Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau
  3. Chương 212: Mất cảm giác an toàn
Trước /486 Sau

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 212: Mất cảm giác an toàn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện mua nhà trong thôn trở nên rất sôi nổi.

Nhưng rất nhanh lực chú ý của mọi người đã bị một chuyện khác chiếm lĩnh, nghe nói giá thịt heo năm nay tăng.

Trước đây một tệ đã có thể mua được nửa ký. Bây giờ bên ngoài đều bán một tệ rưỡi. Nghe nói qua mấy hôm nữa còn sẽ tăng tiếp, điều này khiến người trong thôn lo lắng.

Chuồng heo trong thôn chỉ còn lại một con heo, vội vàng muốn đặt trước.

Cha mẹ Lục Ngọc là người thành thật, trực tiếp nói con heo này là của nhà Tiêu Thái Liên.

Mọi người nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng.

Nếu là của nhà cha mẹ Lục Ngọc, còn có thể mua rẻ một chút. Nhưng Tiêu Thái Liên lợi hại xưa giờ, muốn chiếm chút tiện nghi từ chỗ bà, gần như không thể.

Nhưng liên quan tới chuyện ăn thịt, vẫn không nhịn được hỏi một chút.

Muốn mua một ít, cố gắng rẻ nhất có thể.

Kéo bè kết nhóm đợi Tiêu Thái Liên: “Này, thịt heo đó của chị có bán không? Nếu bán, để cho tôi hai cân thịt mỡ.”

“Tôi muốn mua hai cân sườn!” Người ta còn chưa đồng ý, người nóng vội đã nói trước.

Người trong thôn đều thích ăn thịt, nhưng nghe nói người trong huyện đã sớm không ăn thịt nữa, gặm xương mới ngon. Bây giờ vụ thu kiếm được tiền, cũng muốn nếm thử cách ăn trong huyện.

Tiêu Thái Liên nói: “Heo m.ô.n.g to một xíu cũng không có bao nhiêu thịt, bản thân còn không đủ chia, không bán!” Bà có bốn đứa con trai, bốn thông gia, lễ tết đều tặng quà bày tỏ một chút, không có gì vẻ vang hơn thịt heo.

Cộng thêm người nhà mẹ của Tiêu Thái Liên, tùy tiện cho một ít, không phải bà khoa trương, một con heo thật sự không đủ chia.

Hơn nữa nhà mình còn phải để lại thịt ăn.

Hiếm khi nuôi một lần, ăn thịt dĩ nhiên phải phóng khoáng một chút. Để cho người này, để cho người kia, vậy còn có thể dư được bao nhiêu?

Hơn nữa người trong thôn cũng không ngốc, đều lựa phần ngon.

Tiêu Thái Liên bổ sung nói: “Năm nay mọi người kiếm được nhiều tiền như vậy, thịt heo đắt thì có thể đắt tới đâu, mặc kệ bao nhiêu, mọi người cứ mua một ít đi.”

Tiêu Thái Liên dứt lời, bên kia liền đáp lại mấy câu.

“Nói thì dễ, nhà chúng tôi có nhiều chỗ cần tiêu tiền.”

“Đúng đó, sau này phải cưới vợ cho con trai, cháu trai đi học…không giống chị, đều nuôi xong hết rồi, bây giờ chúng tôi mới vừa bắt đầu!”

Tiêu Thái Liên vội vàng ngắt lời: “Được được được…” Nghe những lời này xong cũng đau đầu. Khó khăn lắm mới nuôi heo, đều thèm thịt, không hề nỡ chia ra ngoài, nhưng Tiêu Thái Liên cũng biết không chấp thuận chuyện này cũng không được.

Năm nay trong thôn chỉ có nhà bà sống tốt, nếu không bỏ ra chút gì, trong thôn sẽ đàm tiếu.

Nghĩ ngợi thịt ngon đó không nỡ cho ra, nói: “Đợi vào đông có sương, Lục Ngọc chuyển nhà mở tiệc, tôi mổ heo! Lấy một ít thịt ngon ra, nấu lẩu mời cả thôn ăn.”

Lẩu là ngon nhất.

Có thịt có rau, một nồi lớn nóng hổi, bỏ chút lòng heo, thịt mỡ, tuyệt đối ngon.

Mọi người nghe xong cũng thấy được.

Trước đây mua thịt phải tốn tiền, nhà họ Phó mở tiệc mời, không tốn tiền đã có thể ăn được tiệc, chuyện này đi đâu tìm?

Mấy thím nói: “Có thể để Lục Ngọc nấu không?”

Họ quá yêu thích đồ Lục Ngọc nấu, người khác không nấu ra được vị đó.

Đợt vụ thu đó, Lục Ngọc nấu vài món, khiến mọi người ăn tới say mê.

Tiêu Thái Liên cười nói: “Tới lúc đó rồi tính, đúng là không phải con dâu của mấy người, mấy người không xót.”

Bầu không khí lập tức dịu lại.

Chỉ cần rảnh rỗi, Lục Ngọc lại đến nhà mới dọn dẹp. Giống như thôn dân nói, năm đó khi nơi này bị niêm phong, tất cả đồ đạc đều bị tịch thu.

Nghe nói còn đào ba thước đất, sợ họ giấu kim nguyên bảo trong đất, bây giờ đất ở đây đều lỏng lẻo.

Chỉ còn khung cửa sổ và khung cửa không tháo, chỉ có mấy cái bình giản dị.

Bình hoa là do họ không biết hàng, không biết độ trân quý của thứ này, nhưng thời này đồ cổ giá rẻ.

Nếu có tiền vào chợ đen có thể thu mua một lô đồ tốt. Bây giờ không đáng tiền, qua hai ba mươi năm nữa, những thứ này đều là báu vật vô giá.

Nhưng bây giờ, những thứ này không biến thành tiền được.

Nơi này chỉ là một căn nhà rỗng, nếu muốn chuyển tới sống, phải sắm sửa không ít đồ.

Từ sau khi kết hôn, trong túi Lục Ngọc luôn có tiền.

Bây giờ mua nhà, túi cũng sạch bong.

Đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, muốn mau chóng kiếm chút tiền.

Quảng cáo
Trước /486 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Tả Duy

Copyright © 2022 - MTruyện.net