Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Khóc cái gì mà khóc!” Lão tặc bắt đầu mất kiên nhẫn, “Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết! Chết mỗi cái lão già ăn mày đã khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì!”
Đứa bé kia tức giận đến phát run, lớn tiếng mắng trả: “Ta không biết chuyện lớn, chuyện nhỏ là cái gì hết, nhưng ăn mày già bảo vệ ta, chia áo cơm cho ta chắc chắn là chuyện lớn! Còn loại lòng dạ ác độc giết người như ngươi nhất định mới là tiểu tiết!”
Nghe thằng bé đó nói mình còn không bằng một lão già ăn mày, lão tặc lập tức giận dữ không thể nguôi: “Lão ta coi như thứ gì chứ, ăn mày khắp nơi, vô lại, dơ bẩn, sao xứng được đánh đồng với lão phu! Thằng nhóc này, lão phu thông cảm ngươi chỉ là đứa con hoang không tên không họ, chưa bao giờ được dạy dỗ, không so đo với ngươi!”
Lời nói đến chỗ này, lão tặc lại cười rộ lên: “Nếu lão già ăn mày quan trọng với ngươi như thế, sao ngay cả giết ta ngươi cũng không dám? Giết ta, ngươi liền không thoát ra được, chi bằng đi theo ta học tập trí tuệ mưu định thiên hạ, ta đáng ghét như vậy, ngươi ăn của ta dùng của ta, học hết sở trường của ta, chờ khi ngươi lớn lên, lại giết ta để báo thù cho lão già ăn mày, không tốt sao? Đến lúc đó, hết thảy những thứ trong sơn cốc này đều là của ngươi.”
Thằng bé lại rất kiên định: “Ta sẽ không bái ngươi làm thầy!”
“Gàn bướng hồ đồ! Đồ vô dụng, con hoang đúng là con hoang!”
Thằng bé rõ ràng phi thường tức giận, lại cắn môi thật chặt, không phản bác, nó là một đứa trẻ ăn mày không rõ cha mẹ, bị người khác chỉ vào mặt mắng con hoang, là chuyện không có cách nào phản bác được.
Lão tặc ý đồ dùng việc khoe khoang thành tựu của hai đồ đệ nhà mình để thuyết phục thằng bé, sử dụng ngôn ngữ từng bước dẫn đường: “Thủ đồ của lão phu, thừa tướng Yến Triều Vi Bích Thần, một đại trung thần người người trong thiên hạ đều biết, là đồ đệ vẻ vang sư môn nhất của lão phu.
Ngươi nhất định đã từng nghe nói về hắn, tư chất của ngươi không hề kém cỏi hơn hắn, ngày sau học thành tài rời núi, ngươi chắc chắn có thể vượt qua thành tựu của hắn.”
Thằng bé chỉ là một nhóc ăn mày, từ khi còn chưa có nhận thức đã lưu lạc ở Thục Châu, bị du côn khống chế bắt đi ăn xin, sống qua những ngày như một con chó hoang, nào biết đâu cái gì là thừa tướng Yến Triều.
Mãi đến khi tên du côn đó bị ép trưng binh, nó lại gặp được ăn mày già tốt bụng, cuộc sống mới tương đối bình yên hơn một chút, nhưng những ngày an ổn chẳng dài lâu, chưa tới hai năm hai người đã gặp phải Sở quân tấn công Thục, một già một trẻ chạy nạn theo đại lưu bá tánh, lúc này mới đến Tần Châu.
Tuy nó không hiểu, nhưng lão tặc tự xưng có một đồ đệ đại trung thần, thằng bé bằng bản năng cũng không tin tưởng, chỉ coi như lão đang nói bậy, trầm mặc, không thuận theo.
Người về già rồi hay lải nhải, lão tặc nói nói, lại còn quay qua tự mình thở dài: “Thủ đồ này của lão phu, chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều hơi quá tàn nhẫn một chút, cũng do lão phu, không nên đồng thời thu hai đồ đệ một lúc, hắn thấy sư đệ thông tuệ linh khí, vậy mà bỏ thuốc phá huỷ khuôn mặt của sư đệ hắn, ngay cả thần trí cũng bị thứ thuốc đó hại đến không minh mẫn lắm.”
Hoá ra, cái quy củ một đồ đệ xuất sư đi bắt người tiếp theo về của lão tặc, là bởi vì Vi Bích Thần bỏ thuốc Mục Liêm.
“Có điều, ngựa của tái ông, nào biết hoạ phúc,” nói đến đây, lão tặc lại bắt đầu đắc ý, “Vốn lão phu muốn quăng con quái vật đó đi, không nghĩ tới nhị đồ đệ lại là đứa nghe lời nhất, cái này phải tính vào công lao cho thủ đồ.
Hiện giờ, nhị đồ đệ của lão phu là phụ tá tiên sinh của thủ lĩnh Phong Tộc, tuy không bằng thủ đồ, nhưng một con quái vật hỏng mặt có thể bò đến mức ấy, đã là tận lực lắm rồi.”
Cho dù cách một cánh cửa nhà, thằng bé vẫn không tự giác mà lui vài bước về phía sau, nắm chặt thanh đao trong tay, trước kia nó chỉ là đứa ăn xin lưu lạc, từng thấy nhiều kẻ vô lại nơi phố phường, thấy không ít những kẻ ác bình thường, nhưng loại người ác độc không có cách nào lý giải theo lẽ thường như thế này, từ trước đến nay nó chưa từng gặp qua.
Nó biết lão già này tàn nhẫn độc ác, nhưng không ngờ tới với đồ đệ của mình mà lão cũng đối xử tàn nhẫn đến vậy, đã thế, còn ra vẻ gật gù đắc chí, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“…… Ngươi là kẻ điên.” Thằng bé cảm thấy lão già này đáng sợ hơn rất nhiều so với kẻ điên hò hét trong thôn, nhưng nó chỉ có thể nghĩ ra một từ này.
Lão tặc dương dương tự đắc, dùng ra công tâm kế với thằng bé: “Lời lẽ của ngươi chính đáng như thế, một bộ gia tôn tình thâm với lão già ăn mày đó, vậy sao không dám giết ta báo thù? Trong tay ngươi có đao, ta đã bị ngươi nhốt ở trong cơ quan, vì cái gì ngươi không giết ta? Đao trắng đi vào đao đỏ đi ra, chỉ đơn giản vậy thôi.
Ngươi không dám giết ta, là bởi ngươi tham sống sợ chết, bởi trong lòng ngươi biết rõ, giết ta, ngươi sẽ không ra được khỏi sơn cốc này, cũng sẽ phải chết ở nơi này.
Cho nên ngươi luôn miệng nói mấy câu mạnh mồm này nọ, tự xưng là chính nghĩa, chỉ là vì ngươi không dám giết ta, vì ngươi hèn nhát mà thôi!”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay == TRÙMtruyện .o rg ==
“Ta không phải kẻ hèn nhát!” Đứa bé bị chọc tức đến hét to.
“Vậy ngươi giết ta đi! Ngươi không dám! Ngươi tham sống sợ chết!”
“Ta không phải tham sống sợ chết!” Thằng bé cầm đao, kích động hét to không cần suy nghĩ, “Ta không muốn trở thành kẻ như ngươi! Ăn mày già nói dù bọn ta không xu dính túi, vẫn có thế làm người tốt! Ta không giết ngươi, ta muốn bắt ngươi đi báo quan!”
Nhóc ăn mày không hiểu lắm báo quan đến cùng là làm những chuyện gì, chỉ tuần hoàn theo tình đời lẽ thường mà nó được mưa dầm thấm đất, người tốt không giết người, người chết nên báo quan.
Sự ngô nghê của nó khiến lão tặc cười ha ha: “Báo quan? Ngươi có bạc sao? Con mắt của quan sai thèm nhìn ngươi sao? Ngươi bị người khinh rẻ nhiều năm như vậy, còn muốn hạ tiện đi ôm chân chó, ngươi chính là một đứa ăn mày, chính là một đứa con hoang xứng đáng bị người coi thường! Ngươi không muốn khiến những kẻ đó sợ ngươi sao? Ngươi không muốn công thành danh toại, đạp những kẻ đó dưới chân mình sao! Chỉ vì một cái ơn huệ bé nhỏ, thứ tóc tai bù xù đó (1) dẫn theo ngươi để dưỡng lão, mà ngươi muốn từ bỏ cơ hội duy nhất để có thể bò lên trên? Không có kẻ nào sẽ tốt bụng dạy dỗ một đứa ăn mày, ngoại trừ ta! Không bái ta làm thầy, dù ngươi ra khỏi cốc, cũng vẫn chỉ là tạp chủng không ai để vào mắt thôi!”
Thằng bé vừa tức vừa vội, không biết nên phản bác như thế nào, trong lòng khó chịu muốn chết, mặt căng lên đỏ bừng, chỉ có thể phẫn nộ cãi lại: “Không cho phép ngươi mắng ăn mày già!”
“Sao cứ không biết phân biệt nặng nhẹ! Ngu dốt!” Lão tặc thất vọng mà giận mắng.
Địch Kỳ Dã đang định bước ra, lại bị Cố Liệt bắt lấy cánh tay kéo về.
Địch Kỳ Dã nghi hoặc quay mặt sang, bỗng thấy được ánh sáng trong đôi mắt của Cố Liệt, giống như đã tìm được đáp án cho một vấn đề nan giải.
“Chờ một chút,” Cố Liệt nhẹ giọng nói.
“Nhưng,” Địch Kỳ Dã nhíu mày, đứa bé đó đã bị lão tặc bức bách đến nước này……
“Chờ một chút,” Cố Liệt kiên trì.
Lão tặc kia không ngừng dụ dỗ, thằng bé lại kiên trì không nghe, bất luận lão tặc khích tướng như thế nào, thậm chí miêu tả rất sống động quá trình độc chết ăn mày già, vô cùng thảm thương, không biết bao nhiêu lần thằng bé bị lão chọc giận đến gần như mất khống chế, nhưng lại vẫn kiên trì không chịu giết người, chỉ muốn lão tặc thả mình ra ngoài, muốn bắt lão tặc đi báo quan.
Nếu là một đứa trẻ bình thường, thậm chí là một nam tử thanh niên trai tráng bình thường, dù cuối cùng vẫn không dám xuống tay, nhưng nhất định cũng sẽ bị lão tặc kích đến nói ra những câu giận dữ như “ta giết ngươi”, “ta muốn báo thù”, điều này hết sức bình thường.
Giết người không phải chuyện dễ dàng như vậy, nhưng ngoài miệng hô đánh kêu giết, ai cũng đều có thể nói ra được.
Một đứa ăn xin nho nhỏ, vậy mà có thể khắc chế đến thế, nói vậy ăn mày già ấy chắc hẳn là một người ông rất giỏi, dạy dỗ đứa nhỏ ăn xin này thật tốt.
Chờ đến khi đứa bé ăn xin đó đã luống cuống chân tay, nhưng không biết phải làm thế nào nữa, Cố Liệt mới buông ra tay Địch Kỳ Dã, cùng đi với hắn ra ngoài.
Ánh mắt thằng bé thoáng chốc trở nên sắc bén, cầm đao thối lui về phía bên sườn, có ý muốn chạy trốn.
Địch Kỳ Dã và Cố Liệt lại không nhìn nó, Địch Kỳ Dã cầm một hòn đá không biết nhặt từ lúc nào ném lên cánh cửa căn nhà gỗ, thăm hỏi nói: “Lão tặc, lâu lắm không gặp nè.”
“Là mi!” Lão tặc kích động lên, phẫn nộ nói, “Thứ nghiệp chướng như mi! Vậy mà mi còn dám xuất hiện trong quỷ cốc của lão phu!”
Địch Kỳ Dã cảm thán: “Ngươi vẫn không biết xấu hổ như xưa.
Quỷ Cốc Tử ở dưới suối vàng mà biết, đều có thể bị ngươi tức đến bật dậy, trừ bỏ đồ đệ của ngươi cũng học người ta giết hại lẫn nhau, ngươi có điểm nào trèo cao lên được Quỷ Cốc Tử hả?” (2)
“Mi!”
Nghe Địch Kỳ Dã dùng dăm ba câu chọc lão tặc tức đến dậm chân, thằng bé còn nắm chặt thanh đao trong tay, nhưng ánh mắt nhìn hai người đã không hề đề phòng như lúc ban đầu.
“Ta cái gì mà ta,” Địch Kỳ Dã cười lạnh, “Không nghĩ tới ngươi già thế rồi, còn không tu thiện tâm, sắp chết nơi vẫn muốn làm ác.
Hôm nay ta tới, chính là để đền bù chuyện ta đã sớm nên làm —— lấy mạng chó của ngươi.”
Lời Địch Kỳ Dã vừa dứt, cơ quan trong căn nhà gỗ kia bỗng nhiên xao động, phát ra một trận dài những tiếng rung cành cạch.
Quả nhiên, lão tặc này không phải thật sự bị cơ quan vây khốn.
Hoàn thành biến động các khớp cơ quan, lão tặc tự phụ thả ra lời nói: “Vậy cũng phải xem mi, có cái bản lĩnh đó hay không!”
Địch Kịch Dã không tiếp tục đấu võ mồm với lão nữa, xoay người nói với Cố Liệt: “Ta đi một lát, rất nhanh sẽ quay lại.”
Cố Liệt khẽ gật đầu, không hỏi Địch Kỳ Dã định làm gì, cũng không ngăn cản hắn.
Thân hình Địch Kỳ Dã linh động, lùi ngược lại con đường khi tới.
Lúc này Cố Liệt mới chuyển tầm mắt tới trên người đứa bé vẫn đang cầm đao kia: “Ngươi, tên là gì?”
Lòng cảnh giác của thằng bé rất cao, trước không đáp mà hỏi, nói ngược lại: “Ngươi là người nào?”
Lão tặc trong nhà gỗ cũng thông qua chốt cơ quan nghe thấy tiếng nói xa lạ, hồ nghi hỏi: “Túc hạ là ai?” (3)
Cố Liệt giương mắt nhìn về phía nhà gỗ, tìm kiếm chốt cơ quan thuộc loại ống sắt dẫn âm, không chút để ý nói: “Sở Vương, Cố Liệt.”
Lão tặc khiếp sợ khẽ hô lên: “Ngươi là Sở Vương! Ngươi sao có thể là Sở Vương? Sao nghiệp chướng đó quen Sở Vương được?”
Lão lúc thì hoài nghi phẫn hận: “Ngươi lừa ta!”
Rồi lúc lại âm hiểm phỏng đoán: “Ngươi và nghiệp chướng đó có quan hệ gì? Chẳng lẽ nó ỷ vào cái bề ngoài đẹp đẽ, làm trai lơ của Sở Vương? Ha ha ha ha ha ha, nó không học trí tuệ của lão phu, thế mà không thầy dạy đã biết bò giường!”
Chân mày Cố Liệt hơi nhíu lại, nhưng ngữ khí không lộ ra một chút chán ghét nào, vẫn lạnh nhạt như cũ, nói: “Ngươi từng ra ngoài cốc, nếu không không thể bắt cóc được đứa nhỏ này.”
Lão tặc đắc ý nói: “Thì đã sao?”
“Vậy ngươi hẳn từng nghe nói, khi bổn vương rơi vào thời khắc nguy nan, có một người như thần binh trời giáng, đã cứu ta thoát khỏi vòng hiểm nguy.
Sau đó được phong thành tướng quân, dẫn quân xuất chinh, một trận chiến kinh thiên hạ, tam chiến định Thanh Châu.
Dân chúng Kinh Sở tôn hắn là binh thần.”
Lão tặc kia không biết Cố Liệt làm chi bỗng dưng khoe khoang tướng quân nhà mình, cẩn thận nói: “Ta tất nhiên biết đến binh thần Địch Kỳ Dã của Đại Sở.”
“Ừm,” Cố Liệt tuỳ ý đáp một tiếng, bất chợt hỏi lại: “Làm sao.
Ngươi nhốt Địch Kỳ Dã trong sơn cốc này mười một năm, vậy mà đến tên hắn cũng khinh thường không nói cho ngươi biết à?”
Lão tặc kinh ngạc, tức khắc giận dữ đến nổi trận lôi đình: “Ngươi nói cái gì!”
Nghiệp chướng đó lại là Địch Kỳ Dã?
Thanh đao trong tay đứa bé rơi xuống đất, nam tử bạch y đó là binh thần Địch Kỳ Dã? Hơn nữa Địch Kỳ Dã còn giống như nó, từng bị lão già điên này bắt cóc?
Như vậy, người đứng trước mắt này, thật sự là Sở Vương?
Cố Liệt lại chuyển tầm mắt trở lại trên người đứa bé, hỏi lần nữa: “Ngươi tên là gì?”
Đứa bé câu nệ mà đứng ở đó, thấp giọng trả lời: “Ta, không có tên, ăn mày già gọi ta là ‘thằng út’.” (4)
Dừng một chút, bổ sung thêm lời giải thích: “Ăn mày già là người Sở, ta đoán ông ấy không biết nghĩa của ‘thằng út’ là gì, chỉ cho rằng trẻ con đều gọi như thế.
Ta, ta cũng không nói cho ông ấy.”
Thục Châu có câu nói, rằng đế vương thích trưởng tử, bá tánh thích thằng út, “thằng út” chính là cách gọi đứa trẻ nhỏ nhất được yêu thương nhất trong nhà.
Năm rộng tháng dài, bất luận nam nữ trưởng ấu, chỉ cần được người nhà cha mẹ yêu thương, đều có thể gọi là “thằng út”.
Một ăn mày không nhà cửa không người thân, vốn chẳng thể được gọi là “thằng út”.
Vậy nên đứa bé chần chừ một lát, cố ý giải thích thêm một câu với Cố Liệt.
Nói vậy hẳn trong lòng nó vẫn luôn để ý tới điều này.
Cố Liệt nhìn nó, ánh mắt không tự giác mềm mại hơn, tiếp tục nói: “Có lẽ vị lão tiên sinh ấy biết.”
Đôi mắt của thằng bé chua xót, nước mắt tuôn rơi.
————————————————————-
Chú thích:
(1) Tóc tai bù xù: nguyên văn là ‘tạp mao’, nghĩa đen là đầu tóc rối bời, nghĩa bóng dùng để mắng người khác, thời cổ đại có câu ‘tóc da thân thể, nhận từ cha mẹ’, phải chăm sóc gọn gàng cẩn thận mới không bất hiếu.
Đại khái là kiểu bôi nhếch, vô học.
(2) Quỷ Cốc Tử: là nhân vật trong lịch sử cổ đại Trung Quốc.
Theo các sách sử và truyền thuyết, ông là người thông thạo pháp thuật, kiến thức sâu rộng, sau khi về ở ẩn, ông sống trong một hang núi gọi là Quỷ Cốc (hang quỷ), bởi chỗ đó núi cao, rừng rậm, âm khí nặng nề, không phải chỗ cho người ở.
Tên Quỷ Cốc Tử do ông tự đặt ra cho mình.
(wikipedia)
(3) Túc hạ: là một từ kính xưng, thời xưa có bốn loại tôn xưng: Bệ hạ, điện hạ, các hạ, túc hạ.
Đều có chung một ý là địa vị của ngươi quá cao, ta không dám nhìn mặt ngươi, chỉ có thể cúi đầu nhìn chân
(4) Thằng út: nguyên văn là yêu nhi.