Mặt tròn mắt hạnh, xinh xắn đáng yêu, không có việc gì cả ngày chỉ biết giả bệnh, ở sau lưng anh ríu rít bán manh.
Các hộ lý đều thấy cô gái nhỏ này vô cùng đáng yêu.
Tần Thận lại không cho là như như vậy: Đó là chưa nhìn thấy lúc cô đánh người ta đến mức phải quỳ xuống gọi “bà cô”, bản thân anh còn bị vung nắm tay ép hôn cô.
Mọi người đều cho rằng Tần Thận là tòa núi băng lạnh: không nói cười tùy tiện, không gần nữ sắc.
Cho đến khi có người tố cáo anh ở trong phòng khám bệnh lấy công làm tư, cùng một nữ bệnh nhân dáng vẻ xinh đẹp hôn nhau đến mức quên trời đất……
Cả bệnh viện lập tức bùng nổ!
Sau việc đó, Tần Thận chủ động phát thông báo phê bình kiểm điểm, xin lỗi phía bệnh viện, và kèm theo chứng nhận kết hôn: Đây là bà Tần của tôi.
Sau khi kết hôn, Đào Tinh Úy mặc bộ đồ ngủ con thỏ mềm mại, để chân trần bò lên người anh đòi hôn: “Hừ, nếu anh không hôn em, em sẽ ra tay đánh anh á.”
Tần Thận cảm thấy lòng đều sắp tan chảy, đành phải dừng công việc trên tay, tháo kính xuống, đến chiếm lấy môi cô.
“Gọi một tiếng anh trai, cả mạng đều giao cho em.”