Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ nhiệm phụ nữ cười nói: “Sao lại chưa kết hôn, chồng người ta là sinh viên đại học ở chỗ chúng tôi.”
Năm đó thôn Đại Vũ có một sinh viên đại học, khắp nơi đều biết.
Đây là chuyện tốt đề tên bảng vàng!
Không có mấy người có thể thi đỗ, vừa nghe nói chồng của Lục Ngọc là anh, cũng dần dập tắt tâm tư.
Hai người này, một người là sinh viên đại học, một người là nữ cán bộ, địa vị vai kề vai, tướng mạo lại tuấn nam mỹ nữ, đều không biết nên ngưỡng mộ ai!
…
Suốt mười mấy ngày liên tiếp, ngày nào Lục Ngọc cũng đi sớm về khuya ghé tới các thôn xung quanh.
Trong nhà ngoài Phó Cầm Duy, những người khác căn bản không biết cô đi đâu.
Thông qua tán gẫu chuyện nhà, Lục Ngọc tới ruộng, phát hiện rau củ phổ biến mà mọi người trồng rất đơn nhất, chỉ ăn lặp đi lặp lại mấy loại.
Đã sớm ăn ngán rồi, muốn đổi khẩu vị.
Trong thôn có vườn rau, có rau dại trên núi.
Ngay cả người trong thôn cũng ăn ngán, càng đừng nói là người trong huyện thành.
Thực đơn rau dưa trong huyện còn ít hơn người trong thôn.
Lục Ngọc ngày càng cảm thấy thị trường này rất lớn, hơn nữa còn chưa được khai thác.
Đây là lần đầu tiên cô lấy thân phận cán bộ nữ để chủ đạo chuyện này.
Lục Ngọc chỉ mới nghĩ thôi trong lòng đã có chút rạo rực.
Viết lại kế hoạch lần nữa, cầm tới cho trưởng thôn xem.
Trưởng thôn xem xong nói: “Cô cảm thấy được là được, chuyện này người trẻ các cô quyết định thì hơn!”
Lục Ngọc nói: “Mấy hôm nay cháu muốn vào huyện làm báo cáo.”
Trưởng thôn càng thêm vui sướng, nói: “Như vậy cũng tốt.” Lục Ngọc nấu cơm còn được, nhưng văn vẻ rất kém, vẫn nhờ Phó Cầm Duy cầm bút giúp.
Phó Cầm Duy đọc xong, viết lại lần nữa cho cô, quả nhiên đọc thuận mắt và chuyên nghiệp hơn hẳn.
Lục Ngọc nói: “Ngày mai em phải vào thành phố một chuyến.”
Phó Cầm Duy nói: “Ừm, có phiền phức tới tìm anh.”
“Thế thì không cần!” Loại chuyện này là một vùng biển xanh, thị trường có triển vọng, sẽ không gặp trở ngại.
Hơn nữa nếu có thể đốc thúc thành công chuyện này, các lãnh đạo ăn rau cũng tiện, đây là chuyện mọi người đều được lợi.
Cô đặc biệt lấy bộ đồ màu xanh mua ở cung tiêu xã ra. Nhưng mặc quần chứ không mặc váy, như vậy trông càng chuyên nghiệp lão luyện hơn.
Ngày hôm sau, Lục Ngọc vào huyện.
Cô đi tìm lãnh đạo huyện nhưng lại được thông báo lãnh đạo vắng mặt. Mỗi ngày lãnh đạo đều rất bận, có đôi lúc ở trong các xưởng, có đôi lúc sẽ ra ngoài họp, luôn không thấy tăm hơi.
Nhân viên làm việc vô cùng thiếu kiên nhẫn với cô: “Cô có chuyện gì có thể nói với tôi?” Lãnh đạo huyện cũng không phải người mà ai cũng gặp được.
Nếu không phải thấy Lục Ngọc mặc đồ kiểu mới, căn bản sẽ không cho cô vào nói chuyện, trực tiếp chặn người ở cổng rồi.
Thái độ của nhân viên làm việc có hơi ngạo mạn, Lục Ngọc cũng không quan tâm, chỉ nói: “Vậy khi nào lãnh đạo về?”
Nhân viên thấy Lục Ngọc không nói là chuyện gì, có chút không vui, thái độ nói: “Không biết!” Thái độ cứng nhắc hơn vừa nãy nhiều.
Nhân viên vừa qua loa với Lục Ngọc, quay đầu nhìn, phát ra tiếng chào khoa trương: “Cục trưởng Lý?”
Lục Ngọc thuận theo giọng nói của cô ta nhìn cục trưởng Lý này, là một người trung niên, nghiêm túc thận trọng.
Cục trưởng Lý luôn mang dáng vẻ đĩnh đạc, Lục Ngọc đi lên nói với ông ta: “Ông còn nhớ tôi chứ? Trước đây tôi là phần tử tiên tiến.” Đại hội lần đó cục trưởng Lý cũng đi.
Cục trưởng Lý nhìn Lục Ngọc, ấn tượng của ông ta với cô vẫn rất sâu sắc, nói: “Sao cô tới đây?” . Truyện Hot
Nhân viên vừa nãy còn rất ngạo mạn nhìn thấy cục trưởng Lý thế mà lại rất khách sáo với một cô gái bình thường, trên mặt có chút căng thẳng. Cô ta không biết, Lục Ngọc thế mà còn có thể nói chuyện cùng cục trưởng.
Lập tức nhiệt tình nói: “Vị tiểu đồng chí này là từ dưới nông thôn tới xử lý công việc!” Nói xong còn nói: “Tiểu đồng chí, tôi tên Tiểu Lưu, sau này cô tìm lãnh đạo lớn hoặc cục trưởng, tôi chạy vặt giúp cô.”
Người này lật mặt rất nhanh đó chứ.
Cục trưởng Lý nghe vậy liền biết Lục Ngọc tới tìm lãnh đạo lớn, có chút kinh ngạc nói: “Ông ấy tới xưởng gang thép rồi, có lẽ buổi chiều sẽ về. Cô tới văn phòng tôi trước đi, tôi nghe thử cô có gì muốn báo cáo!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");