Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Ngự Sử ăn trước một miếng, sau khi thưởng thức xong, bỗng nhiên hỏi nàng: "Đệ muội bỏ thêm bơ vào cơm hả, sao ta lại ăn có mùi sữa thơm.”
Thẩm Căng gật đầu đồng ý, Lục Trầm Chu ngồi ở trước bàn đột nhiên liếc mắt, nhìn nàng thật sâu.
Chuyện hắn không ăn được bơ, từ nhỏ ngoại trừ mẫu thân cùng ấu muội của hắn, không có người khác biết được, sợ có người hạ độc trong đồ ăn.
“Thẩm Căng... làm sao biết hắn không thể ăn bơ?”
Xe ngựa lắc nhẹ, trên đường về Lục Trầm Chu ngẫm lại cử chỉ vừa rồi của Thẩm Căng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc đầu hắn cho rằng chỉ là một chén cơm Thanh Phong, Thẩm Căng mặc dù không muốn cho hắn ăn, cũng không đến mức ngạc nhiên như vậy.
Nếu là bởi vì trong cơm Thanh Phong có bơ nên không cho hắn ăn, việc này phải nghiên cứu tỉ mỉ.
Đời này sau khi thành thân mới gặp mặt nàng, bình thường mẫu thân hắn cùng ấu muội cũng chưa bao giờ qua lại với Thẩm Căng.
Nếu Thẩm Căng muốn biết chuyện riêng tư của hắn, hoặc là nàng có năng lực thông thiên.
Hoặc là, giống như hắn, Thẩm Căng cũng sống lại.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được, vì sao Thẩm Căng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ như trước, vì sao tự nguyện gả đến Tiết gia.
Bởi vì nàng sớm biết được, mặc dù ở phủ Tĩnh Nam Hầu tính kế hắn gả đến phủ Định Bắc Hầu, ba năm sau vẫn hòa ly.
Nàng cũng biết Tiết Hoài Thông sẽ đậu bảng vàng, tiền đồ vô lượng.
Liên lạc lại với chuyện bơ sữa, Lục Trầm Chu càng nghi ngờ Thẩm Căng sống lại, nhưng muốn chứng thực suy đoán của hắn, còn cần phải có chứng cứ xác thực.
Nhưng trước mắt Thẩm Căng đã gả cho Tiết Hoài Tông, hắn nên chứng minh lai lịch của Thẩm Căng như thế nào?
Lục Trầm Chu vẫn nhắm mắt trầm tư, trở lại phủ Định Quốc Công, tâm tư của hắn còn chưa từ trên người Thẩm Căng trở về, ngay cả Liễu Uyển Nhu nói gì hắn cũng không nghe rõ.
Sau đó mới biết được, Liễu Uyển Nhu muốn ở trong phủ thiết yến, từ khi nàng gả vào Hầu phủ chưa bao giờ tự mình lo liệu tổ chức yến hội.
Trong kinh hào môn phú hộ ngươi tới ta lui vốn là chuyện thường, Liễu Uyển Nhu có lòng mở tiệc chiêu đãi, Lục Trầm Chu sao lại không đồng ý?
Không chỉ đồng ý, hắn còn đưa ra yêu cầu cho Liễu Uyển Nhu, bảo nàng đưa thiếp mời cho mấy vị gia quyến của Ngự Sử đài, trong đó có Thẩm Căng.
Lúc thiếp mời được đưa đến tay Thẩm Căng, nàng có hơi sợ hãi, không rõ đường đường là Định Quốc Công phu nhân vì sao muốn mời một nhân vật nhỏ như nàng, liền đi hỏi Tiết Hoài Tông.
Tiết Hoài Tông nhớ tới phu nhân Lý Ngự Sử gia cũng nhận được thiệp mời của Định Quốc Công phủ, cười nói với nàng: “Chắc là ý của Trung thừa đại nhân, hắn mới đến Ngự Sử đài dù sao cũng muốn lôi kéo lòng người. Nhưng trong triều kiêng kị kết bè kết cánh, cho nên để Hầu phu nhân ở nhà thiết yến, mở tiệc chiêu đãi các nàng?”
Nghe nói Lý Ngự Sử phu nhân cũng nhận được thiệp mời Thẩm Căng mới yên lòng, đến ngày liền thay quần áo màu trắng, bên ngoài khoác một bộ bối tử đối vạt màu xanh lá cây, nhẹ nhàng khoan khoái lại không nổi bật.
Nàng cân nhắc quà mừng Lục Trầm Chu đưa tới lần trước, lấy ra một bộ trâm cài dưới đáy rương, tìm hộp đựng quà.
Định Bắc Hầu phủ tuy rằng cạnh cửa đổi thành Định Quốc Công phủ, nhưng trong phủ cũng không có theo chế độ mở rộng thêm, vẫn là dáng vẻ Thẩm Căng đã thấy trong kiếp trước.
Nàng tính toán canh giờ đi, e sợ đi sớm không người nói chuyện, đi trễ sẽ thất lễ.
Gã sai vặt ngoài cửa vừa thấy nàng đưa thiếp mời tới, là người tùy tùng bên cạnh Hầu gia dặn phải chú ý, liền dẫn nàng tới nhị môn chỉ đường, liền nói với Thẩm Căng: "Nơi thiết yến ở Lục Hoa Thính, phu nhân đi theo hướng này là được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");