Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau
  3. Chương 362: Nổ đơn
Trước /486 Sau

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 362: Nổ đơn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ Lưu Bàng phấn khích, ngay cả cha Lưu Bàng và đám bạn của anh ấy cũng cả kinh, một lần có thể bán ra lượng của nửa năm, phát tài rồi.

Trước đây Phó Cầm Duy là cốt cán kế toán của cung tiêu xã, lại là xưởng trưởng. Những đơn này đều do anh thống kê.

Lưu Bàng ở đó c.h.é.m gió: “May mà lên ti vi, nếu không đâu có ai biết chúng ta!” Trước đây cảm thấy một phút năm nghìn quá đắt, nhưng nhìn thấy hiệu quả này, thật sự bỏ ra rất đáng.

Lưu Bàng bận tới năm giờ sáng, điện thoại mới dần ngớt đi. Cả đêm không ngủ, tất cả mọi người đều không ngủ được.

Đoán chừng buổi sáng điện thoại lại sắp bùng nổ, rất nhiều người tối qua còn chưa đặt được, chắc chắn buổi sáng còn sẽ gọi tới.

Lưu Bàng nói với cha anh ấy: “Mấy bộ điện thoại này cha cứ để chỗ con trước, tốt nhất kiếm cho con thêm mấy bộ nữa!” Năm cái điện thoại cộng lại cũng có hơi thiếu.

Cha Lưu Bàng đồng ý, con trai đang thời kỳ then chốt, có thể giúp thì giúp.

Lưu Bàng nói với đám bạn: “Các cậu cũng tới giúp tôi đi, bây giờ tôi không tuyển được người!”

Anh em tốt đã mở miệng, họ lập tức nói: “Cậu yên tâm!”

Cuộc sống của họ vẫn luôn bằng phẳng êm đềm, chưa từng gặp phải chuyện lớn như vậy. Nhìn thấy Lưu Bàng từ không tới có, lên ti vi, mua bán phất lên. Quay về còn định kể lại rằng họ đã tận mắt chứng kiến kỳ tích. .

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

Cho dù Lưu Bàng không lên tiếng, họ cũng muốn ở lại đây.

Lưu Bàng thấy mọi người đều đồng ý giúp đỡ, sau đó nhìn thấy Phó Cầm Duy nhíu chặt mày, anh ấy bỗng thấp thỏm.

Phó Cầm Duy bình thường không hay nói chuyện nhưng lại cực kỳ đáng tin, lập tức lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Phó Cầm Duy nói: “Nổ đơn rồi! Bây giờ kho tổng cộng có hơn một nghìn một trăm kiện hàng, nhưng một buổi tối đã nhận hơn một nghìn năm trăm kiện hàng.”

Bây giờ còn nợ bốn trăm kiện. Ngày mai lại phải nhận đơn, sợ là không cung ứng được hàng.

Tốt nhất họ phải mau chóng xuất hàng, bởi vì không chắc chắn nhiệt độ của có thể duy trì bao lâu.

Nhân lúc còn nóng mau chóng trải hàng xuống mới là tốt nhất, trước đây họ buôn bán rất tệ, không sản xuất liên tục. Bây giờ tê tay rồi.

Đã nợ bốn trăm kiện hàng, ban ngày lại có thêm đơn đặt hàng, phải làm sao đây. Phó Cầm Duy nói như vậy, Lưu Bàng ngốc ra.

Không chỉ Lưu Bàng ngốc ra, người xung quanh cũng mơ hồ. Chuyện này thật sự khó giải quyết.

Đây là phiền não ngọt ngào, trước đây khi không có ai tới đặt đơn, hàng đều chất dồn không xuất ra được. Bây giờ cuối cùng cũng có đơn, nhưng lại cảm thấy hàng không cung ứng kịp.

Lưu Bàng nói: “Vậy phải làm sao, hàng cũng phải gửi đi!”

Ngay lúc này, nghe thấy tiếng cạch cạch cạch vang bên ngoài.

Họ vội vàng đi ra.

Bây giờ họ có phản ứng rất mạnh đối với những cử động nhỏ nhặt bên ngoài. Vừa đi ra phát hiện là máy kéo chở Lục Ngọc tới, người lái là Đại Tráng.

Người nông thôn bọn họ dậy khá sớm, trong lòng Lục Ngọc luôn vương vấn chuyện này, không ngủ được, từ ba giờ sáng đã bắt đầu nấu cháo nhào bột. Nấu cháo tạp lương một buổi sáng, còn luộc trứng gà, trộn rau.

Khi ra ngoài sớm, vừa hay nhìn thấy Đại Tráng, nói với anh ấy dùng máy kéo trong thôn đưa cô vào huyện.

Đại Tráng nghe vậy lập tức đồng ý, bây giờ người anh ấy sùng bái nhất chính là Lục Ngọc, hai người cùng đi vào huyện.

Bây giờ có việc đồng áng, Đại Tráng cũng không thể nán lại huyện, đưa Lục Ngọc và đồ hàng xuống, anh ấy liền xoay người đi.

Phó Cầm Duy nhìn thấy Lục Ngọc, lập tức hỏi: “Sao em tới sớm như vậy?”

Lục Ngọc nói: “Em tới đưa cơm cho các anh!” Nghe là cơm Lục Ngọc nấu, Lưu Bàng lập tức kích động, chuyện nợ bốn trăm kiện hàng vừa nãy đã sớm bị anh ấy quên mất.

Sau đó mọi người ăn một miếng đơn giản. Một nồi cháo tạp lương lớn được nấu tới mềm mại thơm ngọt, khẩu cảm cực kỳ phong phú, bên trong còn bỏ xíu đường, ăn vào ngọt ngọt.

Còn có trứng gà, màn thầu.

Lục Ngọc biết sức ăn của họ, cho nên mang tới cả một hũ lớn rau ăn kèm. Bất luận là trộn cháo hay là kẹp màn thầu đều đỉnh.

Ăn vào thanh giòn ngon miệng, hôm qua mọi người cũng không ăn uống gì mấy, hôm nay ngửi thấy mùi cháo, bụng đều sôi ồn ột.

Lập tức ăn từng miếng to, càng thêm kinh ngạc, đồ ăn này cũng rất đơn giản, sao lại ngon như thế.

Đồ ăn kèm cũng ngon hơn người khác làm.

Quảng cáo
Trước /486 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thư Nam Phụ Thời Mạt Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net