Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trầm Chu nhớ tới dị thế như một giấc mộng lớn, nhớ tới tiếc nuối khi Thẩm Căng gả cho người khác, nhớ tới nhiều ngày đêm khó ngủ như vậy, hắn không nhịn được nữa, không để ý vết thương trên người còn chưa khỏi, mặc quần áo xuống giường, ngồi lên xe ngựa chạy tới Thẩm gia.
Thẩm gia mấy năm nay trôi qua có thể nói một sóng chưa yên một sóng lại nổi lên, đầu tiên là Thẩm Chiêm bị tố cáo phẩm hạnh không đoan chính, sau đó là hôn sự của tứ nữ Thẩm gia gặp phải thay đổi, mấy hộ gia đình ban đầu xem trọng nhau, không biết như thế nào lục tục đánh trống lui đường, không còn bà mối đến nhà.
Thật vất vả gả ra một Thẩm Căng đến cao môn Hầu phủ, nào biết lại gạt người trong nhà hòa ly.
Vậy thì thôi đi, hòa ly đã xem như kết cục tốt nhất của nữ tử, Thẩm đại phu nhân cân nhắc dựa vào dáng vẻ của Thẩm Căng và thái độ đối nhân xử thế ba năm nay ở Hầu phủ, nếu muốn tìm thêm một gia đình cũng không khó.
Nhưng không ngờ Thẩm Căng lại bị thương trên đường về nhà, trong nhà mời mấy đại phu đến xem, lại không ai có thể làm cho Thẩm Căng tỉnh lại.
Thẩm gia bọn họ vốn không phải là gia đình giàu có và sung túc gì, trong một nhà ba huynh đệ, lão tam ngoài ý muốn bỏ mình, lão nhị không có công danh lại vô tích sự, cả nhà trên dưới liền trông cậy vào bổng lộc của Thẩm Chiêm, trong nhà còn có một nữ nhi, một nhi tử chưa thành hôn, cuộc sống vốn trôi qua bắt vạt áo thấy khuỷu tay.
Lại thêm Thẩm Căng hôn mê mãi không tỉnh, cần nhân lực y dược hàng năm hầu hạ, Thẩm gia còn có thể sống sót sao?
Thẩm đại phu nhân bất đắc dĩ, đành phải nói rõ với Thẩm lão phu nhân, Thẩm Căng còn tiếp tục như vậy, trong nhà cũng chỉ có thể từ bỏ chẩn trị cho nàng, có thể sống bao lâu thì hay bấy lâu, hậu sự nên chuẩn bị cũng cần sớm ngày chuẩn bị.
Thẩm lão phu nhân mấy năm trước bởi vì nhi tử mất sớm, đã tổn thương hơn phân nửa nguyên khí, mà nay lại nghe huyết mạch duy nhất của tam phòng cũng sắp không xong, khóc sắp mù hai mắt.
Bà biết mấy năm nay Thẩm Căng ở Định Bắc Hầu phủ sống không tốt, nhưng bà tuổi già sức yếu, chính mình cũng phải dựa vào trưởng tử mà sống, làm sao có thể để ý đến cháu gái?
Trước mắt Thẩm đại phu nhân nói muốn từ bỏ, bà không đành lòng đồng ý, lại không thể không đồng ý, liền gọi người đưa Thẩm Căng chuyển đến trong phòng mình, chỉ ngóng trông lúc nàng sắp chết, mình có thể yêu thương nàng thêm mấy ngày.
Không ngờ Thẩm Căng chuyển qua không bao lâu, liền nghe nói Định Bắc Hầu đã tìm tới cửa.
“Nói là muốn đón Thẩm Căng về, mẫu thân, người xem chuyện này phải làm sao bây giờ?”
Thẩm đại phu nhân xoa xoa khăn tay, bây giờ bà thật sự không hiểu những cao môn hầu phủ diễn tuồng gì, lúc trước ghét bỏ Thẩm Căng chính là bọn họ, hiện tại tranh đoạt Thẩm Căng cũng là bọn họ.
Nhưng Thẩm Căng cũng trở thành dáng vẻ này rồi, bọn họ làm như vậy là có ý gì?
"Có khi nào bệnh của Thẩm Căng là do người trong Hầu phủ động tay động chân, bọn họ sợ Thẩm gia chúng ta phát hiện nên mới tranh nhau đón Thẩm Căng về không?"
Thẩm Chiêm cũng không có cách nào không nghĩ theo chiều hướng xấu, hắn hiểu rõ Định Bắc hầu, giỏi về khoan doanh, tâm tư trăm chuyển, hành sự tàn nhẫn, nếu nói hắn là bởi vì có tình với Thẩm Căng mới muốn đón Thẩm Căng về, dù như thế nào hắn cũng không dám tin.
Nếu thật sự có tình, hai người làm sao nháo đến tình trạng hòa ly?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");