Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau
  3. Chương 410: Tìm cách giải quyết
Trước /486 Sau

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 410: Tìm cách giải quyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Ngọc tới thôn, xa xa liền nhìn thấy trưởng thôn đang hút thuốc dưới bóng cây, lâu rồi không gặp, vẻ u sầu trên mặt ông ấy ngày càng rõ rệt.

Lục Ngọc đi tới vội vàng chào hỏi: “Trưởng thôn, sao chú lại ở đây?”

Trưởng thôn nói: “Còn không phải là những người này cho vay sao, trước đây còn lén lén lút lút, bây giờ cho vay đã lộ liễu luôn rồi.”

Bây giờ mọi người nói chuyện với nhau đều là chị cho vay bao nhiêu, được bao nhiêu tiền lãi.

Trong thôn đều đang làm, cũng không biết sao lại truyền ra ngoài thôn.

Vừa nghe nói cho vay không cần làm gì đã có thể để tiền sinh tiền, người ngoài thôn đều muốn hùn vào, nhưng bác gái Lục không chịu.

Còn nói chỉ có thể giúp người của mình, không thể giúp người ngoài thôn. Bà ta từ chối tiền như vậy, mọi người càng thêm cảm động.

Thậm chí còn có người xúi giục bảo chủ nhiệm phụ nữ cũng gửi vào một ít.

Nói mây trôi nước chảy, giống như là nhặt tiền từ trên đất vậy.

Trưởng thôn nói: “Cũng chỉ là mọi người nể mặt tôi, tôi có thể nói vài câu, nhưng mọi người tiêu tiền thế nào quả thực không phải chuyện trưởng thôn tôi quản được!”

Chuyện ông ấy có thể làm đã làm hết rồi, ngày nào cũng kể về rủi ro cho vay, nhưng mọi người không nghe.

Vốn dĩ lúc làm tập thể, trưởng thôn nói một là một, hai là hai, bây giờ nhìn thấy khẩu lệnh của mình không còn tác dụng nữa, trưởng thôn vô cùng buồn bực. Cũng suýt xoa cảm khái, cảm thấy làm trưởng thôn vô dụng.

Trưởng thôn ai oán một trận, oán xong mới hồi thần, có hơi ngại nói với Lục Ngọc: “Tôi nói những cái này làm gì, sao cô lại về đây?”

Lục Ngọc kinh doanh trong huyện, chắc chắn không thể nào về suốt.

Lục Ngọc nói: “Hôm nay cháu tới chính là để giải quyết chuyện này!”

Trưởng thôn nghe vậy lập tức sáng mắt lên: “Cô giải quyết thế nào?”

Lục Ngọc nói: “Chú tập trung tất cả mọi người ở bãi đập lúa!”

Trưởng thôn không hỏi Lục Ngọc muốn làm gì, lập tức lựa chọn tin tưởng cô.

Thấy cô đã không còn là cán bộ thôn nữa nhưng vẫn coi chuyện của thôn là chuyện của mình, ông ấy có hơi cảm động. Lục Ngọc lợi hại như vậy, trưởng thôn quay về ủy ban thôn, sử dụng loa, thông báo ở trong loa, bảo tất cả mọi người tới bãi đập lúa tập hợp.

Ở đó rộng rãi, bảo người tới đó tập hợp chắc chắn là có chuyện quan trọng.

Rất nhanh, những người khác đều tụ tập về bên đó.

Bác gái Lục cùng chị dâu Lưu đi tới.

Chị dâu Lưu này bây giờ cả ngày nịnh nọt bác gái Lục, hai người như hình với bóng. Chị dâu Lưu vừa nghe nói trưởng thôn gọi họ tới, nói: “Chắc chắn lại muốn giảng rủi ro của cho vay!”

Thôn đã giảng đi giảng lại tận mấy lần rồi.

Những lời này bọn họ đều nghe đến chai lì, nhưng bây giờ tiền lãi kích thích người.

Chị ta từng tính, nếu cho vay một năm, chỉ riêng tiền lãi đã có thể lấy được một nửa tiền vốn.

Tiền vốn muốn lấy khi nào thì lấy khi ấy.

Đời này chưa từng kiếm tiền dễ dàng như vậy, hận không thể bán nhà lên thị trấn, đây chính là cơ hội.

Bác gái Lục nói: “Trưởng thôn ông ta biết cái gì? Nếu ông ta biết nhiều như thế, cũng sẽ không làm trưởng thôn!”

Lời này nghe có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng địa vị của bác gái Lục lên như diều gặp gió, cũng không quan tâm những điều này.

Nói với chị dâu Lưu: “Khi đó con gái tôi gả cho xưởng trưởng, kiến thức của tôi vượt xa người bình thường!”

Bác gái Lục nói tiếp: “Theo tôi thấy, có thể kiếm tiền hay không, chủ yếu xem có kiến thức hay không, người giống trưởng thôn, cả đời không phải cũng chỉ kiếm được chút tiền lương đó sao?”

Bác gái Lục càng c.h.é.m gió, càng khinh thường trưởng thôn: “Nếu gửi mấy trăm tệ ở chỗ tôi, xoay người là có thể kiếm được mấy chục tệ, vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi! Nếu không phải quan hệ chúng ta tốt, tôi cũng không nỡ nói việc kiếm tiền này cho mọi người! Kết quả ngày nào cũng gây phiền phức cho tôi.”

Chị dâu Lưu vội cùng nịnh nọt nói: “Tôi biết thím tốt bụng, may mà thím dẫn dắt chúng tôi phát tài kiếm tiền!”

Lần này bác gái Lục từ chối tiền ngoài thôn, mọi người cung kính nể phục, đều cảm thấy hợp tác với bà ta chắc chắn tốt đẹp.

Chị dâu Lưu nói với bác gái Lục: “Này, đó không phải là Lục Ngọc sao? Sao cô ta với Phó Cầm Duy lại về rồi?”

Lục Ngọc xinh đẹp, xa xa đã có thể nhìn thấy, bây giờ lại kiếm nhiều tiền, sửa soạn hơn chút, càng đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Quảng cáo
Trước /486 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tướng Phủ Đích Nữ

Copyright © 2022 - MTruyện.net