Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chịu trách nhiệm thì không, nhưng Tiêu Chiêm An lại đề cử Lâm Ứng Gia vào vai nam chính.
Nói thật, Lâm Ứng Gia mới đến đoàn phim được ba ngày, chỉ có vài lần làm nền trong cảnh quay. Trước đây cậu không quen Tiêu Chiêm An, lần này cũng chỉ nói được ba câu. Chắc là nghe nói cậu là nghệ sĩ mới của Tô Ngữ nên mới đến gần.
Lâm Ứng Gia tự nhận mình không có tài năng diễn xuất, cũng không thuộc kiểu chăm chỉ bù đắp cho khuyết điểm. Hiện tại cậu chưa có danh tiếng lớn, không mang lại nhiều lượt xem. Vậy Tiêu Chiêm An làm thế này là có ý gì? Muốn tạo dựng hình tượng một quý ông ôn hòa?
Khi Tô Ngữ nhận được tin, cô đang ở thành phố bên bàn chuyện hợp tác. Nghe được việc này, cô lập tức gọi điện cho cậu: "Em không nhận vai đó đúng không?"
"Yên tâm đi chị Ngữ, tất nhiên là không rồi." Lâm Ứng Gia vừa thản nhiên trả lời vừa lột chiếc mặt nạ dưỡng da trên mặt.
"Không nhận là tốt." Tô Ngữ thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: "Em tuyệt đối đừng tiếp xúc nhiều với Tiêu Chiêm An. Cậu ta không phải người tốt. Nếu không phải vì đạo diễn Cát ở đây, chị đã không để em đến đó rồi."
"Em biết rồi chị Ngữ, lúc chị đi đã nói đi nói lại với em chuyện này rồi mà."
Dù vậy Tô Ngữ vẫn không yên tâm, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Để chị bàn trước với đạo diễn Cát, mai em bay đến chỗ chị. Bảo với người ta là em không có thời gian."
Lâm Ứng Gia trở nên hứng thú: "Làm gì thế ạ?"
"Cũng không có gì nhiều." Tô Ngữ cười đầy ẩn ý, "Chỉ là chị nhận cho em một công việc sinh tồn dã ngoại thôi, coi như đi du lịch miễn phí."
Sinh tồn dã ngoại? Vừa bẩn vừa mệt.
Lâm Ứng Gia định mở miệng từ chối nhưng lại bị một câu nói của Tô Ngữ làm cho cứng họng:
"Nghiêm Sùng cũng đi."
"..."
Thế thì đi cũng được.
"Thật ra thì..... cũng vừa lúc em muốn rèn luyện một chút."
Tô Ngữ không buồn đáp lại, cô cúp máy luôn.
Cô liền gọi cho một người khác: "Đàn em ngoan, em phải cảm ơn chị đấy, chị đã tìm cho em một công việc tốt rồi."
Ngày hôm sau, Lâm Ứng Gia kéo theo một chiếc vali lên máy bay, buổi chiều đã bị ném vào tổ chương trình*.
(*đoạn sau là buổi sáng nên tui nghĩ là đến khu vực quay vào buổi chiều, ở khách sạn hay đâu đó rồi sáng sớm hôm sau bắt đầu quay)
<<Kỳ Tích Rừng Xanh>>.
Lâm Ứng Gia lục tìm trong ký ức của mình, không có ấn tượng gì, chắc là một chương trình không mấy nổi tiếng.
Cho đến khi bốn máy quay và một chiếc drone vây quanh cậu.
Đúng là cậu quá ngây thơ.
Hệ thống im lặng lơ lửng giữa không trung, nó tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mà không phát ra tiếng động nào.
Lâm Ứng Gia không hề biết rằng, ở kiếp trước, chương trình này không được phát sóng vì trong quá trình ghi hình có người chết, đã gây ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Khi Lâm Ứng Gia đến nơi, trong sân đã có ba người. Cậu liếc qua một lượt và phát hiện có một người quen cũ.
À, mà ở kiếp này họ vẫn chưa biết nhau.
Cậu trai trẻ có mái tóc dài đỏ, buộc một nửa thành búi, mỗi bên tai đeo ba chiếc khuyên đen. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô đơn giản, miệng ngậm một cây kẹo mút, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh.
Trông giống hệt một tên thiếu niên phá phách.
Tên cậu trai là Quý Hoan, em trai cùng cha khác mẹ của Quý Trình Hoài, chủ tịch của Tập đoàn Giải Trí Phong Hành. Dù là con ngoài giá thú nhưng tình cảm giữa hai anh em lại rất thân thiết.
Quý Hoan là một trong số ít những người bạn ăn chơi của Lâm Ứng Gia ở kiếp trước.
Đứng bên cạnh cậu ta là hai cô gái trẻ trung, diện mạo thanh tú, mặc đồng phục thể thao giống nhau, tóc buộc cao gọn gàng và đầy năng động. Họ là một cặp song sinh, ra mắt với tư cách nhóm nhạc cách đây năm năm với tên gọi là.
Hai chị em không chỉ có khả năng ca hát xuất sắc mà còn tự sáng tác nhạc và viết lời. Khác với phần lớn các bài hát thị trường hay than vãn vô nghĩa, lời bài hát của họ sắc bén, chỉ trích mặt tối của xã hội và lên tiếng bảo vệ quyền lợi phụ nữ. Trong vài năm gần đây, họ đã có được nhiều sự chú ý và thành công đáng kể.
Quý Hoan, người đang đối diện với Lâm Ứng Gia, dù chưa quen biết cậu ở kiếp này nhưng để tạo hiệu ứng cho chương trình và nhờ tính cách thích gương mặt đẹp, cậu ta nhiệt tình vẫy tay chào hỏi:
"Chào! Anh bạn đẹp trai bên kia, cậu cũng là đồng đội của chúng tôi sao?!"
Trên thực tế, đây là một câu hỏi đã biết trước câu trả lời, vì Quý Hoan đã tận mắt thấy Lâm Ứng Gia bước xuống từ xe của tổ chương trình.
Hai chị em song sinh quay lại theo động tác của cậu ta, ban đầu họ ngỡ ngàng trước ngoại hình của Lâm Ứng Gia nhưng liền nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười lịch sự và không kém phần thân thiện.
Lâm Ứng Gia tiến lại gần, cậu chào hỏi và giơ tay đập tay với Quý Hoan, một cách chào quen thuộc mà họ đã thường dùng ở kiếp trước. Cậu nở nụ cười: "Chào mọi người, tôi là Lâm Ứng Gia, chuyên làm..... nền cho bối cảnh."
Một câu đùa lạnh lẽo.
Cả ba người đều nghĩ như vậy.
Khi thấy họ nhìn mình chăm chú, Lâm Ứng Gia giả vờ ngơ ngác, hỏi: "Sao thế? Tôi có gì lạ à?"
Kỷ Hoan vội vàng lắc đầu, cậu ta cười tươi giải thích: "Không, không có gì. Chỉ là bọn tôi ít thấy nền nào..... đẹp trai thế này."
Mấy người vừa tán dương vừa thầm khen ngợi nhau nhưng trong đầu đều đang cố gắng lục lọi cái tên Lâm Ứng Gia. Cuối cùng, cả ba đều đi đến kết luận.... không hề biết cậu là ai.
Đáng trách là chương trình lại cố tình giữ bí mật, không tiết lộ thông tin giữa các khách mời khiến cho họ chỉ biết ngồi nói chuyện kiểu gượng gạo như bây giờ, thật quá ngượng ngùng.
<<Kỳ Tích Rừng Xanh>> là chương trình phát sóng trực tiếp trước sau đó mới chỉnh sửa và phát lại. Để tạo cảm giác chân thực, mỗi khách mời đều có một phòng livestream riêng. Đồng thời, để giữ chân khán giả, các khách mời phải không ngừng nghĩ cách tạo ra những khoảnh khắc hài hước.
Khi ba người đang cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, ánh mắt Lâm Ứng Gia lại hướng về con đường núi ngoằn ngoèo. Trên đó, có một chiếc xe địa hình đang tiến về phía họ. Lâm Ứng Gia nheo mắt, cố gắng nhìn rõ biển số xe. Khi nhận ra, mắt cậu lập tức sáng lên, biểu cảm của cậu nhanh chóng thay đổi, tất cả đều được máy quay ghi lại cẩn thận.
Trong phòng livestream của Lâm Ứng Gia, một vài người ở lại xem vì sắc đẹp lập tức hét lên như những chú chuột đồng, các bình luận bay nhanh trên màn hình. Nhưng tất cả những điều này, Lâm Ứng Gia tạm thời không thấy được.
Chiếc xe địa hình dần dần đến gần, ba người còn lại cũng nghe thấy tiếng động, họ liền nhìn về phía cánh cửa xe. Trong đầu họ nhanh chóng nghĩ ra câu chuyện tiếp theo để nói, nhưng ngay khi cửa xe mở ra, họ lập tức sững sờ.
Người đàn ông bước ra có cặp lông mày sắc bén, mặc bộ đồ rằn ri xanh quân đội, chân mang giày Martin, sải bước đầy tự tin về phía bọn họ.
Không ai khác, đó chính là Nghiêm Sùng.
Đường đường là ảnh đế Nghiêm Sùng, chủ tịch của Tập đoàn Giải Trí Cực Quang, sao lại hạ mình đến một vùng núi xa xôi như thế này để ghi hình cho chương trình tạp kỹ? Dù có ghi hình, cũng không nên chung với nhóm người như bọn họ chứ?
Ba người nhìn nhau, ngầm hiểu ý rằng nên giả vờ không thấy để không kéo ống kính máy quay về phía Nghiêm Sùng và làm ảnh hưởng đến anh.
Nhưng ngay khi họ vừa đạt được sự đồng thuận, nhiều máy quay đã đồng loạt hướng về phía Nghiêm Sùng.
Trái tim nhỏ bé của bọn họ đập thình thịch.
Chẳng lẽ chương trình nhỏ này của họ sẽ bị "bóp chết" ngay từ trong trứng nước sao?
"Nghiêm tổng!"
Khi bọn họ còn đang hỗn loạn, Lâm Ứng Gia đã bật nhảy lên, cậu lao thẳng về phía Nghiêm Sùng, chào hỏi đầy nhiệt tình. Hành động này làm mấy người đứng sau sợ chết khiếp.
Xong rồi, ai trong giới cũng biết Nghiêm Sùng rất ghét bị người khác lại gần để tỏ vẻ thân thiết. Chắc lần này không còn cơ hội nào nữa rồi.
Nhưng sau đó, họ chứng kiến cảnh Nghiêm Sùng mỉm cười có chút ngượng ngùng và nói với Lâm Ứng Gia: "Lâu rồi không gặp."
Mọi người đều im lặng với dấu chấm hỏi trong đầu.
Tôi rất bình thường, vậy thế giới này là không đúng sao?
Là những người cùng trong ngành giải trí, khi thấy máy quay lại chuyển hướng về phía họ, ba người nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và chào hỏi Nghiêm Sùng, dù trên mặt vẫn không giấu nổi sự phấn khích.
Phòng livestream riêng của Nghiêm Sùng nhanh chóng mở ra và lập tức leo lên hot search trên Weibo. Các fans nhiệt tình đổ xô vào xem khiến cho phòng livestream bị quá tải, cuối cùng màn hình trở nên đen kịt.
Người hâm mộ lập tức cảm thấy bất mãn. Nghiêm Sùng rất ít khi tham gia chương trình thực tế hay quảng cáo, phim mới lại chưa ra mắt trailer, còn những bộ phim cũ của anh đã được xem đi xem lại quá nhiều lần. Vậy mà khi vừa có cơ hội được nhìn thấy thần tượng, livestream chỉ kéo dài vài giây rồi lập tức sập. Ai mà chấp nhận được chứ?
Phòng livestream của Nghiêm Sùng sập nhưng các phòng của những người khác vẫn còn hoạt động. Fans của Nghiêm Sùng nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ và tràn vào các phòng livestream khác. Mặc dù tổ kỹ thuật đã chuẩn bị trước, họ vẫn đánh giá quá thấp lượng fans của anh.
Những người tham gia chương trình không thể xem được màn hình của phòng livestream, phần bình luận cũng đã bị fans của Nghiêm Sùng chiếm lĩnh khiến fans của các khách mời khác tức giận, cuối cùng dẫn đến một cuộc khẩu chiến.
Trong phòng điều khiển, đạo diễn lau đi những giọt mồ hôi không có thật trên trán, cầm bộ đàm lên và nói với người dẫn chương trình tại hiện trường: "Cậu mau ra khuấy động không khí đi, đứng đờ người ra đấy thì làm được gì?!"
Sau khi đặt bộ đàm xuống, ông quay lại và giận dữ nhìn đám lập trình viên đang đứng xem: "Nhìn tôi làm gì? Nhìn tôi có thể sửa lại phòng livestream không? Mau sửa ngay cho tôi!"
Toàn là một lũ ăn không ngồi rồi.
Người dẫn chương trình tên là Lý Minh, ngoài 40 tuổi, với gương mặt hiền lành và tính cách dễ gần, dù đã đóng vai trong vài bộ phim và không có mấy nổi bật, anh ta cũng có ít nhiều kinh nghiệm trong nghề.
"Chào buổi sáng mọi người," Lý Minh bước ra từ sau một gốc cây, mỉm cười chào hỏi, vô cùng thân thiện hỏi: "Mọi người đã ăn sáng chưa?"
Lâm Ứng Gia không nể mặt chút nào, cậu mỉm cười đáp lại: "Không phải chương trình bảo chúng tôi không được ăn sáng sao."
Câu nói này không giữ lại chút thể diện nào.
Đó cũng là điều mà Quý Hoan muốn nói, nhưng không ngờ Lâm Ứng Gia lại giành nói trước nên cậu ta có chút bất ngờ quay đầu nhìn cậu.
Fans của Quý Hoan lập tức bình luận.
[Ha ha ha, anh trai này nói chuyện độc miệng như Cát Cát của chúng ta vậy.]
[Nhìn ánh mắt của Cát Cát kìa, như thể vừa tìm thấy đồng loại.]
[Nói chuyện kiểu này thật không chừa đường lui gì, chắc Lý Minh ngượng lắm đây.]
[.......]
Lý Minh mỉm cười, trong lòng lại hy vọng Lâm Ứng Gia sẽ nói thêm vài câu. Dù sao thì livestream không như chương trình hậu kỳ, cần phải cố gắng tạo ra những khoảnh khắc thú vị.
"Thực ra chương trình của chúng tôi cũng không đến nỗi tệ thế đâu." Lý Minh cười: "Chỉ cần hoàn thành một vài nhiệm vụ đơn giản, mọi người sẽ có ngay một bữa sáng thịnh soạn."
Lâm Ứng Gia không nói thêm gì, chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của cậu đầy vẻ chê bai.
Cậu vốn dĩ là một người tự cao và kiêu ngạo.
Tuy nhiên, vì camera vẫn đang ghi hình nên Lâm Ứng Gia cũng cố thu lại biểu cảm của mình một chút.
Lúc này, chị gái trong cặp sinh đôi lên tiếng, cô cười nói: "Biết ngay là không dễ gì cho chúng ta ăn sáng được đâu. Có cần phải rập khuôn như vậy không?"
"Chương trình của chúng tôi đi theo phong cách cuộc sống đồng quê, chú trọng thực tế. Gọi là nhiệm vụ nhưng thực ra là để các bạn tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn." Lý Minh nói xong, ngay sau đó, các nhân viên chương trình mang ra năm chiếc ví và phân phát cho mọi người.
Lý Minh tiếp tục: "Mỗi người có 50 tệ làm tiền khởi đầu. Các bạn có thể dùng số tiền này để trao đổi hoặc mua nguyên liệu từ dân làng."
"Nhưng mà....." Lý Minh cười đầy ẩn ý, "Số tiền này là để các bạn dùng trong ba ngày, nên hãy tiết kiệm nhé."
Lâm Ứng Gia là người đầu tiên tỏ ra không hài lòng.
Cậu còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị Tô Ngữ bắt lên máy bay, xuống máy bay là bị đưa thẳng tới đây. Cuộc sống nhàn nhã của một "cá mặn" còn chưa được hưởng đủ hai ngày, giờ lại phải dè sẻn ăn uống. Biết thế cậu thà tiếp tục lăn lộn ở trường quay bị đè ép còn hơn, ít nhất thì thức ăn ở đó cũng khiến người ta hài lòng.
Lâm Ứng Gia còn chưa kịp nói gì thì đã có một bàn tay đặt lên vai cậu. Cậu quay đầu lại định mắng thì phát hiện người đó là Nghiêm Sùng, cậu lập tức nuốt lời định nói lại.
Bàn tay đó nhẹ nhàng vỗ vai cậu mấy cái như để trấn an, rồi lại bóp nhẹ một cái trước khi rút về một cách im lặng.
Nhưng những hành động này sao có thể qua mắt được camera quay 360 độ, những hành động này khiến phòng livestream lập tức bùng nổ.
Nghiêm Sùng từ khi ra mắt đến giờ không phải là không có scandal, nhưng chưa bao giờ có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với nghệ sĩ nam hay nữ nào. Dù có ai cố tình gây sự, phía công ty cũng sẽ nhanh chóng xử lý. Thế mà lần này, có vẻ như chính anh lại chủ động tiến đến gần gũi.
[Có phải tôi hoa mắt rồi không?]
[Là mèo lớn đang "dán dán" ai~]
[Bạn phía trên ơi, hình như không phải ảo giác đâu!!!]
[Tình anh em xã hội chủ nghĩa mà thôi.]
[Không phải chứ? Đại ảnh đế cũng bắt đầu đi lên con đường "bán hủ" à.]
Trong khi khung bình luận nổi sóng, Nghiêm Sùng vẫn thản nhiên như không.
"Trừ việc mua từ dân làng, còn cách nào khác để lấy nguyên liệu không?" Nghiêm Sùng hỏi một cách điềm nhiên.
"Đương nhiên là có. Chúng tôi đã thuê toàn bộ ngọn núi này và đã được chính quyền địa phương đồng ý. Chỉ cần không phá hoại môi trường quá mức, các bạn có thể tự do thu hái nguyên liệu. Mọi người có thể yên tâm, trong núi này không có loài vật nguy hiểm." Lý Minh đáp.
Quý Hoan chậm rãi nói: "Nhưng anh có nghĩ đến không? Nguy hiểm có thể là chính chúng tôi."
"Chẳng hạn nếu hái nhầm nấm độc thì sao? Ăn một miếng là đi gặp nhau trên thiên đường à?"
Lý Minh đáp lại một cách thản nhiên: "Khi các bạn mang nguyên liệu về, chúng tôi sẽ có chuyên gia kiểm tra, đảm bảo không có độc."
Quý Hoan đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.
Ngay lúc đó, một bình luận trong phòng livestream của Quý Hoan xuất hiện:
[Câu này tôi biết! Ý của Cát Cát là: Tôi hết ý kiến rồi.]
[Cảm ơn bạn lớp trưởng đã giải thích.]
[Fans mới xin đến buổi phỏng vấn quảng bá điện thoại tháng Hai của Cát Cát.]
Lâm Ứng Gia lại giơ tay lên hỏi: "Vậy cho tôi hỏi, chúng tôi sẽ nấu ăn ở đâu?"
"Mời các bạn nhìn vào đây!" Lý Minh búng tay một cái, lập tức có nhân viên bước lên vén lớp màn được che đằng sau.
Một căn nhà gỗ cũ kỹ hiện ra, trông rất cổ xưa.
Máy quay lập tức lấy nét, một làn gió nhẹ thổi qua, căn nhà gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cảnh tượng không khác gì trong một bộ phim kinh dị.
Lại thêm một cơn gió nữa, cánh cửa cũ kỹ của căn nhà gỗ đột ngột đổ sập xuống với tiếng "rầm" mạnh mẽ.
Dường như có cả một đàn quạ bay qua, không khí trở nên ngượng ngùng và gượng gạo.
Cảnh tượng đầy vẻ u ám và thê lương.
Lý Minh cũng không ngờ căn nhà gỗ lại tạo nên tình huống hài hước như vậy, trong thoáng chốc anh cũng có phần lúng túng. Nhưng với kinh nghiệm làm nghề nhiều năm, anh ta nhanh chóng phản ứng và cố gắng vớt vát: "Ừm...... thực ra, sửa chữa căn nhà gỗ này cũng là một phần trong nhiệm vụ của các bạn."
Lần này, không ai nói gì.
Em gái sinh đôi vuốt nhẹ mái tóc bay tán loạn vì gió, cô thờ ơ nói: "Anh nghĩ chúng tôi sẽ tin à?"
"....... Ít nhất cũng phải giữ thể diện cho tôi chứ."
"Wow~" Lâm Ứng Gia lập tức phối hợp, giả vờ kinh ngạc đầy khoa trương, "Thật là may mắn, chương trình thật sáng tạo đấy."
Quý Hoan cũng phụ họa: "Anh đúng là "độc" thật đấy."
Nghiêm Sùng nhìn những người đứng cạnh anh, không nhịn được bật cười.
"Dù các bạn có tin hay không." Lý Minh ho khẽ, cố gắng giữ lại uy quyền của mình, "Dù sao thì giờ nhiệm vụ này cũng đã có rồi."
Quý Hoan than vãn: "Đúng là quan trên ép dân, ngài là quan phụ mẫu vô lương tâm bắt nạt dân chúng đây mà! Cứ tùy tiện ban hành mệnh lệnh như vậy, công lý ở đâu?"
"Thôi được rồi, nhiệm vụ hôm nay chính thức bắt đầu. Chúc các bạn hoàn thành nhiệm vụ thành công! Hẹn gặp lại vào buổi trưa!" Lý Minh nhanh chóng lảng tránh chủ đề, nói xong câu đó liền vội vã chạy lên xe của chương trình để rời đi trước khi họ kịp phản ứng.
Lâm Ứng Gia nắm chặt tay, cậu tình cờ nhận ra Quý Hoan cũng đang nắm tay thành quyền, hai người vừa bắt gặp ánh mắt nhau, đồng thanh nói:
"Đồ đáng ghét!"
Dù có muốn làm gì khác thì cũng đành chịu, họ vẫn phải tuân theo quy tắc của chương trình.
Lâm Ứng Gia muốn lén lút đi cùng với Nghiêm Sùng nhưng vì có quá nhiều camera quay phim nên cậu không dám hành động tùy tiện, cậu đành cúi đầu, ngoan ngoãn đeo giỏ lên lưng và đi tìm nguyên liệu.
Nghiêm Sùng không biết Lâm Ứng Gia đang nghĩ gì, anh thấy cậu đi một mình, chỉ nhíu mày rồi cũng lấy một cái giỏ và theo sau.
Những người khác thấy vậy cũng đành cầm giỏ lên và tự đi tìm nguyên liệu.
Lâm Ứng Gia đi rất nhanh, Nghiêm Sùng chỉ chậm hơn cậu vài giây mà đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
Anh đứng đó, nhìn xung quanh, thấy một đám cỏ dại hơi bị dẫm nát, đoán rằng có người đã đi qua nên không suy nghĩ nhiều và đi theo.
Chưa đi được mấy bước thì anh bỗng nghe thấy tiếng hét quen thuộc. Ngay sau đó, một người lao mạnh vào lòng Nghiêm Sùng khiến anh loạng choạng lùi vài bước mới đứng vững.
Anh cúi xuống nhìn, không ai khác, chính là Lâm Ứng Gia.
Lâm Ứng Gia ôm chặt lấy eo của Nghiêm Sùng, những suy nghĩ hỗn độn hàng ngày đã bay biến, hiện tại trong đầu cậu chỉ còn lại nỗi sợ hãi lấn át.
Nghiêm Sùng cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, anh nhẹ nhàng vuốt lưng vài cái để trấn an cậu. Anh xoay người, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu thấy gì à?"
Lâm Ứng Gia mãi mới lấy lại tinh thần, nhận ra mình vẫn đang ôm chặt Nghiêm Sùng, hơn nữa còn có nhiều camera đang quay xung quanh, mặt cậu đỏ bừng như mông khỉ, cậu vội vàng thoát khỏi vòng tay của Nghiêm Sùng.
Cậu chỉnh lại nét mặt, cố gắng bình tĩnh nói: "Không..... không có gì cả."
Nghiêm Sùng không tin: "Để tôi qua xem thử."
Nói rồi, anh định đi tới chỗ đó.
Lâm Ứng Gia sợ đến mức vội túm lấy anh, cậu vô tình dùng quá nhiều lực nên đã kéo Nghiêm Sùng ngã vào lòng mình, cậu lắp bắp nói: "Lạy trời, đừng mà!"
Nghiêm Sùng khựng lại trong giây lát rồi thoát khỏi vòng tay của Lâm Ứng Gia, anh giả vờ ho nhẹ một tiếng, "Vậy cậu nói xem, cậu thấy cái gì?"
Lâm Ứng Gia lắp bắp không nói nên lời, cậu vẫn không chịu nói ra, chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào mấy chiếc camera như thể chúng là kẻ thù.
Thấy vậy, Nghiêm Sùng lại làm động tác muốn đi kiểm tra, nhưng Lâm Ứng Gia vội vàng đưa tay ra định kéo anh lại, lần này thì bị anh tránh được.
"Thì là......" Lâm Ứng Gia cắn răng, "Có một con nhện to lắm."
Cả người Nghiêm Sùng run rẩy, đầu ngón tay lạnh toát.
Lâm Ứng Gia nhìn thấy mà buồn cười, nỗi sợ trong lòng cậu cũng dần tan biến.
Cả hai đều là đàn ông to xác, trời không sợ, đất không sợ, vậy mà lại sợ duy nhất loài nhện. Nhện to hay nhỏ gì cũng khiến họ sợ chết khiếp.
Sự việc minh chứng rõ nhất là lần Nghiêm Sùng đi quay phim về, hai người hiếm hoi mới có thời gian âu yếm một lúc, nhưng ánh mắt vô tình lại liếc thấy một con nhện to cỡ móng tay. Hai người đàn ông cùng ôm nhau hét ầm lên. Khi đó họ đang ở căn hộ mà Lâm Ứng Gia mới mua, tiếng hét của họ còn làm cô gái sống ở tầng trên phải chạy xuống.
Cô gái ấy là một họa sĩ truyện tranh, không theo dõi phim ảnh hay chương trình nào nên không nhận ra họ là ai, chỉ thấy hai người đàn ông này thật "nữ tính". Cô cảm thán một chút về sự hiếm hoi của những người đàn ông mạnh mẽ, sau đó dùng một chiếc dép giải quyết con nhện mà hai người sợ hãi, khiến cả hai đều phải kêu lên "Uy vũ quá!".
Giọng của Nghiêm Sùng run rẩy: "Nó...... to cỡ nào?"
"To bằng nắm tay của tôi." Lâm Ứng Gia nhắm mắt, chỉ mong có thể xóa bỏ ký ức này khỏi đầu.
Tiếc là làm người không có chức năng đó.
Nghe mô tả kích thước của con nhện, Nghiêm Sùng không khỏi cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Trong lúc hoảng loạn, anh nắm chặt lấy tay Lâm Ứng Gia, cả hai run rẩy dìu nhau rời khỏi chỗ đó.
[Diễn viên Nghiêm Sùng run chân rồi!]
[Nhện to bằng nắm tay, liệu có độc không nhỉ?]
[Chỉ có mỗi mình tôi thấy hai người này dễ "ship" thôi à?]
[Xin vui lòng tự phát cuồng trong phạm vi riêng, cảm ơn.]
Lâm Ứng Gia vốn có thân nhiệt cao, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng hai tay cậu lại như lò sưởi. Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay Nghiêm Sùng, liền lặng lẽ nắm chặt tay hơn.
Lúc này Nghiêm Sùng chỉ muốn rời xa con nhện to bằng nắm tay kia càng nhanh càng tốt, chẳng hề để ý đến hành động nhỏ của Lâm Ứng Gia.
Thứ duy nhất chú ý tới điều này cũng chỉ có quả cầu sáng nhỏ màu xanh lơ lửng trong không trung.
Nghiêm Sùng bước nhanh vài bước, gió thổi nhẹ qua, trái tim đang đập loạn nhịp của anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Anh bỗng cảm thấy tay mình ấm lên khác thường, cúi xuống nhìn mới phát hiện mình đang nắm tay Lâm Ứng Gia từ lúc nào mà không biết.
Vậy mà Lâm Ứng Gia dường như cũng chẳng hề nhận ra, đôi mắt của cậu vẫn đang ngắm nhìn cảnh vật không có con nhện nào, còn khá vui vẻ.
Nghiêm Sùng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng nếu giờ mà nhắc Lâm Ứng Gia thả tay ra thì lại càng ngượng hơn.
Anh chỉ còn cách giả vờ như không để ý, cùng nhìn cảnh vật với cậu.
Lâm Ứng Gia cảm nhận được bàn tay trong tay mình dần ấm lên, rồi lại bắt đầu đổ mồ hôi nhẹ, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên. Khi thấy Nghiêm Sùng xấu hổ đến mức sắp dùng ngón chân để "đào" được một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, cậu mới miễn cưỡng thả tay ra, giả vờ ngồi xuống hái nấm.
Nghiêm Sùng thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cây nấm.
Nhưng khi nhìn kỹ, lông mày của anh lại cau lại, anh đưa tay giữ lấy cánh tay của Lâm Ứng Gia, ngăn cậu tiếp tục hái.
Lâm Ứng Gia quay lại, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc.
"Cậu thấy, nấm có màu như thế này...... thực sự ăn được à?"
Lâm Ứng Gia cúi đầu nhìn lại.
Ôi, màu hồng rực rỡ này thật như một chàng trai mạnh mẽ.
Nhìn vào là biết ngay đã từng hưởng thụ cuộc sống xa hoa rồi.
Lâm Ứng Gia ngượng ngùng để cây nấm xuống, còn phủ một ít đất lên trên rồi dùng tay vỗ cho thật chặt.
"Nhập thổ an táng."
Động tác này của cậu rất nhanh chóng khiến Nghiêm Sùng không kịp phản ứng để ngăn cậu lại. Nhìn cái mộ nhỏ đã hình thành, anh chỉ có thể thở dài bất lực.
Nhưng suy nghĩ lại, trong cái núi này ngoài nấm không biết có độc hay không, nhện to bằng nắm tay, những cây cỏ không phân biệt được là thuốc hay rau, và các loài động vật mà chỉ cần bắt được có thể bị "mời uống trà" thì còn gì có thể ăn được nữa?
Thật sự trong ba ngày này chỉ có thể dựa vào 50 đồng tiền đó sao?
Nghiêm Sùng cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
"Hay là chúng ta đi câu cá đi?" Nghiêm Sùng đề xuất.
"Trong núi có sông à?"
"Ừm, lúc lên núi tôi thấy có."
"Nhưng." Lâm Ứng Gia vô thức dùng tay dụi cằm, "Chúng ta lấy cần câu và mồi ở đâu ra?"
Hai người nhìn nhau.
"Dân làng."
"Dân làng."
Lâm Ứng Gia còn chưa kịp cảm thán rằng hai người thật là trời sinh một đôi, tâm ý tương thông thì đã thấy vẻ mặt Nghiêm Sùng không nhịn nổi cười.
"Có chuyện gì vậy?"
Nghiêm Sùng cố nhịn cười, đưa tay lên lau mặt cho Lâm Ứng Gia, "Chắc cậu quên mất vừa rồi cậu mới dùng tay làm gì rồi."
Nói xong, anh nâng tay lên cho cậu xem.
Cổ tay trắng muốt bỗng dính một vết đen, chính là đất bẩn mà Lâm Ứng Gia vừa chạm vào.
Lâm Ứng Gia cúi đầu nhìn đôi tay bẩn thỉu của mình, cậu ngượng ngùng cười khổ.
Cậu sai rồi.
"Đào" ra ba phòng khách một phòng ngủ là cậu mới đúng.
Đầu óc xoay vòng, Lâm Ứng Gia lại chuyển sang một ý tưởng khác.
Không, cậu nghĩ cậu có thể "đào" ra một căn biệt thự.