Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay khi bọn họ định trốn ra ngoài, đột nhiên xung quanh bức tường lại đèn đuốc sáng rực.
“Dám cướp ngục, to gan thật!” Một tướng lĩnh quát.
Kha Phượng Viêm nhíu mày, theo kế hoạch của hắn thì nhất định có thể thuận lợi thoát ra khỏi đây, sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà bọn họ lại phát hiện hắn cướp ngục, đuổi theo tới?
Trong lúc Kha Phượng Viêm vẫn còn đang khó hiểu, thì có một người đi ra khỏi đám đông.
Đôi đồng tử của Mạc Tuyệt co lại, người đó chính là Ngụy Ly – kẻ đáng ra phải hôn mê trong ngục thất.
Mặt Ngụy Ly vẫn còn tái, xem ra một chưởng đó của Kỳ Cảnh đúng thật là không nhẹ.
“Mê hương của Kha bệ hạ quả nhiên là bất phàm, nếu không phải ta đã có chuẩn bị kỹ càng trước, thì e là giờ này vẫn còn đang hôn mê!” Ngụy Ly nói xong còn ho khan mấy tiếng.
Thì ra Ngụy Ly vẫn luôn giả vờ hôn mê, lúc Kha Phượng Viêm tới hắn vẫn thế, mãi cho đến khi bọn họ lẻn đi, hắn mới lập tức lấy chìa khóa mở cửa địa lao, tập hợp thị vệ chặn họ lại.
“Hôm nay phòng vệ ở đây rất yếu, lúc đi tuần tra, ta đã phát hiện ra ngay!”
“Quả không hổ là quân sư Ngụy Ly!” Kha Phượng Viêm tán thưởng, “Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể đoán được những điều đó thì đúng là không đơn giản!”
“Kha bệ hạ, nửa đêm nửa hôm ngươi lẻn vào hoàng cung Kỳ triều ta, lại còn cướp đi trọng phạm, không biết nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ như thế nào đây?” Mặc dù đang nói chuyện với Kha Phượng Viêm, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không quên liếc qua Mạc Tuyệt, hận thù.
“Đáng tiếc, những chuyện này sẽ chẳng ai biết tới!” Kha Phượng Viêm ra hiệu cho mấy ám vệ trong bóng tối.
Ngay tức khắc, một trận mưa châm từ một nơi không ai nhìn thấy ào ạt phóng ra, những thị vệ không kịp tránh đi, bỏ mạng ngay tại chỗ. Vào lúc đó, Kha Phượng Viêm định thừa cơ hội mang Mạc Tuyệt nhảy ra ngoài, nào ngờ vừa mới nhấc chân lên, lập tức rơi trở xuống.
Còn có cạm bẫy!
Kha Phượng Viêm bảo vệ Mạc Tuyệt, ngay khi vừa rơi xuống hắn đã bế Mạc Tuyệt lên. Hắn không biết bên dưới có thứ gì, lỡ như làm tổn thương tới Mạc Tuyệt thì biết tính sao đây.
Cũng may là dưới đáy bẫy chẳng có gì cả, Kha Phượng Viêm thở phào một hơi. Thế nhưng, dưới hố sâu quá tối, ngoài miệng hố phía trên ra, không thể nhìn thấy gì cả.
“Phượng Viêm!” Giọng nói dịu dàng của Mạc Tuyệt vang lên bên tai Kha Phượng Viêm, “Dùng kiếm dò vách hố, xem có thứ gì có thể mượn sức bay trở lên hay không!”
Kha Phượng Viêm rút trường kiếm đeo bên hông ra, đâm xung quanh, rất mềm… Dường như còn co giãn.
Nghe âm thanh phát ra, Mạc Tuyệt biết cạm bẫy này rất lợi hại, cho dù khinh công có cao cỡ nào cũng không thể mượn lực thoát ra được. Thái cực chú trọng lấy nhu thắng cương, khinh công cũng như thế, lúc ở trên mặt nước còn có thể mượn sức nước, nhưng ở trên bông vải thì biết mượn gì đây?
Kha Phượng Viêm thấy thế, lập tức hô to với những người bên trên.
“Ngụy quân sư, có thể mời bệ hạ quý quốc tới nói vài lời không?” Lúc nên đàm phán, nhất định phải đàm phán.
“E là hiện tại bệ hạ không có thời gian tới gặp các ngươi!” Giọng của Ngụy Ly truyền tới, “Giờ các ngươi cứ cố chờ dưới đó đi!”
Kỳ Cảnh nhất định sẽ tới, hiện tại đang là một cơ hội tốt, giờ Kha Phượng Viêm đang nằm trong tay hắn, đó là một lợi thế, nếu như hắn biết nắm bắt thời cơ, nhất định sẽ được lợi, còn nếu như không nắm được… Không thể nghi ngờ là đang đùa với lửa, có ngày chết cháy.
“Không sao đâu, Kỳ Cảnh sẽ tới!” Kha Phượng Viêm vẫn chưa buông Mạc Tuyệt ra, nói khẽ vào tai y, an ủi, “Đừng sợ!”
“Ta sợ gì chứ!” Mạc Tuyệt bất mãn, nói: “Ta cũng không phải trẻ con!”
“Ha ha!” Thấy Mạc Tuyệt khó chịu như vậy, Kha Phượng Viêm rúc vào cổ y, ngửi hương thơm của y, “Ta rất nhớ ngươi!”
Một câu ‘ta rất nhớ ngươi’ ấy khiến Mạc Tuyệt mềm lòng. Những trách móc, hờn giận trong lòng y bỗng chốc tan thành mây khói. Y vươn tay, ôm lấy người nọ.
“Đừng giận ta nữa, theo ta hồi cung đi!”
Mạc Tuyệt không đáp, cũng không cử động, cứ lẳng lặng ôm hắn như thế.
“Ngươi đi rồi, trong cung rất lạnh!” Không phải một người ủy mị, yếu ớt, nhưng câu nói ấy lại khiến người nghe phải mềm lòng. Kha Phượng Viêm đã thốt ra một câu lâu rồi hắn chưa nói với Mạc Tuyệt, cũng giống như một nam nhân chờ đợi thê tử về nhà.
Thoáng chốc, Mạc Tuyệt lại có cảm giác như Kha Phượng Viêm đã khôi phục trí nhớ.
“Là ngươi sao? Phượng Viêm?” Mạc Tuyệt đưa tay vuốt lên hai má Kha Phượng Viêm, đáng tiếc, y lại chẳng thể nhìn thấy gì.
“Là ta!” Kha Phượng Viêm cọ cọ lên bày tay vuốt ve mình, đáp.
“Ngươi đã trở lại?” Mạc Tuyệt cảm thấy tim y như sắp nhảy ra ngoài, Phượng Viêm của y đã trở lại?
“…Ừm, ta đã trở lại!” Hiện tại Kha Phượng Viêm cũng hiểu là Mạc Tuyệt đang hỏi hắn đã khôi phục trí nhớ lại hay chưa? Không hiểu sao, hắn không thích như thế, cứ như, Mạc Tuyệt chỉ nhung nhớ hắn của ngày trước mà thôi.
Mạc Tuyệt ôm chặt Kha Phượng Viêm, “Tốt quá, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!”
Giọng điệu vui sướng không cách nào che giấu được, cứ như bao nhiêu năm qua, y chỉ chờ đợi một ngày này. Kha Phượng Viêm không phủ nhận, đâm lao phải theo lao.
“Phượng Viêm, Phượng Viêm, Phượng Viêm…” Gọi tên người mình yêu, Mạc Tuyệt nở nụ cười. Bất kể trong hoàn cảnh nào, nụ cười của mỹ nhân vẫn luôn xinh đẹp, mị hoặc chúng sinh như vậy. Nếu hiện tại có ánh trăng chiếu vào, nhất định đến cả Hằng Nga cũng phải che mặt khóc nức nở. Ngay cả tiên tử cũng không thắng nổi nụ cười ấy, nụ cười chỉ nở rộ vì một người.
Bấy giờ, Kha Phượng Viêm đã thầm quyết định một chuyện, nếu như có thể khiến Mạc Tuyệt không rời bỏ hắn, vậy hắn sẽ giả làm Kha Phượng Viêm của trước đây. Hắn không muốn để Mạc Tuyệt đi nữa, lần đầu là gặp Ương Thương ở Nam quốc, lần thứ hai là bị Kỳ quốc bắt đi. Vậy lần kế nữa sẽ là gì đây? Sẽ gặp những nguy hiểm gì? Kha Phượng Viêm không dám nghĩ, hắn cũng sẽ không để nó xảy ra.
“Tuyệt Nhi, không biết ám vệ sao rồi, nhưng có lẽ là đã ẩn nấp ở một nơi nào đó trong hoàng cung! Ta vẫn còn một kế sách, ngươi nghe ta nói…” Kha Phượng Viêm kề sát vào tai Mạc Tuyệt, nói cho y nghe kế sách rút quân của mình.
Sau khi nghe xong, Mạc Tuyệt nghiêng người về trước, thưởng cho Kha Phượng Viêm một nụ hôn.
Đột nhiên được mỹ nhân hôn như vậy, Kha Phượng Viêm vui vẻ, nói: “Có phải Tuyệt Nhi cảm thấy tướng công của mình rất lợi hại hay không?”
“Ha ha…” Đáp lại hắn chính là nụ cười ngọt ngào của Mạc Tuyệt.
Ngay trong thời điểm hạnh phúc nhất, đột nhiên Kha Phượng Viêm lại nghe thấy một âm thanh nào đó… Trong bóng tối, thính giác của con người rất linh mẫn, chờ cho đến khi hắn vươn tay định chém về nơi phát ra âm thanh đó, đã bị Mạc Tuyệt ngăn lại…
“Ưm…” Mạc Tuyệt vừa xoay người, ngay tức khắc, thanh chủy thủ trong tay áo y đã lao ra, đâm thẳng vào nơi phát ra âm thanh.
“Chuyện gì vậy?” Kha Phượng Viêm vội vàng kiểm tra Mạc Tuyệt, “Có bị cắn trúng hay không?”
Nghe âm thanh đó, có lẽ là… rắn.
Với độc dược, Mạc Tuyệt có sức đề kháng, nhưng với loại độc của loài rắn này, thì… Kha Phượng Viêm vội vàng ôm lấy Mạc Tuyệt đã hôn mê bất tỉnh.