Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Qua mấy ngày sau, Mạc Tuyệt, Hoa Thi và Gia La Đức đã khởi hành tới Khương Hồ. Dọc đường, Gia La Đức không ngừng tiếp cận Mạc Tuyệt.
“Tiểu mỹ nhân…”
Mạc Tuyệt quay qua liếc Gia La Đức một cái, miễn cưỡng đáp, “Lúc mới gặp thế tử, rõ ràng thế tử là một người lạnh lùng không muốn tiếp xúc với người khác, không ngờ lại là một tên thích bỡn cợt như thế!”
Bị Mạc Tuyệt châm chọc, nhưng Gia La Đức cũng không mấy để ý, ngược lại, hắn càng xích lại gần y, “Ta chỉ cự tuyệt kẻ khác, sao có thể cự tuyệt mỹ nhân chứ?”
Hoa Thi che miệng ho khan, Gia La Đức nghe thấy, lập tức lườm cho hắn một cái, sau đó qua đầu lại nhìn Mạc Tuyệt, cười hì hì.
Ngoài những chuyện đó ra, Mạc Tuyệt vẫn rất thích đôi ngươi màu lam nhạt của Gia La Đức, nó giống như lam bảo thạch, khiến người ta say mê muốn nâng niu ở trên tay.
Chuyến xuất hành lần này, Mạc Tuyệt mặc áo tím viền vàng, trên cổ áo thêu hoa văn kim tuyến, bên tay áo, viền áo choàng, thậm chí là trên giày còn móc lông vũ, khiến Mạc Tuyệt lại càng thêm mấy phần anh tuấn. Y chỉ dùng một cây trâm cố định tóc lại, tóc dài tới thắt lưng, xõa trước ngực, trên gương mặt trắng noãn hơi ửng hồng, lúc đôi môi đỏ mọng hé mở ra, tim Gia La Đức như ngừng đập.
“Mắt của thế tử… đúng là rất đẹp!” Lần thứ hai Mạc Tuyệt khen đôi mắt của Gia La Đức.
Gia La Đức chớp chớp đôi ngươi màu lam, nhích tới gần Mạc Tuyệt và hắn chỉ dừng lại khi khoảng cách giữa hai người còn không tới một tấc, “Nếu như mỹ nhân thích, mỗi ngày cho ngươi xem thì được rồi…” Dứt lời, hắn còn cười ám muội, “Nếu tiểu mỹ nhân muốn chúng, vậy thì cứ moi ra!”
Nghe Gia La Đức nói vậy, Mạc Tuyệt đưa tay vuốt ve đôi ngọc bích, nỉ non, “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!” Gia La Đức cúi người thấp xuống, đôi ngươi màu lam nhìn chăm chăm vào đôi môi đỏ mọng hé rồi lại hợp, “Muốn sao?”
Mạc Tuyệt bật cười, hương thơm phiêu tán trên mặt Gia La Đức, “Ha ha, thế tử thật là thú vị!”
Dứt lời, đẩy hắn ra, nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Chỉ chút xíu nữa là có thể âu yếm được rồi, Gia La Đức thở dài một hơi. Còn Hoa Thi lại nhịn không được, nở nụ cười.
“Nghe nói quốc sư Khương Hồ có thể bói quẻ, không biết hôm nay có cơ hội diện kiến hay không?” Với Hoa Thi, Mạc Tuyệt vẫn rất khách khí, đơn giản là vì y rất tò mò về chuyện thần lực của hắn ta.
“Có biết một chút!” Hoa Thi cũng rất khiêm tốn, “Bói quẻ vi phạm thiên cơ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không nên dùng tới!”
“Vậy xem như tại hạ đường đột!” Mạc Tuyệt có chút tiếc nuối.
Gia La Đức cũng rất muốn Mạc Tuyệt xem bói một lần, cho nên lập tức nói với Hoa Thi, “Quốc sư chỉ cần gieo một quẻ nho nhỏ thôi là được rồi!”
Hoa Thi liếc Gia La Đức một cái, thấy hắn đã sắp dán cả lên người Mạc Tuyệt, “Mỹ nhân đừng vội, để ta đi khuyên tên quốc sư lỗ mãng đó!”
Mạc Tuyệt dở khóc dở cười, còn mặt Hoa Thi cũng đã biến sắc.
“Điện hạ chẳng quản đường xa theo chúng ta về triều, chút yêu cầu nhỏ xíu đó thôi mà quốc sư cũng muốn cự tuyệt?”
Hoa Thi khó xử, “Cũng không phải như thế!”
“Vậy thì bói một quẻ đi!” Gia La Đức đã nắm lấy tay Mạc Tuyệt, “Không biết mỹ nhân muốn xem gì?”
Mạc Tuyệt chỉ tò mò về chuyện gieo quẻ thôi, còn về bói chuyện gì thì y vẫn còn đang do dự.
“Bói toán cần tiêu hao máu huyết, tổn hao nguyên khí điện hạ, mong điện hạ thận trọng!” Vào lúc này, Hoa Thi nhắc nhở một câu.
Gia La Đức nghe thế, nhíu mày, “Sẽ thương tổn tới mỹ nhân à? Không được, không được!”
“Ta muốn xem cuộc chiến sắp tới với Tây quốc!” Mạc Tuyệt nói ra suy nghĩ của mình.
Hoa Thi cười ha ha, nhìn Mạc Tuyệt, “Chuyện này đúng thật là đã làm khó tại hạ, tại hạ cũng không thể bói ra được kết quả cụ thể, nếu như làm được, vậy Bắc quốc đã sớm về tay Khương Hồ rồi!”
“Hơn nữa,” Hoa Thi nói tiếp, “Bói toán về vận mệnh quốc gia tổn hao nguyên khí rất lớn, thậm chí là sẽ giảm thọ, cho nên quân vương các triều đại ở Khương Hồ cũng sẽ không tùy tiện dùng tới!”
“Mạc Tuyệt đường đột rồi!” Nghe Hoa Thi nói xong, Mạc Tuyệt cũng cảm thấy mình quá liều lĩnh, lỗ mãng.
Gia La Đức lại lườm Hoa Thi thêm cái nữa, “Dọa mỹ nhân chứ gì, nói nghiêm trọng như vậy!”
“Nhưng đó đều là sự thật!” Hoa Thi lắc đầu, nói: “Điện hạ có thể xem nhân duyên này nọ!”
Nghe thế, Mạc Tuyệt chống cằm, nhìn người nọ, ra chiều thú vị, “Tại hạ đã là nam phi của Kha triều, nhân duyên cũng đã định ra rồi còn gì!”
Gia La Đức mất hứng, căm giận, “Sao mỹ nhân có thể nói vậy chứ, biết đâu Kha triều không phải là bến đỗ cuối cùng của ngươi thì sao!”
“Không phải Kha triều bệ hạ, chẳng lẽ lại là ngươi sao?” Hoa Thi cười lạnh một tiếng, cực kỳ không vui.
Trong đôi mắt xanh thẳm của Gia La Đức có chút không cam lòng, “Sao không thể là ta được chứ?”
Thấy dáng vẻ tức giận của Gia La Đức, Mạc Tuyệt cảm thấy rất thú vị, cho dù bình thường người này trông rất chững chạc, nhưng thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi mà thôi. Năm nay, Gia La Đức đã lớn thêm một tuổi ở Kha triều.
“Nếu mỹ nhân theo ta, ta sẽ đuổi hết những nam phi… ờ, nam sủng!” Gia La Đức thề thốt.
Nhưng Hoa Thi vẫn xoi mói hắn, “Bao nhiêu năm qua, ngươi đuổi đi không ít, nhưng nạp vào cũng chẳng kém chút nào!”
“Hoa Thi!” Gia La Đức xẹt tới trước mặt Hoa Thi, động tác lớn tới nỗi khiến xe ngựa chấn động.
“Đừng nổi nóng, ta không nói nữa thì được chứ gì!” Hoa Thi làm giống như đang dỗ ngọt đứa trẻ.
Mạc Tuyệt cười, nói: “Sao thế tử lại bỏ những nam sủng đó, tới triều ta làm nam phi chứ?”
“Còn không phải vì chuyện hợp tác giữa hai triều!” Gia La Đức cũng không giấu diếm Mạc Tuyệt, “Hơn nữa cuộc sống quá nhàm chán, lâu lâu đổi khẩu vị một chút cũng được lắm!”
Mạc Tuyệt nhìn hắn một lượt, giễu: “Chẳng lẽ mấy nam sủng đó của thế tử đều ở trên?”
Gia La Đức sửng sốt, sau khi hiểu được ý của Mạc Tuyệt, hắn vừa định giải thích đã bị tiếng cười của Hoa Thi cắt ngang.
“Ha ha ha, điện hạ nhìn lầm rồi, bình thường thì thế tử đều ở trên!”
Mạc Tuyệt chợt hiểu, “Vậy đến Kha triều ta là để thử cái cảm giác ở phía dưới à?”
Câu này nửa là thật, nửa là giả, Gia La Đức muốn thử cái cảm giác làm nam phi, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Kha Phượng Viêm, hắn không có hứng thú áp kẻ kia, huống chi hắn đã nghĩ tới chuyện bị áp, mà Kha Phượng Viêm lại hợp chỉ tiêu như thế, cho nên… Tuy là vậy, nhưng cũng không thay đổi được sự thật là hắn rất muốn áp Mạc Tuyệt.
Mỹ nhân như Mạc Tuyệt, nếu có thể áp dưới thân yêu thương một phen, nhất định sẽ rất tiêu hồn…
“Nam nhân mà, thế có là gì chứ!” Gia La Đức cũng không cảm thấy có gì là tệ hại, ngược lại còn cười, nói với Mạc Tuyệt, “Ta càng hy vọng có thể cùng mỹ nhân đồng hưởng ngư thủy chi hoan…”
Mạc Tuyệt cúi đầu cười, gợi lên khóe môi đỏ mọng hấp dẫn người tới nhấm nháp, đôi mi phong tình vô hạn. Không riêng gì Gia La Đức tâm thần rung động, đến cả Hoa Thi cũng thấy hít thở không thông.
“Nếu không… ngươi theo ta đi!” Đôi ngươi màu lam của Gia La Đức nhìn chằm chằm Mạc Tuyệt, tản ra quang mang khiến người ta choáng váng. Mạc Tuyệt vốn đang cười lập tức ngơ ngẩn.
Thấy Gia La Đức sắp thôi miên Mạc Tuyệt, Hoa Thi vội vàng cắt ngang, “Suốt đường đi thế tử đều trêu ghẹo điện hạ như thế, còn ra thể thống gì nữa!”
Bị Hoa Thi làm gián đoạn, Gia La Đức chỉ đành thu hồi ánh mắt lại. Còn Mạc Tuyệt thì cảm thấy đầu hơi đau, y nhíu mày.
Đúng là một cảm giác kỳ quái, mỗi lần bị Gia La Đức nhìn chằm chằm, y sẽ thấy hốt hoảng. Mạc Tuyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác cho y biết chuyện này rất nguy hiểm.
“Thế tử, cách giải Di Vong cổ…” Đó là điều Mạc Tuyệt quan tâm nhất.
“Đợi tới nơi rồi tìm, nhất định sẽ tìm được! Yên tâm đi!” Gia La Đức hứa suông một câu, tất nhiên là hắn sẽ cố kéo dài thời gian ra, đơn giản là vì muốn Mạc Tuyệt ở lại chỗ mình nhiều hơn một chút.
“Tốt lắm!” Một ngày không tìm được thuốc giải, ngày đó Mạc Tuyệt chưa thể yên lòng. Đó giống như một thứ thuốc độc, một ngày còn tồn tại, ngày đó còn chưa yên bình.
Ba người họ thong thả đi tới Khương Hồ. Lúc đi ngang qua Gia Lệ giang, Mạc Tuyệt cảm khái, không bao lâu sau, nước con sông này sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ… Chiến tranh, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.
Thật ra thì Khương Hồ cũng không đến nỗi lạc hậu như y đã tưởng tượng, ngược lại, nó đã trở nên Hán hóa. Trông thấy cuộc sống sung túc của người dân nơi đây, Mạc Tuyệt cảm thấy cứ sống bình yên như vậy cũng là một chuyện rất tốt, chiến tranh khiến người bị công kích chịu tai ương, còn người đi công kích cũng chẳng khấm khá hơn là mấy.
Tới vương cung Khương Hồ, Mạc Tuyệt không nhìn thấy đại vương Khương Hồ – Na Nhĩ Bản đâu. Mấy thị vệ trong cung thấy Gia La Đức và Hoa Thi đều cung kính, quỳ xuống hành lễ. Đồng thời, Gia La Đức cũng đã đổi sang y bào hoa lệ, biến trở về một thế tử lạnh lùng, khó tiếp cận như trước đây.
Mạc Tuyệt buồn bực, y đại diện Kha triều tới đây, sao Na Nhĩ Bản kia lại không tới gặp y chứ.
Vào cung, Gia La Đức và Hoa Thi lập tức biến mất chẳng thấy đâu, sau khi sắp xếp ổn thỏa nơi ở lại của Mạc Tuyệt, hai người họ không xuất hiện nữa. Cũng vì thế, Mạc Tuyệt lại càng thêm nghi ngờ thân phận của Gia La Đức.
Hoàng cung nơi này cũng rất hoa lệ, da hổ làm đệm lót, ngồi lên, mềm mại, ấm áp. Khí hậu ở Khương Hồ khô nóng, chỉ mới không uống nước một lát, đã cảm thấy rất khát. Da dẻ của những người ở Khương Hồ cũng rất khô, đến cả nữ tử cũng vậy, cho nên khi bọn họ trông thấy nước da của Mạc Tuyệt, đều lặng im không nói.
Không biết Na Nhĩ Bản kia có ý gì, mà lại sắp xếp Mạc Tuyệt ở hậu cung. Tức thì, mấy phi tần nọ trông thấy Mạc Tuyệt lại càng ghen tị, vương của các nàng xưa nay rất thích chơi đùa nam tử, giờ lại mang về một người mỹ mạo như thế, sao các nàng không hận cho được chứ.
Về chuyện này, Mạc Tuyệt đều coi như không thấy, y chỉ mong Gia La Đức nhanh chóng tìm ra cách giải Di Vong cổ thì tốt rồi. Bấy giờ, Ngọc Sương và Ngọc Băng cũng đi theo Mạc Tuyệt, nhưng trên đường, bọn họ được sắp xếp ở một chiếc xe ngựa khác.
Sao tới giờ mà Na Nhĩ Bản còn chưa xuất hiện? Cuối cùng thì Gia La Đức là ai đây?