Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ Cảnh cảm giác được cả người Chúc Liên cứng đờ, chứng tỏ hắn đã nói đúng. Ngón tay của hắn cũng không rút ra khỏi cơ thể y, tiếp tục truy xét: “Thế nào?”
Chúc Liên miễn cưỡng nở một nụ cười, đáp: “Hoàng quý quân đứng đầu hậu cung triều ta, toàn bộ phi tần đều phải nghe theo y cả!”
“Nói như vậy, Hoàng quý quân của các ngươi thống trị hậu cung rất khuôn sáo hay sao?”
“Đúng vậy!” Chúc Liên hạ mi, nói.
“Là hắn phái ngươi tới dẫn Chỉ phi đi?” Kỳ Cảnh tiến tới trước mặt Chúc Liên, hỏi.
“Không phải!” Chúc Liên đáp, “Là ta muốn phân ưu cùng bệ hạ triều ta, nếu mang Chỉ phi đi, Minh Hề nhất định sẽ nhanh chóng quy thuận!”
Kỳ Cảnh đã đưa vào ba ngón tay, nghe Chúc Liên nói muốn phân ưu với Kha Phượng Viêm liền tức giận, hung hăng chà đạp y, “A, ngươi đây là đang đòi ân sủng?”
Chúc Liên nở nụ cười vô tội, chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn Kỳ Cảnh, “Ta chỉ là một nam phi, đương nhiên muốn được phu quân mình sủng rồi!”
‘Bốp’ một tiếng, năm ngón tay của Kỳ Cảnh in lại trên khuôn mặt trắng nõn của Chúc Liên, hắn trầm giọng nói: “Nếu ngươi còn đòi nam nhân khác sủng, trẫm có rất nhiều cách trị ngươi!”
Chúc Liên ôm bên má bị đánh đau, ủy khuất, “Hoàng thượng, Liên Nhi đã tới nơi này, tất nhiên là hiểu rõ thân phận của mình!”
Sau đó lại nhìn Kỳ Cảnh bằng đôi mắt ngấn lệ, nức nở, “Nhưng không biết hoàng thượng đặt Chúc Liên ở vị trí nào đây!”
“Hừ, ngươi là người của trẫm!” Đế vương bá đạo cúi người hôn lên thiếu niên như món đồ sứ dễ vỡ dưới thân, có lẽ hắn đã quên mất chuyện ban nãy hắn còn muốn phạt y.
Chúc Liên tiếp nhận nụ hôn của Kỳ Cảnh, lòng ngổn ngang trăm mối.
Chẳng lẽ y không thể thoát khỏi Kỳ triều này sao?
“Trong lòng của ngươi vẫn còn nhớ Kha Phượng Viêm?” Nhìn người đang thở hổn hển dưới thân, Kỳ Cảnh đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Chúc Liên theo bản năng lắc đầu, trong lòng của y, vốn chẳng có Kha Phượng Viêm.
Về chuyện này, Kỳ Cảnh khá thỏa mãn. Hắn nhấc một chân Chúc Liên lên, đâm thẳng vào bên trong y.
Chúc Liên đương nhiên không thể cự tuyệt, y cảm thấy không mấy hiểu ý của Kỳ Cảnh, chẳng lẽ hắn thích mình rồi sao? Nhưng, ngẫm lại, đó là chuyện không thể nào, một đế vương thị huyết như vậy, sao có thể động tình với y chứ!
Kỳ Cảnh cũng không biết sao mình lại như vậy, hắn chỉ muốn hoàn toàn chiếm lấy Chúc Liên, chẳng sợ y là gian tế Kha triều. Trước đó không biết đã đành, giờ lại không giống như lúc trước, sau khi rõ ràng thân phận của Chúc Liên, hắn thật muốn hủy diệt đi thân phận đó.
Dục vọng chôn sâu trong cơ thể Chúc Liên được thỏa mãn, lấp đầy cơ thể đang kiệt sức của y.
“Những chuyện trước đây trẫm không tính toán với ngươi, nhưng từ giờ trở đi, nếu ngươi còn dám phản bội trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ để ngươi sống không bằng chết!”
Chúc Liên vốn còn đang ở trong dư âm tình ái, nghe vậy, bừng tỉnh. Chẳng lẽ, hắn không truy cứu lỗi lầm của mình sao?
Thấy Chúc Liên ngây ra, Kỳ Cảnh lại nói tiếp, “Tất nhiên, vẫn phải trừng phạt, nếu không, ngươi sẽ không nhớ kỹ!”
Dùng dây thừng trói Chúc Liên lại, Kỳ Cảnh rút một cây ngân châm ra.
Chúc Liên không biết hắn định làm gì, hoảng sợ nhìn Kỳ Cảnh. Chân của Chúc Liên bị tách ra, trói cao lên, để lộ hậu đình còn đang sưng đỏ vì mới bị chà đạp. Kỳ Cảnh vuốt nhè nhẹ lên háng y, khiến Chúc Liên sợ run lên. Giờ y cũng đã biết là Kỳ Cảnh muốn làm gì, cho nên vô cùng hoảng sợ.
“…Hoàng thượng…” Giọng nói đã phát run.
“Trẫm sẽ khắc lên đây ấn ký thuộc về trẫm!” Một câu thật tàn nhẫn, nhưng lại được thốt ra thoải mái như vậy.
“…Không…” Nhìn thấy ngân châm đang lia tới gần mình, Chúc Liên không khống chế được nước mắt, cứ thế chảy xuống, “Ta biết sai rồi, người tha thứ cho ta đi!”
Hắn vỗ lên mông y một cái, “Thả lỏng chút!”
“…Hoàng thượng! Ta thật sự không dám nữa, người đừng như vậy…” Chúc Liên giãy giụa, y không muốn cây châm đó chạm vào mình.
“Không có lần sau!” Kỳ Cảnh chẳng lưu tình, đâm mũi châm đầu tiên xuống phần non mềm nhất.
“A!” Làn da mềm nhất trên cơ thể bị châm đâm vào rất đau, khiến Chúc Liên hét to lên.
Kỳ Cảnh cũng không dừng lại, hắn vẫn tiếp tục khắc một chữ. Không ra nhiều máu, nhưng từng giọt từng giọt rơi trên làn da trắng như tuyết ấy, thật mê loạn.
“Đau, đau quá! Buông ra, ngươi là đồ lừa gạt!” Chúc Liên chịu đau, trên gương mặt đã đẫm đầy nước mắt, mắng loạn xạ, “Ngươi nói ngươi sủng ta, tất cả đều là giả… Ô… ô…”
“Cuối cùng thì ta cũng không nên tin ngươi… A…” Thấy y nói ngày một quá, Kỳ Cảnh lập tức xuống tay tàn nhẫn hơn.
Chúc Liên đau đớn, liều mạng xin tha, “Ta nghe người hết, hoàng thượng! A! Đừng khắc nữa… Ta nhớ kỹ hết rồi, nhớ kỹ kết rồi…”
Kỳ Cảnh dừng lại, hỏi y: “Nhớ gì cái gì?”
“…Không được lấy lòng nam tử khác!” Chúc Liên thút thít, đáp.
Kỳ Cảnh cười lạnh một tiếng, “Chỉ có nhiêu đó thôi?” Lại hung hăng đâm thêm một châm.
“A! Không…” Chúc Liên hét to một tiếng.
“Nói ngươi sẽ không phản bội trẫm!” Kỳ Cảnh để mũi châm trên da Chúc Liên, những đau đớn ấy giờ đã khắc sâu vào thân thể y.
“…Sẽ không phải bội ngươi…” Nói hết tất cả những gì có thể lấy lòng Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh hài lòng, nói tiếp, “…Nói ngươi chỉ ái mộ ta…”
Là ta, không phải trẫm.
Chúc Liên đã mất đi tiêu cự lại theo bản năng cự tuyệt câu nói đó, người y ái mộ là —- Mạc Tuyệt. Không phải Kỳ Cảnh.
Thấy y lắc đầu, Kỳ Cảnh đen mặt, lại tiếp tục châm vào.
“A a!” Chúc Liên lại kêu gào lớn hơn.
Kỳ Cảnh nhìn chằm chằm Chúc Liên, nói: “Ta nói ngươi chỉ ái mộ ta, ngươi phải chỉ ái mộ ta, có hiểu chưa?”
Chúc Liên ăn đau, lấy lại một chút lý trí, tựa đầu vào gối, đồng thời, mồ hôi lạnh và nước mắt của y chưa bao giờ ngừng. Y nhìn Kỳ Cảnh, sợ hãi, thì thào, “…Ta hiểu… Ta chỉ yêu ngươi…”
Dứt lời, hôn mê bất tỉnh. Từ nhỏ, Chúc Liên đã rất sợ đau, mỗi lần đau lại khóc tới khàn giọng. Trong cơn mê, y không ngừng gọi.
Mạc ca, ta muốn về nhà… Ta không muốn ở đây nữa, không muốn nữa…
Nào biết, những câu ấy đã bị Kỳ Cảnh nghe thấy, hắn tức giận.
Mạc ca là ai?
Khắc xong nét cuối cùng, mặt Kỳ Cảnh trầm xuống, hắn nhất định phải điều tra cho rõ chuyện này!
Thở dài một hơi, Kỳ Cảnh phát hiện, thì ra trên đời này vẫn còn chuyện khó giải quyết, chẳng hạn như thiếu niên trước mặt, người đã làm rối loạn bước đi của hắn. Lau đi nước mắt của người nọ, Kỳ Cảnh hôn xuống nơi vừa khắc chữ, xong, thoa thuốc lại cho y. Chờ thu dọn xong mọi thứ, hắn mới đi khỏi căn phòng đó.
Sau một phen quanh tới quẩn lui, cuối cùng Mạc Tuyệt cũng tìm được phòng Chúc Liên. Y điểm huyệt hai tên thị vệ canh cửa, lặng lẽ lẻn vào trong.