư trở lại phòng mình, Bạch Tiểu Tư hưng phấn không chịu ngủ, ở trên giường lăn qua lăn lại, tiếp theo lại lăn đến trong lòng Lăng Tử Tịch lộ ra cái đuôi nhỏ, muốn cùng cha chơi trò chơi bắt cái đuôi.

Lăng Tử Tịch đang nghĩ lại chuyện ban ngày, thất thần bắt được cái đuôi Bạch Tiểu Tư.

Xem cha không nghĩ để ý đến mình, Bạch Tiểu Tư ở trong lòng ngực Lăng Tử Tịch cọ cọ, đột nhiên, trên đầu hiện ra hai cái tai hồ ly màu trắng, lông xù xù đáng yêu.

A a a —— Lăng Tử Tịch đầu tiên là ngây dại, ở trong lòng điên cuồng gào thét, quá, đáng, yêu!

*********************************

⁽¹⁾ Bánh bao rau hẹ:

⁽²⁾Cây Hương Xuân:

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang (H+

Copyright © 2022 - MTruyện.net