Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cho dù ngươi có tìm được người đó cũng vô dụng thôi, giờ hoàng thượng đã quên ngươi rồi, các người đừng mong được như ngày xưa!”
Chúc Liên không ngờ, lúc hắn tưởng rằng mình đã thành công lén về được tới tẩm cung, thì lại thấy Mạc Tuyệt đang ngồi đấy chờ mình.
“Về rồi à?” Mạc Tuyệt híp mắt, hỏi.
Chúc Liên giật mình một cái, rụt rè đứng trước mặt y, “Liên Nhi biết sai rồi!”
“Sai ở đâu?” Mạc Tuyệt cũng không định buông tha hắn dễ dàng như thế.
“Mạc ca ca…” Dẫu biết là vô dụng, nhưng Chúc Liên cũng muốn dùng chiêu làm nũng này một phen.
Mạc Tuyệt hừ một tiếng lạnh lùng, “Hử?”
Chúc Liên nghiêng đầu, nếu muốn tránh được kiếp nạn này, hắn nhất định phải tìm được một lý do thật tốt, bất chợt, hắn nhớ tới Kỳ Cảnh. <!-- Web 300x250 --> “Mạc ca ca! Lần này ta không hề ra ngoài chơi không nha, ca đoán xem ta đã gặp được ai nào?”
Thấy dáng vẻ hưng phấn của hắn, Mạc Tuyệt dằn lại cảm giác buồn cười, hỏi: “Ai?”
“Quân chủ của Kỳ quốc – Kỳ Cảnh!” Hai chữ Kỳ Cảnh thốt ra, đặc biệt nặng hơn hết thảy, cứ như là hắn đang cắn người thật chẳng bằng.
Nghe thấy cái tên Kỳ Cảnh, Mạc Tuyệt cảnh giác, “Chắc chứ?”
Chúc Liên gật đầu, “Không nhầm đâu! Không phải mật báo bên chúng ta đã nói trên người Kỳ Cảnh luôn đeo một miếng ngọc bội song long hay sao, còn bảo là ngọc bội không rời thân gì nữa mà!”
Lúc Chúc Liên cúi đầu, hắn vẫn luôn quan sát ngọc bội của Kỳ Cảnh.
Mạc Tuyệt trầm tư một hồi, giờ nếu Kỳ Cảnh có cái gan xuất hiện ở Kha quốc, chứng tỏ, quốc gia của hắn xem như khá ổn định.
“Xem ra, Kỳ Cảnh tới đây là muốn thăm dò quân tình nước ta!” Mạc Tuyệt siết chặt nắm tay, chẳng lẽ Kỳ Cảnh ngồi không yên, muốn tấn công Kha quốc?
“Hắn ta tới đây một mình, liệu chúng ta có nên…” Ám sát?
Mạc Tuyệt lắc đầu, “Không ổn lắm! Lần này Kỳ Cảnh tới đây nhất định là có phòng bị, hơn nữa, nếu quân chủ Kỳ quốc mà chết ở nơi của chúng ta, nhiều người nói ra nói vào, sẽ bất lợi tới chuyện triều ta thống nhất sau này!”
Chúc Liên nghĩ một lát, nói tiếp: “Mạc ca ca, nghe Lưu Đan nói, giờ hoàng thượng đang vạch kế hoạch đối phó Kỳ quốc!”
Mạc Tuyệt khoanh tay đứng bên cửa sổ, làm như đang suy tính chuyện gì, “Giờ Kỳ quốc đang thèm thuồng Nam quốc, hoàng thượng lại muốn thuận thế thu phục Tây quốc, đợi hai quốc gia này bị nuốt chửng, còn lại chính là trận chiến giữa hai nước Kha, Kỳ!”
Xem tình hình hiện tại quả là vô cùng nguy cấp, “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Mạc Tuyệt cúi đầu, ánh trăng chiếu xuống, cả người y như tỏa ra một vầng sáng màu bạc, trắng xóa, chẳng ai dám khinh nhờn.
“Chuyện trong triều chúng ta phải lo liệu, bên phía hậu cung cũng phải giải quyết, hơn nữa còn phải nhanh, gọn!”
“Tứ hoàng tử Điêu Nhi của Cát phi đã đưa sang cho Lưu Đan rồi!” Chúc Liên nghĩ nghĩ, tiếp lời, “Hơn nữa Cát phi cũng rất bất mãn với chuyện Trương chiêu nghi muốn hại mẫu tử bọn họ…”
“Cát phi là người thông minh, nặng nhẹ thế nào nàng ta cũng hiểu rõ ràng!”
“Mạc ca ca, Cát phi đã liên thủ với Bình quý tần rồi, xem ra những ngày tươi đẹp của Trương chiêu nghi chẳng còn lại bao lâu đâu!”
Mạc Tuyệt đẩy cửa sổ ra, nhìn ánh trăng bên ngoài, nói: “Tốt lắm, đừng giết chết, ta còn có chuyện muốn hỏi nàng ta!”
Chúc Liên gật đầu, “Chỉ cần căn dặn Cát phi, tự nàng sẽ hiểu!” Dứt lời, hắn còn không yên lòng, hỏi: “Cát phi vì mang ơn Lưu Đan nên mới chịu nghe theo Lưu Đan sắp xếp, nhưng còn Bình quý tần thì thế nào?”
“Người này dã tâm quá lớn, nhưng tiếc là nàng ta lại không có phúc hưởng!” Mạc Tuyệt lắc đầu, giống như đang cảm thán điều gì đó, “Nàng ta tâm thuật bất chính, sẽ không sống lâu đâu!”
Chúc Liên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Không bao lâu, trong cung đã truyền ra tin Trương chiêu nghi bất mãn với việc Cát phi chỉ trong một đêm đã leo lên được vị trí cao hơn mình, vì thế đã cố tình động tay động chân vào phần quà mang sang cho Cát phi, cụ thể là bỏ độc vào phấn thoa, bị Bình quý tần phát hiện, tố giác.
Trong phần quà ấy có cỏ linh chi rất hiếm, thái y kiểm tra xong xác nhận trong đó quả thật có độc. Cát phi nghe xong, sợ tới mức bất tỉnh tại chỗ, còn Trương chiêu nghi thì hô to oan uổng nhưng Kha Phượng Viêm lập tức cho giam nàng ta lại, kiểm tra kỹ càng. Trong thời gian này, không cho phép đại hoàng tử tới lui tiếp xúc.
Và tất cả chứng cứ kế đó, đã xác nhận việc này quả là do Trương chiêu nghi bày ra.
Mạc Tuyệt không cần biết Cát phi và Bình quý tần sao làm được như thế, y chỉ cần tất cả đều xoay vòng trong kế hoạch của y là được rồi.
Sau đó, Ngọc Tuyết đã đến tìm Cát phi.
“Tuyết cô nương, mời vào!” Đối với đại hồng nhân bên cạnh Mạc Tuyệt này, Cát phi tất nhiên là lấy lễ đáp lễ.
Ngọc Tuyết hành lễ xong, vào đề, “Nương nương, lần này nô tỳ tới đây là vì an nguy của nương nương!”
“Không có nhiều thời gian, nô tỳ xin nói ngắn gọn vậy! Chuyện Trương chiêu nghi hạ độc lần này có rất nhiều chỗ hở, tuy hiện giờ không điều tra được nhưng cũng khó tránh chuyện sau này có người lật lại án cũ! Đến lúc đó Trương chiêu nghi đã chết oan, e là người đã đổ oan cho nàng ta sẽ không có kết quả tốt!”
Nghe Ngọc Tuyết nói, Cát phi sửng sốt, nàng không ngờ kế hoạch của nàng lại bị người ngoài biết, thậm chí còn phân tích, cho nàng hay.
Đương nhiên Ngọc Tuyết cũng thấy rõ kích động của nàng, “Nương nương đừng vội!”
Nói xong, nàng lấy trong ngực ra một miếng ngọc, “Đây là thứ mà hôm đó Bình quý tần đã tặng cho nô tỳ, ý đồ mua chuộc nô tỳ làm việc cho nàng ta, nhưng nô tỳ chỉ trung thành với một mình Hoàng quý quân, hôm nay nô tỳ chuyển giao ngọc này tới cho nương nương, hy vọng có thể giúp đỡ được nương nương chút chuyện!” Trước khi đi khỏi cũng không quên bỏ thêm một câu, “Nương nương là mẫu thân của hai vị hoàng tử, Hoàng quý quân không muốn thấy cảnh hai vị hoàng tử còn nhỏ mà đã mất mẹ, nên mới bảo nô tỳ sang đây hỗ trợ nương nương một phen! Đúng sai thế nào, tự nương nương định đoạt vậy!”
Cát phi phục hồi tinh thần lại, run rẩy, nói: “Tuyết cô nương, xin giúp ta cám ơn điện hạ!”
Ngọc Tuyết không đáp lại, nàng chỉ nói: “Chuyện hôm nay để điện hạ biết được, nhưng sau này, hy vọng nương nương chớ nên tái diễn!”
Câu đấy có thể xem như một lời cảnh cáo! Mạc Tuyệt muốn cho chúng hậu phi trong cung biết, tất cả những gì họ làm, y đều biết cả! Điều họ không biết chính là: tất cả những chuyện này đều do một tay y bày ra.
Trong lãnh cung.
Trương chiêu nghi ngồi trên giường vừa lạnh vừa cứng, tầm mắt trống rỗng, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Đến lúc Mạc Tuyệt bước vào, ánh mắt ấy mới có một chút ánh sáng.
“Điện hạ hạ mình tới lãnh cung này, không sợ là điềm gở hay sao?” Trương chiêu nghi vứt bỏ hết những dịu dàng thùy mị ngày xưa, mỉa mai một câu.
“Bản quân tới vì chuyện gì, ngươi không biết sao?” Mạc Tuyệt không hề ngồi xuống.
“Ta nên biết gì đây?”
Mạc Tuyệt phủi phủi mớ bụi bặm vương trên y phục, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ khó chịu, “Di vong cổ!”
Ba chữ vừa thốt ra, Trương chiêu nghi mở to hai mắt.
“Làm thế nào để giải cổ này?”
“Ha ha ha!” Trương chiêu nghi che miệng cười, nhìn Mạc Tuyệt, khiêu khích.
Mạc Tuyệt rất bình tĩnh, hôm nay y mặc y phục trắng, nhìn khắp lãnh cung này, y chẳng khác gì một đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thật thuần khiết.
“Không giải được!” Trương chiêu nghi vuốt tóc, bảo: “Chẳng lẽ điện hạ không biết hay sao?”
Mạc Tuyệt từng nghe loại cổ này khó giải, nhưng cũng chưa hẳn là không thể giải.
“Người cho ngươi loại cổ này đang ở đâu?”
“Điện hạ quả là quá ngây thơ, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi biết hay sao?” Trương chiêu nghi nhìn y, khinh thường, “Cho dù ngươi có tìm được người đó cũng vô dụng thôi, giờ hoàng thượng đã quên ngươi rồi, các người đừng mong được như ngày xưa!”
Trước lúc mất trí nhớ, Kha Phượng Viêm rất yêu Mạc Tuyệt, đến nỗi hắn thà chết cũng nhất quyết không để đối phương chịu chút thương tổn nào. Với Kha Phượng Viêm lúc ấy mà nói, toàn bộ thế giới của hắn chỉ có một người tên Mạc Tuyệt. Trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, Trương thị biết, cho dù Mạc Tuyệt có muốn hắn buông bỏ thiên hạ này, Kha Phượng Viêm cũng sẽ đồng ý.
Nhưng tình cảm ấy khiến nàng ghen tị, nàng đã sinh con cho hắn, chăm sóc hắn, cuối cùng lại chẳng thể đổi được chút tình cảm dư thừa nào, còn một gã nam nhân như Mạc Tuyệt lại có thể dễ dàng chiếm được.
Sao nàng có thể không hận đây?