Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong rương là hai gốc bạch mẫu đơn, một giống hiếm, gần nhị hoa có một cánh hoa phiếm màu hồng nhạt.
Có thể nói, hoa mẫu đơn chính là vật đính ước của Kỳ Cảnh và Chúc Liên. Trong một phong thư, Chúc Liên từng kể chuyện này cho Mạc Tuyệt biết, không ngờ Mạc Tuyệt lại nhớ rõ, lại còn có thể tìm được hai gốc bạch mẫu đơn hiếm thấy như vậy.
Chúc Liên cúi đầu, nhìn đóa bạch mẫu đơn chăm chú, sau đó, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ‘rộp’ một cái hái hoa xuống, đưa tới trước mũi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Kỳ Cảnh.
Tất nhiên Kỳ Cảnh cũng hiểu dụng ý tặng hoa của Mạc Tuyệt, giờ hắn nhìn hành vi ‘hái hoa’ của Chúc Liên bằng ánh mắt nhu tình, nơi nào đó trong lòng hắn càng trở nên mềm mại. Hắn thấy hắn thật may mắn khi có được Chúc Liên, thật may mắn khi người này thuộc về hắn.
Chúc Liên hái một đóa hoa khác đưa tới cho Mạc Tuyệt.
Bấy giờ, trong ngự hoa viên, hai nam phi không cùng quốc gia, một người đẹp đến hoặc chủ, một người đáng yêu đến hoặc chủ, đã hình thành một mỹ cảnh khó gặp. Trong truyền thuyết, bạch mẫu đơn được xưng là hoàng hậu, từ cổ chí kim luôn được văn nhân nhã khách hết lời tán thưởng, nhưng hiện tại, Chúc Liên càng thuần khiết, Mạc Tuyệt càng kiều diễm hơn chính nó.
Do thế, có rất nhiều người hâm mộ hai bá chủ đã may mắn có được hai mỹ nhân như thế. Họ bảo, Kha Phượng Viêm thật có diễm phúc, điện vàng cung ngọc cất giấu Hoàng quý quân – mỹ nhân hoặc thế, đồng thời, cũng chính là Hồng Phong công tử vang danh một thời. Nghe nói, có nhiều nam tử không ngại vung tiền như rác chỉ vì mua bức họa Hồng Phong, Kha Phượng Viêm lại là phu nhân của mỹ nhân ấy, hỏi sao không khiến nam tử trong thiên hạ ao ước chết được!
Lại nói, những người từng gặp Chúc Liên đều rỉ tai nhau rằng, có một thiếu niên có đôi ngươi như khóc như cười, không lúc nào không khiến nam nhân thương tiếc, quả là một người khả ái được lòng nam tử.
Thiên hạ song hùng đều có mỹ nhân ở cạnh, mỹ nhân ấy còn chẳng phải là nữ tử, nhưng lại hoặc tâm nam tử gấp mấy lần. Có một khoảng thời gian, Mạc Tuyệt và Chúc Liên được xưng là ‘hoặc thế song quân’, một người vừa mị như hồ yêu lại phiêu dật như tiên nhân, một người linh động đáng yêu khiến người thương tiếc.
Song quân bầu bạn song hùng, đã trở thành hai giai thoại trong loạn thế.
Thọ yến của Kỳ Cảnh diễn ra rất thành công, cảnh tượng hài hòa ấy khiến không ai ngờ tới chuyện không lâu sau họ sẽ khởi xướng chiến tranh thống nhất thiên hạ.
Trong buổi thọ yến, Kỳ Cảnh không ngờ rằng Kha Phượng Viêm lại có thể che dấu hay tới vậy, thù giết mẹ còn chưa báo mà hắn lại có thể thản nhiên cười với kẻ thù, quả không hổ là đế vương Kha triều, không hổ là người ngồi trên ngai vàng.
Chuyện Khương Hồ muốn liên thủ với Kha triều, Kỳ Cảnh cũng biết, nhưng dường như bọn họ vẫn chưa bắt đầu đàm phán, nghe đâu họ chỉ tặng qua đó hai phi tử, đồn rằng một nam một nữ. Nhưng cũng nghe nói, Kha Phượng Viêm làm Liễu Hạ Huệ, một lòng một dạ dành hết cho Hoàng quý quân, ngoài y ra, không còn phi tử nào lọt vào mắt hắn nữa.
Tất cả những gì xảy ra trong buổi thọ yến, mọi người đều trông thấy, Mi Chỉ cũng vậy.
Quân vương các nước nghỉ ngơi ba ngày, lập tức trở về. Trước đó, Mi Chỉ tới tìm Chúc Liên.
“Điện hạ!” Mi Chỉ hành lễ.
Chúc Liên chẳng có ấn tượng tốt gì với nữ tử này, “Chỉ phi có chuyện gì à?”
Mi Chỉ tỏ vẻ khó xử, nói: “Lần đó là do thần thiếp không tốt, cứ nghĩ điện hạ là do bệ hạ tới thăm dò thần thiếp, cho nên mới… hiểu lầm điện hạ, hôm nay thần thiếp tới để xin điện hạ trị tội!”
Lần đó, Chúc Liên định dẫn Mi Chỉ ra khỏi hoàng cung Kỳ triều, có như vậy, Minh Hề sẽ không cần chịu sự uy hiếp của Kỳ Cảnh nữa, nào ngờ, Mi Chỉ lại muốn ở lại Kỳ triều, thậm chí còn quay đầu lại cắn y một phát.
Tất nhiên, Chúc Liên cũng sẽ không tin lời nàng ta, “Nói xong thì lui ra đi, chuyện đó bản quân chưa bao giờ để trong lòng!”
“Nhưng mà điện hạ,” Mi Chỉ quỳ trước mặt Chúc Liên, “Thần thiếp rất muốn gặp mặt gia đệ!”
“Lệnh đệ không phải đang ở nhà à?”
Mi Chỉ khóc lóc, “Gia đệ bị người của Kha triều mang đi rồi, thần thiếp cũng không có tham vọng quá đáng gì, thần thiếp chỉ hy vọng điện hạ có thể nói giúp với Hoàng quý quân một tiếng, để thần thiếp gặp mặt gia đệ một lần là tốt rồi!”
Minh Hề bị Kha triều mang đi sao? Chẳng lẽ là do Mạc ca làm?
Chúc Liên thầm nghĩ như thế, nhưng nếu đúng là như vậy, giờ để Mi Chỉ biết được không phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Chính vì điều này, cho nên Chúc Liên quyết định đến gặp mặt họ một lần trước khi họ trở về.
“Ngươi đừng ăn nói lung tung, nếu ngươi muốn gặp lệnh đệ, thì có thể đi nói với bệ hạ, tới tìm bản quân có ích gì chứ!” Chúc Liên lạnh lùng nói, “Sơn Trúc, mời Chỉ phi ra ngoài!”
“Điện hạ… Điện hạ…” Tiếng gào khóc thê lương của Mi Chỉ vang vọng trong cung.
Lúc nàng ta bị triệt để đuổi ra ngoài, khóe miệng đã câu lên một nụ cười giảo hoạt.
Chúc Liên ơi Chúc Liên, ta xem lần này Kỳ Cảnh sẽ tha thứ ngươi thế nào.
Đến tối, trong tẩm cung Kỳ Cảnh. Ngọn nến đỏ trước giường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Kỳ Cảnh tựa vào đầu giường, Chúc Liên nằm trên giường, nửa người trên tựa vào người Kỳ Cảnh, hai người mặt đối mặt, nói chuyện.
Kỳ Cảnh không phải một người thích nói nhiều, nhưng hắn lại thích nghe Chúc Liên nói chuyện.
“Hoàng thượng, trước đây người thường chơi cái gì?” Giờ Chúc Liên đã quá quen thuộc với Kỳ Cảnh, cho nên khi hỏi cũng chẳng kiêng nể gì.
“Gọi trẫm là gì?” Kỳ Cảnh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của y, “Để ta tiếp tục trừng trị ngươi thêm một lần!”
Chúc Liên bĩu môi, cọ cọ trong lòng Kỳ Cảnh, “Phu… quân!”
“Ha ha!” Kỳ Cảnh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của y một cái, nói: “Trước đây trẫm đều học nên đoạt vị như thế nào!”
Chúc Liên lắc lắc đầu, “Sao có thể học đoạt vị mỗi ngày? Sẽ phải ra ngoài chơi đùa chứ!”
Kỳ Cảnh cố nhớ lại một chút, từ nhỏ tới giờ, dường như hắn chưa bao giờ chơi đùa, hắn vuốt vuốt mái tóc đen của Chúc Liên, bảo: “Trước đây, ta cùng luyện võ với sư phó!”
Chúc Liên nhếch miệng, “Hai ta giống nhau thật, trước đây ta cũng chưa từng chơi đùa!”
Chúc Liên gác cằm lên ngực Kỳ Cảnh, nói tiếp, “Lúc đó, ma ma nuôi dạy ta không cho phép ta như thế!”
Như nhớ lại chuyện buồn, giọng nói Chúc Liên nhỏ dần, “Mỗi ngày đều phải học cầm, kỳ, thi, họa!”
Nghĩ tới chuyện trước đây Chúc Liên từng là tiểu quan, Kỳ Cảnh đau lòng, “Liên Nhi…”
Chúc Liên cố nặn ra một nụ cười, kể: “Còn nữa nha, ta còn học cách câu dẫn nam nhân nữa đó…”
Hai mắt Kỳ Cảnh sáng lên, xấu xa, hỏi: “Câu dẫn thế nào?”
Chúc Liên cười ha ha, đôi mắt to loan thành vầng trăng lưỡi liềm, nhưng lại không nói câu nào.
Hai tay Kỳ Cảnh đặt bên hông y, không ngừng vuốt ve lên xuống, “Có nói hay không, hử?”
Chúc Liên vẫn cười, không đáp.
Kỳ Cảnh bắt đầu vuốt ve tới những điểm nhạy cảm trên người Chúc Liên, Chúc Liên không nhịn nỗi nữa, cười ha hả, “Ha ha ha, đừng sờ nữa, ha ha ha!”
“Vậy mau nói cho trẫm biết, ngươi học câu dẫn nam nhân thế nào!”
Chúc Liên nằm trên giường nghiêng qua ngả lại, cười chảy nước mắt, cuối cùng cũng nhịn không được, xin tha, “Ta nói, ta nói!”
Nghe thế, Kỳ Cảnh mới ngừng tay, Chúc Liên nằm ì trên giường thở hổn hển, cổ áo nới lỏng, để lộ đôi vai mềm mại, đôi mắt linh động bán mở, khuôn mặt nhỏ nhắn vì ban nãy cười mà đỏ bừng, “…Phu quân…”
Do cầm kiếm, nên tay Kỳ Cảnh có vết chai, hắn vuốt ve đầu vai lộ ra ngoài của Chúc Liên, gọi khẽ: “Liên Nhi…”
Khuôn mặt hai người ngày một gần, trao đổi hơi thở lẫn nhau, dùng nụ hôn thân mật nhất để biểu đạt tâm ý của mình. Chúc Liên thấy mê muội trong hạnh phúc tột đỉnh ấy, ngay khi y mong muốn một tình yêu, y lại rơi vào tay một quân vương.
“…Phu quân… Ta…” Chúc Liên cũng không hiểu tại sao y lại thấy rất buồn, ngay khi sắp hoan hảo, y lại muốn Kỳ Cảnh ôm mình một chút.
“Có thể ôm ta một chút không? Một chút là được rồi!”
Kỳ Cảnh cảm giác được cảm xúc của Chúc Liên, lập tức dừng động tác trên tay, ôm Chúc Liên vào lòng.
“Xin lỗi, ta…”
“Liên Nhi, đừng đau khổ!” Kỳ Cảnh an ủi đứa nhỏ yếu ớt trong lòng mình, “Trẫm biết trước đây ngươi sống rất khổ sở!”
Chúc Liên ôm chặt Kỳ Cảnh, có đôi lúc có thể có được một bờ vai để mình dựa vào, cũng là một chuyện rất may mắn.
“Phu quân, sau này người sẽ luôn ở bên ta sao?” Chúc Liên không muốn cô đơn nữa, y cần một người có thể ở cạnh mình và Kỳ Cảnh lại khiến y hy vọng.
“Sẽ!”
Nghe Kỳ Cảnh hứa với mình như thế, Chúc Liên hít hít cái mũi, vùi đầu vào lòng Kỳ Cảnh, khóc không ra tiếng. Kỳ Cảnh vuốt ve mái tóc y, chẳng nói câu nào.
Chúc Liên ôm chặt hắn, nức nở, “Người sẽ tha thứ những chuyện trước đây ta làm sao?”
“Kể từ hôm nay, không có trước đây, chỉ có sau này!” Kỳ Cảnh cường thế nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đẫm nước mắt của y lên, nói: “Trẫm sẽ nuôi ngươi cả đời, tốt với ngươi cả đời, trẫm sẽ không bao giờ phụ ngươi. Nhưng ngươi cũng không được phép phản bội trẫm nữa!”
Chúc Liên mím môi, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, “Từ nay về sau, không có quá khứ, phu quân cũng đừng quên nha?”
Chúc Liên ôm Kỳ Cảnh, lẩm bẩm: “Xưa nay đế vương rất cô đơn, có Liên Nhi ở cạnh, phu quân đừng cô đơn nữa được không?”
Có thể không cô đơn nữa sao? Những lời này đúng là một động lực mạnh mẽ, nhất là với một người sinh ra đã phải chịu cảnh cô độc. Kỳ Cảnh dừng một chút, trong khoảnh khắc, hắn không biết nên trả lời Chúc Liên thế nào.
“Ta cũng sẽ luôn ở cạnh phu quân, tuy nơi này không phải nơi ta trưởng thành, nhưng, nó sẽ là nơi ta và phu quân chung sống!”
Trông thấy vẻ mặt mong đợi của Chúc Liên, bỗng nhiên Kỳ Cảnh lại cảm thấy rất thoải mái.
“Ngươi sẽ luôn ở lại đây sao?”
“Ừm!” Chúc Liên gật đầu.
Bấy giờ, trong mắt của Kỳ Cảnh không có ôn nhu, mà đó là một dạng Chúc Liên nhìn không hiểu.
“Vậy cũng đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của trẫm, trẫm không muốn hủy ngươi, cho nên đừng phản bội trẫm nữa!”
Từ nhỏ, Kỳ Cảnh đã trưởng thành trong môi trường ngươi lừa ta gạt, hắn không tin những kẻ bên cạnh hắn, cũng không cho phép những ai phản bội hắn có con đường sống, vì hắn biết, một khi hắn mềm lòng, nhất định sẽ để lại cho chính hắn một mối họa về sau.
Chúc Liên cũng hiểu điều này, y vô cùng kiên định, nói: “Ta sẽ không trốn tránh, sẽ không rời khỏi ngươi, càng sẽ không phản bội ngươi!”
Đời này kiếp này, ta đã chọn ngươi rồi, sẽ không rời đi, cũng không phản bội.
Kỳ Cảnh ôm chặt Chúc Liên, từ nay về sau, trong lòng hắn, lại có thêm một vướng bận.