Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trầm Chu mím môi, sai xa phu lái xe đuổi theo Thẩm Căng, cách rèm nói với Thẩm Căng: "Nếu Tiết phu nhân không muốn lên xe, bản hầu không ngại xuống xe cảm ơn phu nhân.”
Thẩm Căng bị xe ngựa hắn ngăn lại, bước chân không khỏi dừng lại, cầm ô nhìn về phía màn che kín mít kia.
Nàng cũng biết thời tiết mưa dầm liên miên như vậy, Liễu Uyển Nhu mảnh mai như thế nhất định sẽ không ra khỏi phủ, quả nhiên nàng đoán trúng rồi, ngồi trong xe ngựa là Lục Trầm Chu.
Hắn có biết người có vợ, ta có chồng, phải tránh hiềm nghi không?
Sao có thể không biết kiêng dè mời nàng lên xe như thế, cô nam quả nữ, nếu người ngoài nhìn thấy, sau lưng sẽ nghĩ bọn họ như thế nào?
Thẩm Căng hơi có chút tức giận, liền cách rèm trả lời hắn: "Nếu Hầu gia thành tâm cảm tạ, nên chuẩn bị tốt quà rồi đến nhà ta, tại sao nửa đường lại mượn danh Hầu phu nhân ngăn cản ta?"
Lục Trầm Chu rũ mí mắt xuống, trước đây khi hắn không biết lai lịch của Thẩm Căng, còn có thể đối đãi với nàng như người bình thường.
Nhưng từ khi hắn biết Thẩm Căng cũng sống lại giống hắn, gặp lại Thẩm Căng, luôn có cảm giác không rõ ràng quanh quẩn trong lòng.
Kỳ thật, từ lúc Lục Trầm Ngư nói cho hắn biết là Thẩm Căng cứu muội ấy, hắn đã muốn cảm tạ Thẩm Căng, thậm chí ngay cả quà cảm ơn cũng chuẩn bị, chỉ là chưa tìm được thời cơ tốt.
Hôm nay mượn cớ đáp tạ mời nàng lên xe, chẳng qua là thấy trời mưa gió bão bùng, muốn tiễn nàng một đoạn đường, ai ngờ nàng bảo thủ như vậy, còn không cảm kích hắn.
Lục Trầm Chu gõ nhẹ quạt ngọc trong lòng bàn tay, ở trong xe nói với Thẩm Căng: "Phu nhân nói rất có đạo lý, là bản hầu lỗ mãng, nhưng bản hầu muốn cảm ơn phu nhân là sự thật. Ngày đó phu nhân bất kể hiềm khích lúc trước cứu Trầm Ngư, giúp Định Quốc công phủ ta tránh khỏi gặp nạn, trong lòng bản hầu vô cùng cảm kích. Phu nhân tương lai hoặc thiếu cái gì hoặc muốn cái gì, bản hầu nhất định vì phu nhân kiệt tâm tận lực.”
Thẩm Căng muốn chính là câu nói này của hắn.
Lục Trầm Chu là cấp trên của Tiết Hoài Tông, con đường làm quan sau này của Tiết Hoài Tông, lên cấp thi cử dù sao cũng phải qua cửa ải này của hắn, đây cũng chỉ là việc nhỏ.
Quan trọng nhất là Lục Trầm Chu là người có dã tâm, hắn vì Định Quốc Công phủ mưu đồ đường ra thường xuyên có chuyện không từ thủ đoạn, nàng không muốn tương lai Tiết Hoài Tông bị hắn liên lụy, dính vào phân tranh trong triều đình, cho nên ở dưới xe nhỏ nhẹ nói: "Thiếp thân cũng không thiếu vật gì, không đáng Hầu gia tốn kém, chỉ có một nguyện, nguyện phu quân Tiết Hoài Tông con đường làm quan thuận lợi, quan vận hanh thông.”
Tiết Hoài Tông, Tiết Hoài Tông!
Lục Trầm Chu nghe vậy, bất giác vén rèm hừ lạnh một tiếng: "Trong lòng ngươi trong mắt ngươi chỉ có một mình Tiết Hoài Tông?”
Hắn hỏi lời này khiến nàng thấy ngạc nhiên, Thẩm Căng chớp đôi mắt sáng nhìn hắn: "Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, thiếp thân tất nhiên lấy chàng làm trọng, bằng không Hầu gia cho rằng trong lòng thiếp thân còn phải có người nào?"
Lục Trầm Chu bị nàng hỏi, tức nghẹn một lúc lâu, vung tay hạ màn, gọi phu xe đánh ngựa đi.
Thẩm Căng bị vết bánh xe của hắn b.ắ.n nước tung tóe, không khỏi oán thầm hắn hai tiếng, người này thật đúng là huynh đệ cùng một mẹ của Lục Trầm Ngư, đều ngạo mạn tùy hứng giống nhau.
Rõ ràng là hắn nói muốn đáp tạ nàng, nàng chỉ đưa ra chút ít yêu cầu, hắn liền kéo mặt đi, làm sao nhìn ra được hắn thành tâm?
“Đường đường là Định Bắc Hầu, nói chuyện không giữ lời!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");