Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thất hoàng tử nhanh chóng vọt tới trước mặt mẫu phi, hoang mang nhảy nhảy cầu được ôm một cái, chỉ lo Tam ca đuổi theo bắt bé.
Nghi Thu vội vã tiến lên ôm Thất hoàng tử, để tránh cho ảnh hưởng khí thế chiến đấu của Tịch Phi nương nương.
Tam hoàng tử sửa lại vạt áo, thần sắc ngạo mạn xoay người, chắp tay thỉnh an Tịch Phi, sau đó liền nâng lên cằm, kẻ ác cáo trạng trước:
"Nương nương đã tới chậm, không nhìn thấy sự việc trước đó. Ta muốn mang mấy vị đệ đệ đi sân đá cầu luyện tập. Lão Thất ngại mệt, không đáp ứng, còn đột nhiên xông tới làm ca ca lăn trên đất. Ui ta ngã.... "
"Ta đã đến từ sớm."
Tịch Phi tiến lên hai bước, mắt lạnh nhìn chằm chằm Tam hoàng tử:
"Tất cả đều nhìn thấy. Ngài nổi nóng với mấy đệ đệ, Bổn cung không tiện đứng ra can thiệp. Mà chuyện mới vừa rồi tột cùng là ra sao, không chỉ ta nhìn thấy, người hầu của ta cùng những người hầu khác cũng nhìn thấy, ba đệ đệ của ngài cũng đều nhìn thấy."
Tam hoàng tử trên mặt chợt lóe tia phẫn hận, nhưng chung quy không thể vô lễ đối với trưởng bối, chỉ có thể kìm nén, nguỵ biện:
"Nương nương nhìn thấy là tốt rồi, ta đúng là đến dẫn bọn họ theo ta đi luyện tập. Ngài cũng thấy rồi, Lão Lục ghét bỏ Tam ca, không chịu theo ta luyện tập. Lão Thất căn bản không phản ứng ta. Cái này cũng thôi đi, cư nhiên bắt đầu nóng nảy, liền trực tiếp đâm Tam ca ngã trên đất! Ai ui, ta đây bị nó đâm..."
Tam hoàng tử ôm bụng hít hà.
Tịch Phi cười lạnh:
"Xem ra là Bổn cung phải dạy dỗ Lão Thất nhiều hơn. Sau này dù nhìn thấy Tam hoàng tử đem thư đồng của nó đánh chết, cũng không thể tùy tiện cản trở. Người chết rồi đến trước mặt Hoàng thượng đòi công bằng. Chỉ có điều, Bổn cung không biết rõ Lão Thất là đệ đệ ruột thịt của Điện hạ, tại sao ngài lại phải nói là Man Di tạp chủng? Đây là hoài nghi nó không phải huyết thống của Hoàng thượng hay là..."
Tam hoàng tử sắc mặt trắng nhợt, xoay chuyển ánh mắt, liền cười lên:
"Nương nương hiểu lầm. Ta mới vừa bị Lão Thất va chạm lăn trên đất, nhất thời trong lòng dâng trào cảm xúc. Nhớ tới cữu cữu ở vùng duyên hải xa xôi chống lại cướp biển, huynh đệ chúng ta đáng ra cần phải hợp lực chống kẻ bên ngoài, không ngờ Lão Thất ra tay với ta! Ta trong cơn tức giận liền nói hắn sao lại giống Man Di tạp chủng. Không được đánh người nhà!"
Tịch Phi thấy hắn đáp trả, còn mang người cậu ra làm chỗ dựa. Vừa tức vừa hận, nàng muốn trực tiếp trở mặt, đem hết thảy người làm chứng tới Dưỡng Tâm điện, tìm Hoàng thượng phân xử.
Nhưng cuối cùng một tia lý trí khuyên nàng bình tĩnh.
Chiến loạn chưa bình, Hoàng đế không thể vì hậu cung oán hận chất chứa mà động chạm vào Đông gia.
Làm lớn chuyện đơn giản chính là khiển trách một trận, phạt Tam hoàng tử chép sách ăn năn, nhiều lắm là cấm túc nửa tháng.
Một khi trở mặt, chẳng khác nào cùng Đông Phi chính thức hạ chiến thư.
Tịch Phi biết cân lượng của mình. Nàng bất quá chỉ là một vũ cơ ngoại ban trẻ tuổi. Từ nhỏ nàng đã sống cùng các tỷ muội, luôn giúp đỡ lẫn nhau, chỉ chuyên tâm luyện múa. Hiện tại đã địa vị này, nàng cũng không màng ganh đua, sao có thể là đối thủ của Đông Phi?
Nếu như không đấu lại Đông Phi, ngược lại bị mưu hại, con của nàng còn nhỏ tuổi, có thể sống đến trưởng thành không?
Nghi Thu thấy Tịch Phi chậm chạp không mở miệng, trong lòng gấp đến độ sắp cháy rụi.
Nhiều người nghe thấy Tam hoàng tử nhục mạ Thất hoàng tử là "tạp chủng". Đây chính là mắng Hoàng đế, tại sao không mượn cơ hội làm lớn?
Tam hoàng tử nhìn ra Tịch Phi không dám gây sự, âm thầm nở nụ cười. Hắn chắp tay chào Tịch Phi:
"Nương nương, nếu không có gì phân phó, ta liền cáo từ trước. HunhHn786 Thất lần này thật đúng là đâm ca ca vỡ nát rồi. Cả người ta vô cùng đau đớn, phải đến tìm thái y xem một chút."
Tịch Phi bị ánh mắt khinh bỉ làm tức giận, quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử trong lòng Nghi Thu. Nàng làm bộ giáo huấn nhưng thật ra là trào phúng:
"Lão Thất, con chỉ có ba tuổi sao có thể xô ngã Tam ca hơn con rất nhiều tuổi bị thương thành như vậy? Huynh đệ không hài lòng nhau là chuyện bình thường. Con là em, mới ba tuổi, sau này muốn đánh Tam ca của con, cũng không thể ra tay ác như vậy."
Thất hoàng tử còn đang sợ hãi, nghe không hiểu mẫu phi giáo huấn, mắt ngấng lệ gặm tay nhỏ.
"Phụt..."
Nhóm thư đồng cũng còn nhỏ, không biết đúng mực, bị câu châm chọc của Tịch phi làm cười phun.
Có mấy người không nhịn được, che miệng cười đến vai run run.
Tam hoàng tử nhà Đông Phi bị đệ đệ ba tuổi đánh tan nát rồi!
Tam hoàng tử tức đến mặt lúc trắng lúc xanh, muốn mở miệng phản kích, rồi lại bị tiếng cười nhạo làm đầu óc không xoay chuyển được. Hắn lập tức dùng ánh mắt muốn giết người quét một vòng.
Thấy chung quanh mọi người đều bị doạ cho im tiếng, Tam hoàng tử xấu hổ đến không muốn lưu lại thêm một khắc nào nữa. Hắn chào Tịch Phi một cái, liền cắn răng nghiến lợi quay người đi.
Để xem tương lai ngươi có dễ chịu!
Tam hoàng tử vừa đi, Lục hoàng tử nức nở nhào tới trong lòng Ngũ ca khóc to lên.
Thất hoàng tử bị tiếng khóc lây nhiễm, cũng bám víu vai Nghi Thu khóc to.
Tịch Phi tiến lên ôm lấy Lục hoàng tử, vỗ phía sau lưng dỗ một lát. Nàng quay người đi tới trước mặt Tiết Dao xem dấu ấn bàn tay trên mặt, thấp giọng hỏi:
"Có đau hay không?"
Tiết Dao đầu còn có chút choáng váng, lại tỏ ra không đáng kể, cười cười:
"Tạ ơn nương nương thương cảm, cũng không quá đau, Tam hoàng tử không dùng nhiều lực."
Tịch Phi thở dài nói:
"Đừng cố thể hiện. Khi Lão Tam đánh ngươi, ta đứng cách thật xa cũng nghe thấy được. Cùng ta về Thanh Khung điện nghỉ ngơi một đêm, ngày mai vừa vặn có việc muốn hỏi ngươi. Ta sẽ sai người báo cho người nhà của ngươi."
Tối hôm đó, Tiết Dao ở lại phòng nghỉ phía tây Thanh Khung điện, không gặp Tịch Phi, cũng không thấy Thất hoàng tử.
Ban đêm nằm trên giường, trong đầu Tiết Dao tua đi tua lại lại hình ảnh chiếu chậm động tác bé mập mạp húc bay Tam hoàng tử.
Tâm tình người cha cảm động đến sắp nổ tung!
Đứa bé luôn sợ sệt chỉ muốn "mọi người bảo vệ Điện hạ", sao đột nhiên có tiền đồ như thế chứ?
Là vì ta đây đánh bay Lão Tam!
Đáng yêu quá đi!
Ngày mai hai hộp sữa bò Vượng Tử còn lại đều đút cho bé mập mạp uống thôi!
Tịch Phi đột nhiên xuất hiện cũng làm cho Tiết Dao rất giật mình. Không biết Tịch Phi ngày mai dự định cùng hắn nói chuyện gì, không phải là chuyện đổi thư đồng chứ?
Tứ hoàng tử đem con thỏ đồ chơi đưa cho Tịch Phi xong liền đi Xuân Hi điện báo cho Nghi Quý Nhân.
Nhìn tẩm điện của mẫu thân trang trí đơn sơ, Tứ hoàng tử khẽ cười hai tiếng, lẩm bẩm nói:
"Vinh sủng có mối họa của vinh sủng. Chúng ta coi như trải qua nghèo khó, cũng tốt hơn so với bị người lén lút đâm sau lưng."
Nghi Quý Nhân hỏi con trai sao lại nói lời ấy. Tứ hoàng tử cười thần bí, tiến đến bên tai Nghi Quý Nhân nói nhỏ:
"Con nói chuyện thú vị này, mẫu thân ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài."
Hắn đem chuyện Đông Phi xếp nội gián vào bên cạnh Tịch Phi cho Nghi Quý Nhân.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Dao được cung nữ hầu hạ rửa mặt, ăn xong điểm tâm liền đi gặp Tịch Phi.
Tịch Phi hỏi thẳng:
"Ban đầu không phải Hoàng Hậu cho ngươi tới nhắc nhở ta túi thơm có độc?"
"Bẩm nương nương, ta chưa từng gặp Hoàng hậu."
Tiết Dao như chặt đinh chém sắt mà trả lời. HunhHn786
Tịch Phi nhìn hắn chằm chằm một chốc, sắc mặt không thay đổi mở miệng hỏi:
"Ta rất muốn tin tưởng ngươi, Tiết Dao."
Tiết Dao ngẩng đầu nhìn về phía Tịch phi.
"Coi như trước ngươi hồ đồ vô tri đều là giả vờ, ta rất muốn không để ý hết thảy tin tưởng ngươi."
Trong mắt Tịch Phi dần dần hiện lên bi thương:
"Ta hy vọng trên đời còn có người hành hiệp trượng nghĩa, cảm thông ta bị người hạ độc, trong sáng bảo vệ con trai vô tội của ta. Ý tưởng này có phải là rất ngốc?"
Tiết Dao bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tịch Phi, hồi lâu, thản nhiên trả lời:
"Nếu có người thật sự không để ý an nguy, hành hiệp trượng nghĩa chỉ vì cứu trợ người vô tội ở trong hậu cung mới thực sự là người ngu."
Ánh mắt Tịch Phi tối sầm lại, thất vọng tự giễu:
"Nói không sai, trong hậu cung nào có tên ngu ngốc như vậy? Là ta si tâm vọng tưởng."
Tiết Dao tiếp tục nói:
"Nhưng ta không phải là người trong hậu cung. Mang tâm hiệp nghĩa, không để ý an nguy, biết cảm thông, không tính toán. Cho nên trước mặt nương nương, ta giả ngây giả dại, làm bộ trong lúc vô tình chỉ điểm nương nương, mong nương nương đổi túi thơm."
Ánh mắt Tịch phi như tro tàn lại cháy, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiết Dao:
"Là ai dạy ngươi làm như vậy?"
"Nói ra sợ nương nương chê cười. Chính cái mà nương nương gọi là hành hiệp trượng nghĩa muốn ta làm như vậy. Ta không có mục đích, cũng không cầu báo đáp."
Tiết Dao mạnh mẽ mà nói tiếp:
"Ta biết, nương nương xem ta là một đứa nhỏ không biết gì, nếu như không ai chỉ điểm, không thể biết đến túi thơm có độc. Điểm này, ta có thể cho một trăm cách giải thích. Tỷ như khi làm thư đồng bên cạnh Tam hoàng tử, ta trong lúc vô tình nghe qua âm mưu của Đông Phi. Mà thật sự không phải như vậy.
Nếu nương nương nói không để ý hết thảy tin tưởng ta, ta sẽ không nói đối ngài nữa.
Có thể chuyện này liên quan đến tính mạng của ta, ta cũng không cách nào nói ra chân thực nguyên do, chỉ có thể nói một câu: Ta vạch trần bí mật túi thơm là vì an nguy của nương nương. Ta quan tâm Thất hoàng tử vì một lòng kỳ vọng Điện hạ bình an lớn lên. Không ai dạy ta làm như vậy.
Ta còn bởi vậy đã đắc tội Đông Phi. Ngày ta đưa túi thơm vào Thanh Khung điện, Đông Phi liền tìm ta hỏi chuyện. Đông Phi vì sao lại biết tất cả mọi chuyện phát sinh ở chỗ nương nương? Cái này có lẽ ngài cần phải chú ý đề phòng.
Là ai bên cạnh nương nương nói ta cùng với Hoàng hậu có dính dáng? Người này có lẽ là do Đông Phi sai khiến."
Nghi Thu biến sắc mặt, vội vàng thay Xuân Phương biện giải:
"Nếu ngươi cùng Hoàng hậu nương nương không có dính dáng, liền giải thích rõ ràng vì sao ra vào Trữ Tú cung! Vì sao phải ly gián tình cảm chủ tớ chúng ta! Ta thấy nương nương phải đề phòng chính là ngươi. Hôm qua che chở Điện hạ cũng là ngươi giả vờ đi!"
Tiết Dao xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Nghi Thu:
"Trữ Tú cung ở đâu? Thực không dám giấu giếm, ta trước đây chỉ theo Tam hoàng tử đi lớp học cùng Lâm Phù cung. Đến nay vẫn chưa biết Trữ Tú cung phương hướng nào. Cô cô có phải là nhìn nhầm người nào?"
"Không phải ta nói!"
Nghi Thu trong lòng gấp gáp, đương nhiên Tiết Dao muốn đẩy Xuân Phương ra. Nàng quay đầu liền gọi:
"Xuân Phương, người ngươi thấy có phải chính xác là hắn!"
Ánh mắt Tiết Dao sáng lên, sắc bén quét về phía một loạt cung nữ bên cạnh, chờ cái người tên Xuân Phương đi ra.
Xuân Phương vừa đi ra, khóc ngã quỵ ở trên mặt đất:
"Cô cô! Nô tỳ tuyệt đối không nhìn nhầm. Tiểu công tử Tiết gia cũng quá gian trá rồi! Mỗi lời nói hành động của hắn có chỗ nào giống đứa trẻ ngây thơ? Ngang nhiên vu oan nô tỳ! Nô tỳ lúc trước vì an nguy của nương nương suýt nữa bị Hoàng hậu giết. Chết không đáng tiếc, chỉ cầu nương nương đừng hoài nghi lòng trung thành của nô tỳ!"
Nghi Thu vội vàng thay Xuân Phương nói chuyện:
"Nương nương, đứa nhỏ này thật gian trá, không thể dễ tin!"
"Được."
Tịch Phi nhắm hai mắt, xoa xoa huyệt thái dương, nói:
"Ta sẽ không làm khó người tốt, trước khi có chứng cứ, tất cả vẫn như cũ. Tiết Dao, Lão Thất vẫn là giao cho ngươi."
Tiết Dao gật đầu đáp ứng, cũng thỉnh cầu:
"Ta còn có một việc muốn bẩm báo riêng với nương nương. Xin mời Nghi Thu cô cô cùng Xuân Phương tỷ tỷ tránh một chút."
"Ngươi!"
Nghi Thu giận không nhịn nổi.
"Được rồi."
Tịch Phi vẫy lui tất cả mọi người, bình tĩnh nhìn Tiết Dao:
"Ta đoán ngươi muốn nói chuyện Bệ hạ đi Thục?"
"Nương nương liệu sự như thần. Chuyến đi này nương nương vạn lần không thể nhận lời đồng ý."
Tịch Phi cười khổ:
"Ngươi nói yêu cầu này thực sự làm khó cho ta. Nếu như ta từ chối ý tốt của Hoàng thượng, tất cả vinh hoa trong khoảnh khắc liền sẽ thành tro. Nếu ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không rõ ràng thánh sủng là chỗ dựa của ta cùng Lão Thất."