Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trầm Chu không biết mẫu thân hắn vì sao có cảm khái này, hiện giờ Định Quốc Công phủ bọn họ chính là danh môn đại hộ trong kinh, mẫu thân hắn mang danh hiệu Quốc Công phu nhân ở trong phủ không lo ăn uống, đi ra ngoài có người nịnh nọt trái phải, làm sao có thể là mệnh khổ?
Nghĩ là mẫu thân đang trách cứ hắn gần đây ít thỉnh an, vì thế hắn nắm tay lão phu nhân cười, dỗ dành an ủi bà, nói: "Mẫu thân vì sao nói như vậy, gần đây nhi tử bận rộn công vụ, ít chăm sóc mẫu thân sao? Nếu mẫu thân ở nhà thấy buồn chán, ta bảo Uyển Nhu cùng người biệt giải sầu vài ngày.”
“Ta nào có thời gian vui đùa giải sầu?”
Lão phu nhân vẫn như cũ kêu khổ thấu trời, ngược lại nắm tay Lục Trầm Chu khóc nói: "Con à, con hiện tại có tiền đồ, lại thăng quan, nhưng sao con không biết đề bạt người nhà? Con nhìn Uyển Nhu xem, mẫu thân nàng mất sớm, chỉ có một phụ thân có thể dựa vào, vốn tưởng rằng gả cho con, ít nhiều có thể giúp đỡ Liễu gia, không nghĩ tới hiện tại dượng của con cũng chỉ là một lục phẩm thông phán. Vậy thì thôi đi, cữu phụ của con từ nhỏ nhìn con lớn lên, Ngô gia chúng ta vốn chỉ sinh ra ba hài nhi là ta, dì và cữu phụ của con, hôm nay dì của con không còn, chỉ còn lại cữu phụ cùng huyết mạch của con, sao con không giúp một tay?”
Lục Trầm Chu không ngờ mẫu thân hắn kêu khổ nửa ngày, hóa ra là vì nhà mẹ đẻ bất bình.
Hắn hơi trầm ngâm, rút tay về, tùy ý sửa ống tay áo quan, hỏi mẫu thân hắn: "Nhưng mà Uyển Nhu và cữu phụ lại đến trước mặt mẫu thân nói cái gì? Mẫu thân, tình hình gia đình cữu phụ như thế nào không phải người không biết, cữu phụ hơn năm mươi tuổi ngay cả cử nhân cũng chưa từng trúng, dưới gối hai đứa con trai, con lớn ham đánh bạc, con thứ hai háo sắc, cũng không phải là dạng đọc sách biết chữ, mẫu thân bảo ta làm sao giúp đỡ bọn họ? Về phần dượng, quy củ trong triều nếu không có trường hợp đặc biệt, quan văn ba năm thăng quan một lần, võ quan năm năm thăng một lần, dượng vừa nhậm chức thông phán không đến ba năm, bảo nhi tử làm sao giúp?”
“Vậy... Vậy ngươi cũng nói có trường hợp đặc biệt, liền theo trường hợp đặc biệt giúp một chút đi.”
Quốc công phu nhân buông tay ra, người ta khóc cũng đến khóc trước mặt bà, bà cũng hứa rồi, chẳng lẽ còn muốn bảo bà thu hồi lại?
"Ta mặc kệ, chuyện của dượng ngươi có thể chờ một chút, nhưng nhà cữu phụ ngươi nhất định phải giúp bọn họ. Không phải nói có người dùng tiền mua quan sao? Ngươi nghĩ biện pháp, cho hai đệ đệ của ngươi một công việc, bọn họ đều trưởng thành rồi, còn là bạch đinh, một người thê tử tốt còn chưa có, làm sao chấn hưng Ngô gia?"
Chấn hưng Ngô gia phải dựa vào dùng tiền mua quan sao? Nếu hắn cũng giống huynh đệ Ngô gia, làm sao có phủ Định Quốc Công như bây giờ?
Lục Trầm Chu cảm thấy lời của mẫu thân hắn quả thực vô lý, nhưng bởi vì hiếu đạo, lại không tiện làm trái ý bà, đành phải hàm hồ đồng ý: "Chuyện của cữu phụ chờ con trở về ngẫm lại rồi nói.”
Quốc công phu nhân được hắn nói một câu, lúc này mới an tâm, cầm khăn lau khóe mắt nói: "Vậy ngươi phải để ý chuyện này đấy, đừng quên việc này, bên chỗ cữu phụ ngươi còn chờ ta trả lời.”
“Nhi tử đã biết.”
Lục Trầm Chu càng nói càng không thú vị, thấy sắc mặt mẫu thân hắn vẫn tốt, liền đứng dậy cáo từ.
Quốc công phu nhân nói xong chuyện nhà mẹ đẻ, còn có một chuyện cấp bách muốn nói với hắn, vội vàng gọi hắn lại, nói: "Đúng rồi, Uyển Nhu vào cửa đã hơn một năm, sao trên người còn không có động tĩnh gì? Ngươi không chỉ phải lo lắng chuyện triều đình, chuyện trong nhà cũng phải để tâm, vì Định Quốc công phủ khai chi tán diệp, để cho ta cũng có thể hưởng thụ niềm vui gia đình mới được.”
“Vâng, nhi tử đều nhớ kỹ, nhi tử trở về phòng, mẫu thân cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");