Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 32: Đã Lâu Không Gặp.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng để nỗ lực vì trận chung kết, cường độ và tiết tấu huấn luyện vẫn giống như bình thường: sáu giờ rưỡi đến nhà thi đấu tập hợp, làm nóng người, chạy nhảy, mang nặng, đánh quyền, trừ lúc ăn cơm cùng nghỉ giữa giờ, luôn tập luyện đến chín giờ tối.
Dưới sự huấn luyện cường đội cao và khép kín, độ chuyên chú của thể lực và thể chất của vận động viên đã đạt đến đỉnh điểm, mỗi lần về đến khách sạn nằm lên giường, về cơ bản chỉ muốn tắm xong đánh một giấc, không còn bao nhiêu tâm tư đi quan tâm những chuyện vụn vặt.
Hộp quà chocolate tươi fan tặng vẫn còn, Đào Tinh Úy tắm xong bổ nhào lên giường, ôm lấy gối đầu, chỉ muốn nhắm mắt lại lập tức có thể ngủ ngay.
“Đào Đào, hôm nay cô đã làm rõ quà tặng đó là ai tặng chưa? Không phải là một sư huynh nào đó trong đội các cô thầm mến cô sao?”
Đào Tinh Úy dùng gối đầu che kín đầu, giọng nói mang theo mệt mỏi: “Trong đội quốc gia quyền anh có thể giải quyết nội bộ thì sớm đã giải quyết rồi, không thể giải quyết nội bộ, một lòng dốc sức huấn luyện vậy. Cho dù có người thầm thích tôi thật, tôi cũng không vừa ý bọn họ……”
Bởi vì người trong cùng một đội thực sự là đã quá quen thuộc rồi, từ nhỏ mọi người đeo một chiếc găng tay, mặc một chiếc quần cộc lớn lên.
Giữa hai bên có đức hạnh ra sao đều rõ như lòng bàn tay rồi. Quen thuộc nhường này, làm người thân vẫn còn khá tốt, nhưng nếu cứng rắn muốn phát triển thành quan hệ nam nữ gì đó, cô vừa nghĩ đến thì da gà da vịt đua nhau nổi lên kêu gào thôi đừng.
Bạn cùng phòng cười cười: “Trong giới vận động viên chật hẹp như vậy, cô lại nhìn không trúng người trong đội, vậy cô có hy bọng sau này giải nghệ muốn gả cho người đàn ông như thế nào không?”
Đào Tinh Úy ngẩng mạnh đầu lên, nói mà không cần dùng não: “Cao cao gầy gầy này, trắng trẻo sạch sẽ này, loại đọc sách rất giỏi có thể lấy được học bổng và lên báo, còn có tri thức và biết kiềm chế……”
Đợi đến khi cô ý thức bản thân đang nói gì, thì không hiểu sao lại buồn bực vùi đầu vào trong gối.
Cô đây là đang nói ai thế?
Đào Tinh Úy lắc lắc đầu, tắt bỏ đèn, đắp chăn lên đi ngủ.
Cũng không hề hồi hộp vì trận chung kết.
Thi Minh phân tích một vài đối thủ mạnh trong năm nay cho cô đều là những người bị loại từ sớm, cuối cùng người đứng đối diện tranh quán quân với Đào Tinh Úy là một tiểu tướng người Nhật Bản, tuổi tác bối cảnh gần giống với Đào Tinh Úy, nhưng thực lực lại chêch lệch hơn Đào Tinh Úy rất nhiều.
Trận chung kết này, so ra thi đấu còn nhẹ nhàng hơn bất kỳ trận đấu khác trong mùa giải này.
Đào Tinh Úy khoác quốc kỳ, trên cổ đeo tấm huy chương vàng nặng trịch, lúc đứng ở trên bục nhận giải nghe Quốc ca, máu huyết toàn thân như đang chảy ngược, sục sôi dâng trào.
Lấy được tấm huy chương vàng còn khó hơn trong tưởng tượng của cô, cũng không vui vẻ giống như trong tưởng tượng của cô.
Nhưng mà chí ít ở trong nước cô đã bù đắp được chỗ luôn trống của môn quyền anh nữ hạng mục 48 cân rồi, đủ để chứng minh thực lực của bản thân mình.
Nhưng cô cũng biết, tất thảy chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. Thời gian tới, con đường cô muốn đi càng có nhiều gian nan.
Sau khi xuống đài, cô lập tức bị các sư huynh trong đội quán quân ném lên không trung.
Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy có một bóng hình quen thuộc trong ghế ở khán đài cách sàn đấu, khi cô bị ném cao lên lần nữa, người đó đã biến mất rồi.
Cô nghĩ, cô có thể bị hoa mắt mà thôi.
Kết thúc thi đấu, đội quyền anh Quốc gia lần này lấy được bốn vàng sáu bạc ba đồng, là có thành tích tốt nhất từ xưa đến nay. Chú Ngô cho các đội viên nghỉ một buổi tối, có thể tự do hoạt động.
Đào Tinh Úy vốn muốn tìm các sư huynh đi dạo phố cùng mình, nhưng ai nấy đều có hẹn cả rồi, người này thoái thác cho người kia, cuối cùng chỉ có một mình Thi Minh đi dạo phố với cô.
Thi Minh dẫu sao cũng là huấn luyện viên, đi cùng với anh, Đào Tinh Úy càng dè dặt hơn so với bình thường.
Hơn nữa kỳ lạ là, Thi Minh không hiểu sao càng dè dặt hơn cả cô……
Bầu không khí đi dạo phố vô cùng kỳ dị.
“Ờm, quán quân hôm nay ra ngoài muốn mua gì?” Thi Minh dịu dàng hỏi.
“Mua chút trà lài cho mẹ em, còn mua ít đồ trang điểm cho bản thân em, mua đồ chua cho ba em? Sau đó đi mua chocolate tươi! Hai ngày trước có một fan tặng em một hộp, cực kỳ ngon luôn!” Đào Tinh Úy cố gắng làm bầu không khí sinh động lên.
“Fan? Em đã có fan rồi?” Thi Minh mỉm cười không tỏ rõ thái độ.
Đào Tinh Úy đi vào một cửa hàng quà vặt, dùng tiếng Anh hỏi nhân viên cửa hàng, nhân viên lấy ra một tá chocolate tươi cho cô.
Hình như không giống với loại fan tặng cho cô, nhưng nghĩ mùi vị có lẽ cũng như nhau, nên mỗi loại mùi vị chọn ra mấy hộp, tổng cộng có hơn hai mươi hộp.
Đang muốn thanh toán, thì Thi Minh đưa qua một xấp tiền giấy.
“Để anh trả đi.”
Đào Tinh Úy nghiêng đầu, ngượng ngùng trêu chọc: “Huấn luyện viên sao anh có thể tốt như vậy chứ?”
“Hôm nay hóa đơn của em đều để anh trả, muốn mua gì cứ mua…… Lần này biểu hiện của em vô cùng tốt, cần tiếp tục duy trì, ra sức vì Tổ quốc tranh quang ở Olympic.”
Thi Minh lại ho hai tiếng, cảm thấy huấn luyện viên anh bình thường luôn nghiêm khắc, bỗng nhiên nói ra những lời này, tự cảm thấy có hơi ngại ngùng.
Thế là sau khi hào phóng nói muốn thanh toán cho cô xong, lại bổ sung thêm một câu kỳ vọng của huấn luyện viên đối với vận động viên.
Đào Tinh Úy “ờ” một tiếng, nghiêm túc gật gật đầu, cũng bắt đầu cảm thấy nể phục, dùng thái đội của vận động viên nói với huấn luyện viên: “Vậy cám ơn huấn luyện viên! Em sẽ tiếp tục cố gắng, không vụ sự kỳ vọng của huấn luyện viên và đội đối với em! Nhất định sẽ lấy được huy chương vàng ở Olympic!”
Thi Minh: ……
Một câu nói đúng trọng điểm.
Đào Tinh Úy quả nhiên kiềm nén sức lực và bình tĩnh đến Olympic tám tháng sau đó.
Olympic là võ đài của các quyền thủ toàn Thế giới, có rất nhiều người theo dõi.
Mấy lần trước gặp tình hình bất lợi, Đào Tinh Úy xoay chuyển tình thế giàu kịch tính, lấy được tấm huy chương vàng môn quyền anh nữ hạng 48 cân, lần lần khiến các đối thủ cạnh tranh nổi tiếng trên thế giới cảm thấy bất ngờ.
Vốn chỉ có chút danh tiếng trong giới quyền anh, bởi vì lấy được tấm huy chương vàng này mà được cả thấy giới nhìn vào, cô được xem là một đem thành danh rồi.
Mỗi một mùa Olympic chỉ có năm sáu mươi người có thể lấy được huy chương vàng, thế nên có thể được công chúng nhớ kỹ hay không, thì không chỉ dựa vào huy chương vàng. Vận động viên liều mạng cố gắng nửa đời người, lấy được huy chương vàng nhưng vẫn bị công chúng bỏ quên.
Thành tích xuất sắc, bối cảnh cốt truyện vô cùng đặc sắc, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách đáng yêu…… với những điều này đã có thiên phú để trở thành một minh tinh thể thao rồi.
Đào Tinh Úy có đủ những điều kiện đó — — Loli đấm bôc 19 tuổi, chuyển mình thành vua.
Ngay cả trên Weibo cũng có chủ đề liên quan đến cô, vài fan bà mẹ và fan bạn trai mỗi ngày vào chủ đề của cô, trong kỳ Olympic động một chút sẽ lên top tìm kiếm, chiếm dòng đầu của hot search.
Đào Tinh Úy kết thúc mọi hoạt động huấn luyện ở Mỹ, cô vẫn định về nước phát triển. Thi Minh cũng bàn giao lại tất cả công việc bên hiệp hội quyền anh Quốc tế, về đội quốc gia dẫn dắt cô huấn luyện.
Olympic vừa kết thúc, trong đội vẫn chưa vội sắp xếp huấn luyện, thích hợp để cô thả lỏng người, lãnh đạo cũng biết Đào Tinh Úy có một núi cuộc hẹn phỏng vấn với truyền thông, còn có vài đại ngôn và show giải trí liên tục đến tìm cô.
Nhưng mà Đào Tinh Úy ngoại trừ làm vài cuộc phỏng vấn của chương trình thể thao, còn lại đều bị cô từ chối hết.
Thời gian còn lại, cô thà rằng làm ổ trong nhà.
Hạ Khê đến nhà thăm cô.
Hơn một năm nay, Hạ Khê và Đào Tinh Úy luôn liên lạc với nhau trên mạng, cuối cùng được gặp mặt rồi, còn chưa hỏi han được vài câu, hai người đã hiểu ngầm mà dùng một tư thế giống nhau ngồi trên sofa, cùng xem bộ phim “Soap Opera” (1) cũng liên quan đến đấm bốc sôi nổi.
“Mẹ! Đùa gì thế, vai nữ chính răng phòng hộ còn không đeo, bản thân có thể lên đài KO người ta sao?”
“Nam nữ chính cho dù tăng cơ không nỗi, tốt xấu gì cũng nên photoshop tăng chút cơ thịt chứ, còn có cảnh quay chậm này cũng quá hoang tưởng rồi……”
“Mẹ nó cay mắt tôi, đây là lời kịch ngốc nghếch gì chứ? Có thể đổi lời kịch khác không?”
Toàn bộ quá trình đều là Hạ Khê đang phê bình kịch liệt.
Đào Tinh Úy ở bên cạnh theo dõi tình tiết vở kịch. Cô chưa từng xem phim truyền hình, khoan dung nhiều hơn so với người xem khác, phim nát thế nào đều có thể xem một cách nhiệt tình.
Hạ Khê xem không vào nữa, mở một túi hạt dưa, “Này, tình yêu, thời gian này cậu nghỉ ngơi, chẳng lẽ không có dự định gì khác? Sẽ không ở trong nhà cả ngày xem phim não tàn này chứ?”
Đào Tinh Úy ăn hạt dưa, chớp chớp mắt: “Còn muốn có dự định gì? Nghỉ phép không phải nên như vậy sao?”
Khó có được hôm nay cô không có phỏng vấn, chỉ muốn vùi mình ở trong nhà.
Hạ Khê muốn nói lại thôi.
Thế là cô lại đổi đề tài, hỏi: “Chú dì đâu? Sao không thấy họ ở nhà.”
Nói đến điều này Đào Tinh Úy có chút cạn lời: “Hai người ở Châu Âu du lịch ngọt ngào, bây giờ có lẽ đã đến Provence rồi……”
Người lớn tuổi không có việc gì làm, lặp chí muốn đi chơi khắp năm Châu một lần, đặc biệt là sau khi Đào Tinh Úy lấy được quán quân rồi, hai vợ chồng già càng thả lỏng nắm tay đi chơi.
Hai người còn luôn không chịu dẫn Đào Tinh Úy theo, nói gì đã quen thế giới hai người rồi, không muốn có người thứ ba chen chân vướng bận.
Khi đó Đào Tinh Úy nghe thấy lời này thì cười đau cả hông.
Cho nên hai tháng nay, đều chỉ có một mình cô ở nhà.
Hạ Khê cũng không muốn ở trong nhà Đào Tinh Úy cùng làm cơm với cô, được một lúc thì đi.
Đào Tinh Úy cũng không định một mình nấu cơm, không biết xử lý thức ăn có khi tự độc chết bản thân.
Cho nên cứ gọi một phần thức ăn ngoài — — là mì hải sản.
Nửa giờ sau, em trai giao thức ăn gọi điện thoại cho cô.
“Chào cô, phòng đơn này của cô có người đang dời nhà phải không, trên hành lang đều là đồ vật, tôi vào không được, cô xuống lấy đồ ăn được không?”
“Ồ, được, tôi xuống ngay!”
Đào Tinh Úy không nghĩ nhiều, chỉ mặc một bộ đồ ở nhà hình thỏ mát rượi chạy xuống nhà.
Quả nhiên trên hành lang chất đầy sách và vật dụng trong nhà, không còn chỗ để đặt chân.
Trừ sách là cũ ra, vật dụng trong nhà đồ điện gì đó đều mới hết, xem ra đúng là có chủ nhà mới muốn dọn vào ở trong căn phòng đơn này.
Thoạt nhìn, những vật dụng này khá xa xỉ, nhưng mà đã có thể mua được loại vật dụng này, tại sao còn muốn đến ở trong tiểu khu cũ như vậy?
Tiểu khu này là lúc ba mẹ cô kết hôn mua lại, bây giờ phải đối mặt với việc cải tạo thành phố cổ rồi.
Đào Tinh Úy không hiểu, vội vàng chạy xuống lầu, nhón chân nhận phần đồ ăn từ tay em trai giao hàng, lại vội vàng chạy trở lên.
Đi đến cửa nhà, đang định móc chìa khóa ra, thì nghe thấy cửa đối diện có người đẩy cửa ra.
Đào Tinh Úy cho rằng bản thân gặp phải quỷ.
Nhà đối diện từ khi cô sinh ra đến nay luôn để trống, khi đó môi giới bất động sản có nói căn nhà này phong thủy không tốt, luôn bán không được.
Cô rụt đầu lại, lấy hết can đảm, chầm chậm quay đầu nhìn ra sau.
Khi người đàn ông đó xuất hiện trong tầm mắt của cô, chân lảo đảo lui hai bước, cơ thể mềm nhũn, lưng kề sát lên cửa nhà mình.
Giây tiếp theo, mì hải sản trong tay rơi vãi hết trên đất.
Người đàn ông vừa đến, bất ngờ mỉm cười với cô.
Trong hành lang chật chội, anh thong thả bước qua hai bước, cơ thể vẫn thẳng tắp như cũ, duỗi tay, ngón tay cách gò má của Đào Tinh Úy chưa đầy ba nắm tay — —
Động tác của anh ngừng lại, dường như là cách một tầng không khí đang sờ lên mặt cô.
Sau đó mới chầm chậm đi xuống, làm một động tác mời bắt tay.
“Đã lâu không gặp.”
= = = = = =
Chú thích:
(1). Còn gọi là kịch xà phòng, là một vở kịch / phim dài kỳ trên truyền hình hoặc phát thanh với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao. Thuật ngữ kịch xà phòng bắt nguồn từ việc các nhà tài trợ cho các vở kịch như vậy thường là các nhà sản xuất xà phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: mTruyen.net