Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
  3. Chương 36: Cánh bướm
Trước /58 Sau

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 36: Cánh bướm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Lune

Nửa tiếng sau, bên trái giường bệnh của Quý Miên, thuốc trong chai truyền đã cạn sạch, ngay cả ống nhỏ giọt bên trên bộ điều chỉnh lưu lượng cũng hết.

Hệ thống buộc phải lên tiếng nhắc nhở:【Máu chảy ngược rồi kìa.】

Áp lực trong ống truyền dịch bằng nhựa mảnh không đủ, bắt đầu có hiện tượng máu chảy ngược, khoảng 10cm ở phần dưới của ống đã chuyển sang màu đỏ tươi.

Quý Miên chống người ngồi dậy, phát hiện chỉ mỗi ngồi dậy thôi đã rất tốn sức với cơ thể này rồi.

Cậu đưa tay xoay ròng rọc trên bộ điều chỉnh xuống mức thấp nhất rồi bấm nút gọi y tá.

"Giường 24?" Một giọng nói vang lên từ bộ đàm.

"Làm phiền thay thuốc giúp tôi."

Hành vi liên tiếp của Quý Miên đều thể hiện sự bình tĩnh khác thường, so với trạng thái mơ hồ khi cậu mới đến thế giới đầu tiên thì gần như hai người khác nhau.

Hệ thống không khỏi cảm thán ký chủ của mình đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc bắt đầu. Rất nhiều cảm xúc của Quý Miên đã ở lại thế giới trước cùng với Đoàn Chước. Điều này đối với việc làm nhiệm vụ mà nói thì đương nhiên là chuyện tốt.

Còn đến cùng nó có ý nghĩa như thế nào với Quý Miên, hệ thống không thể tùy tiện kết luận.

Trong lúc chờ y tá, Quý Miên đánh giá qua hoàn cảnh trong phòng bệnh.

Phòng bệnh đơn, trang thiết bị đầy đủ hơn phòng bệnh thường rất nhiều, nền nhà sạch đến mức có thể phản chiếu.

Xem ra điều kiện kinh tế với địa vị của nguyên chủ khá tốt.

Cửa sổ mở hé, cơn gió nhẹ len vào qua khe hở, lướt qua đôi bàn tay của Quý Miên đang đặt trên tấm chăn trắng tinh.

Đó là một đôi tay rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng. Làn da xanh xao so với màu chăn y tế, khó mà phân biệt được cái nào lạnh lẽo hơn.

Làn da của cơ thể này dường như mỏng hơn người bình thường, tĩnh mạch trên mu bàn tay có màu xanh sẫm nổi rõ trên da, cảm giác như mấy đường tĩnh mạch đang trần trụi nằm trên da vậy, có lẽ sẽ khiến một số người cảm thấy không thoải mái.

Cửa phòng bệnh mở ra, y tá đẩy xe y tế vào, nhanh nhẹn thay thuốc.

"Được rồi anh Hứa, có gì cứ gọi tôi nhé." Thái độ của cô đối với Quý Miên rất khách khí.

"Cảm ơn cô."

"Anh đừng khách khí, việc tôi nên làm mà." Nói xong, cô y tá bỗng đỏ mặt, hạ giọng nói: "Nếu anh Tần đến, anh có thể hỏi xin chữ ký của Trương Ôn Ngọc giúp tôi được không?

Quý Miên vẫn chưa nắm rõ tình hình, chỉ mỉm cười dựa theo trực giác: "Được."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, cô y tá vui vẻ ra ngoài, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

【Muốn tiếp nhận nội dung cốt truyện bây giờ không?】

【Ừm.】

Ký ức xa lạ như thủy triều ùa đến.

Quý Miên nhắm mắt lại.

Thế giới này có hai nhân vật chính, một là "Anh Tần" trong miệng y tá lúc nãy, tên đầy đủ là Tần Diễm, là nhân vật chính công trong thế giới này. Người còn lại là nhân vật thụ chính, Hứa Tri Hạ, cũng là em trai ruột của Quý Miên trong cơ thể này.

Thân phận hiện giờ của Quý Miên tên là Hứa Trì Thu, là nam phụ độc ác lòng dạ hiểm độc trong thế giới này.

Từ nhỏ sức khỏe của Hứa Trì Thu đã yếu, mặc dù cha mẹ rất yêu thương quan tâm y, nhưng kể từ sau khi họ chào đón đứa con thứ hai, sự quan tâm dành cho Hứa Trì Thu đã giảm đi rõ rệt.

Nhà họ Hứa cũng được xem là một thế gia ở địa phương, gia cảnh giàu có nên họ chưa bao giờ để Hứa Trì Thu phải thiếu thốn về vật chất, nhưng nhu cầu về tình cảm của Hứa Trì Thu lại chưa từng được họ thực sự quan tâm đến.

Vào lúc này, cậu con út nhà họ Tần vừa mới chuyển đến sát vách nhà họ Hứa, cũng chính là nhân vật chính công Tần Diễm, lại chú ý tới cậu bé hàng xóm cùng trang lứa với mình này.

Khi đó Tần Diễm chỉ mới mười một mười hai tuổi, chưa có dáng vẻ lạnh lùng như khi trưởng thành. Hứa Trì Thu ít nói, người lại ốm yếu nhiều bệnh, trông ngoan ngoãn cực kỳ, rất dễ khiến đám trẻ con ở độ tuổi của Tần Diễm yêu thích.

Thế là họ trở thành bạn bè với nhau.

Tuy Tần Diễm và Hứa Trì Thu bằng tuổi nhưng Hứa Trì Thu bẩm sinh đã trông giống như người cần được bảo vệ, nên Tần Diễm luôn đặt mình vào vị trí anh trai, chăm sóc y ở mọi phương diện.

Nhưng trong lòng Hứa Trì Thu, Tần Diễm là nguồn duy nhất lấp đầy khoảng trống tình cảm của y. Theo thời gian, sự duy nhất này càng trở nên không thể lay chuyển, dần dần trở thành chỗ dựa tinh thần không thể thiếu của y.

Thế là tình bạn của họ đã đơn phương biến chất từ phía Hứa Trì Thu.

Y nảy sinh tình cảm với Tần Diễm.

Vì thể trạng nên từ nhỏ Hứa Trì Thu đã quen chịu đựng đau đớn. Hai chữ "chịu đựng" với y mà nói cũng bình thường như ăn cơm uống nước vậy. Hứa Trì Thu biết rõ Tần Diễm không yêu mình, chỉ đối xử với mình như bạn tốt, cho nên y vẫn luôn giấu kín tình cảm của mình.

Y đã chịu đựng quá lâu, tình yêu mãnh liệt dành cho Tần Diễm bị dồn nén cùng với nỗi đau do bệnh tật mang lại đã khiến cho nội tâm của Hứa Trì Thu ngày càng trở nên vặn vẹo.

Tâm lý bệnh hoạn của Hứa Trì Thu đã bắt đầu bộc lộ từ khi y còn học cấp hai.

Vào năm lớp 8, em trai Hứa Trì Thu là Hứa Tri Hạ, khi ấy mới 10 tuổi đã vô tình làm vỡ một bình hoa trong nhà.

Hứa Trì Thu lúc đó đang ngồi trong phòng mình, lúc nghe thấy tiếng bình hoa vỡ, tâm trạng của y có thể được mô tả là vô cùng phấn khích.

Cha Hứa thích sưu tầm đồ cổ, rất nhiều đồ trang trí trong nhà đều do ông bỏ ra số tiền lớn mua được từ phiên đấu giá, ngay cả người giúp việc khi dọn dẹp mà dùng công cụ không thích hợp cũng sẽ khiến ông nổi giận.

Hứa Trì Thu ghen ghét em trai mình đã lâu, khi nghe thấy Hứa Tri Hạ làm vỡ món đồ quý giá mà cha yêu thích, y còn ngây thơ nghĩ rằng cha Hứa sẽ bớt yêu thương em trai vì chuyện này.

Y cố tình đợi thêm hơn mười phút, cho đến khi Hứa Tri Hạ sợ hãi dọn dẹp hết các mảnh vỡ mới bước ra khỏi phòng để xem xét.

Nhưng tới lúc y ra ngoài xem thì mới phát hiện ra rằng cái bình hoa bị vỡ kia chẳng phải là món đồ quý giá gì. Nó chỉ là một cái bình hoa trang trí bình thường, một sản phẩm thương mại chỉ mấy nghìn tệ.

Hứa Trì Thu thất vọng tột cùng.

Lúc chuẩn bị về phòng, ánh mắt y lại vô tình liếc thấy mấy mảnh vỡ sắc nhọn lóng lánh trên sàn - Trong lúc hoảng loạn, Hứa Tri Hạ đã không dọn sạch hết các mảnh vỡ của bình hoa.

Hứa Trì Thu cúi đầu nhìn những mảnh vỡ đó vài giây, sau đó y bỏ dép ra - giẫm chân trần lên.

Làn da mỏng manh bị đâm thủng, máu đỏ tươi lập tức trào ra, tựa nhưng những đường mê cung vô địch tụ lại với nhau, sau hai phút đã nhuộm đỏ gạch men trắng dưới chân.

Cho đến tận bây giờ, những vết sẹo đó vẫn còn in hằn trên lòng bàn chân của Hứa Trì Thu, kết quả mà y đạt được cũng rất tốt. Từ sau sự việc đó, cha mẹ Hứa luôn chăm sóc và yêu thương Hứa Trì Thu hết mực, còn Hứa Tri Hạ vì cảm thấy có lỗi nên rất nghe lời Hứa Trì Thu, chưa bao giờ trái ý anh trai trong bất kỳ việc lớn việc nhỏ nào.

Hứa Trì Thu tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi trả thù, song lại vừa lo lắng sẽ bị Tần Diễm nhìn thấy tì vết trên người mình.

Quả thực có thể nói đây là sự kết hợp giữa cố chấp và mâu thuẫn nội tâm.

Về sau, Hứa Trì Thu và Tần Diễm cùng thi đậu vào một trường đại học hàng đầu ở địa phương, có điều Hứa Trì Thu chưa kịp học xong đại học thì đã buộc phải nghỉ học tạm thời để nhập viện dài hạn vì sức khỏe ngày một suy giảm.

Trong tư tưởng cố chấp của Hứa Trì Thu, mọi sự chuyển biến trong đời y đều bắt đầu từ khi nghỉ học.

Không lâu sau khi y nghỉ học, em trai Hứa Tri Hạ cũng kết thúc kỳ thi đại học, hơn nữa còn thi đậu Đại học A, cũng chính là ngôi trường mà Hứa Trì Thu và Tần Diễm đang theo học. Mặc dù cậu ta nhỏ hơn hai người họ 4 tuổi, nhưng do thành tích học tập xuất sắc nên đã nhảy lớp ở cấp ba, do đó cậu ta chỉ kém bọn họ ba khóa mà thôi.

Về sau, Hứa Trì Thu phát hiện tần suất Tần Diễm đến bệnh viện thăm mình dần ít đi, hơn nữa có đến thì toàn là đến cùng Hứa Tri Hạ. Cho dù sau này Tần Diễm tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, còn Hứa Tri Hạ vẫn đang học năm ba, hai người họ vẫn hẹn nhau cùng đến bệnh viện như trước, điều này khiến Hứa Trì Thu cảm thấy rất khó chịu.

Đúng vậy, y hoàn toàn không thích đứa em trai đã cướp mất sự quan tâm lẫn tình yêu thương của cha mẹ, dù Hứa Tri Hạ luôn rất kính trọng người anh trai này.

Cho đến vài ngày trước, Hứa Trì Thu cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt Tần Diễm nhìn Hứa Tri Hạ rất khác thường. Y yêu thầm Tần Diễm bao nhiêu năm nay nên lập tức nhận ra Tần Diễm đã thích em trai mình. Y khó chịu cùng cực, ngay sau đó ngọn lửa ghen tuông bùng lên dữ dội, thiêu đốt trái tim vốn đã tan nát vì bệnh tật của y, khiến nó càng trên nên méo mó.

Dưới sự thúc đẩy của loại cảm xúc này, y đã làm ra rất nhiều việc cực đoan, thậm chí điên cuồng cố gắng ngăn cản tình yêu của Tần Diễm và Hứa Tri Hạ phát triển, cuối cùng lại bị Tần Diễm nhìn thấu.

Hành vi ác độc của y rốt cuộc cũng bị cha mẹ, bạn bè và Hứa Tri Hạ nhìn thấu. Có thể nói là tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão.

Hiện tại chính là ngày thứ ba kể từ lúc Hứa Trì Thu phát hiện ra tình cảm của Tần Diễm dành cho Hứa Tri Hạ.

Hệ thống nói:【Do thiết lập nhân vật đặc thù trong thế giới này nên cậu cần phải che giấu tình yêu của mình với Tần Diễm trước mặt công thụ chính, cho đến khi sự thật cuối cùng bị vạch trần mới được để lộ ra. Vì cậu cần che giấu tình yêu của mình nên nguồn cấp điểm si tình ở thế giới này quá ít, cho nên điểm si tình cậu nhận được ở thế giới này sẽ được x2, tức là nhận được điểm tích lũy gấp đôi.】

Nghe có vẻ, dù được gấp đôi điểm tích lũy thì độ khó để nhận được điểm si tình ở thế giới này cũng không thấp.

Quý Miên nói: 【Tôi hiểu rồi.】

Cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa, chỉ là người vào lần này không phải y tá.

Người tới mặc một bộ âu phục tối màu, dáng người cao lớn thẳng tắp, nét mặt lạnh lùng như sương tuyết, nhưng lúc hắn bước vào, khi trông thấy người đang ngồi trên giường bệnh, sương tuyết trong mặt chậm rãi tan ra.

"Trì Thu."

Từ lúc cánh cửa mở ra, Quý Miên đã nhận ra có người đến rồi, nhưng chỉ khi Tần Diễm mở miệng nói chuyện thì cậu mới ngẩng đầu lên: "Cậu đến rồi à."

Cậu lặng lẽ liếc về phía bên cạnh Tần Diễm, Hứa Tri Hạ không có ở đó - tên nhóc phiền phức kia lần này không đi cùng.

"Dạo này đỡ hơn chưa?" Tần Diễm bước đến gần, để đồ mang đến thăm hỏi vào trong ngăn tủ của phòng bệnh.

Trên giường bệnh, Quý Miên ép bản thân phải vào trạng thái.

Cậu nhẹ nhàng cong khóe môi, trên gương mặt tái nhợt hiện lên ý cười sinh động: "Đỡ hay không thì tớ không biết, tớ chỉ biết nếu tiếp tục ở lại thì sẽ chết ngạt ở đây mất thôi."

Tần Diễm nhịn không được cười lên.

Hắn thuận tay chọn lấy một quả cam vàng óng từ túi hoa quả trong tủ, xoay người hỏi: "Ăn chút hoa quả nhé?"

Thực sự là Quý Miên không muốn ăn, hay là nói, cơ thể này không có lúc nào muốn ăn gì cả.

Nhưng đối với việc Tần Diễm đút cho ăn, từ trước đến nay Hứa Trì Thu đều nhận hết.

Cậu gật đầu.

Tần Diễm cầm quả cam ngồi xuống, dùng dao gọt trái cây cắt bỏ phần đầu phần đuôi, sau đó khía năm đường dọc trên đó, lột vỏ theo đường khía, dùng dao cắt thành từng miếng đưa cho Hứa Trì Thu.

Quý Miên nhận lấy một miếng, cho vào miệng. Nước quả cam ngọt lịm trượt xuống cổ họng khiến cậu hơi buồn nôn.

Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể này, ngay cả bản thân Quý Miên cũng kinh ngạc với cảm giác khó chịu đang cuộn trào trong dạ dày, cậu hỏi:【Ngay cả hoa quả cũng không ăn được sao?】

Cậu biết khi người ta bị bệnh mà ăn đồ có mỡ vào sẽ thấy buồn nôn, nhưng có ai lại buồn nôn khi ăn trái cây chứ?

Hệ thống trả lời:【Đúng vậy, không thì Hứa Trì Thu đã không gầy như vậy rồi.】

Quý Miên đánh giá sơ qua cơ thể của mình, đúng là rất gầy, gầy thái quá.

Xương cổ tay nhô ra, thịt trên cánh tay gần như không thể bao bọc hết xương, may mà quần áo bệnh nhân đã che hết cánh tay khó coi của cậu.

Tần Diễm lại đưa cho cậu một miếng cam, Quý Miên cố nhịn sự khó chịu xuống, nhận lấy.

"Nếu thấy chán thì..." Tần Diễm nhìn gò má cậu, chần chờ mở miệng: "Ngày kia con trai thứ hai nhà họ Lâm mới cưới sẽ tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền, có mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng và minh tinh, tớ cũng nhận được lời mời."

Vừa nói xong, hắn lại tự lắc đầu, phủ định lời đề nghị ngay giây trước của mình: "Thôi bỏ đi, không ổn lắm. Tiệc tùng ồn ào, hơn nữa còn phải ở trên biển ba ngày, sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của cậu."

Tuy trên du thuyền cũng sẽ trang bị nguồn y tế, nhưng thể chất của Hứa Trì Thu yếu, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ rất nguy hiểm.

"Ba ngày?" Hứa Trì Thu hơi nghiêng đầu, có vẻ như khá có hứng: "Trên biển suốt à?"

Điều khiến y cảm thấy hứng thú không phải bữa tiệc trên biển ba ngày, mà là có thể ở cùng Tần Diễm suốt ba ngày.

"Phải, nhưng sức khỏe của cậu..."

"Tớ muốn đi." Hứa Trì Thu nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.

"... Được rồi." Tần Diễm bất đắc dĩ thở dài: "Vậy tớ cũng dẫn cả Tri Hạ đến, em ấy vẫn đang đi học, chắc sẽ thích kiểu náo nhiệt này lắm. Hai anh em các cậu cũng có thể sum họp rồi."

Nụ cười của Hứa Trì Thu hơi cứng lại.

"Trì Thu?" Thấy y không nói gì, Tần Diễm hơi nhíu mày.

"Sao? À... đương nhiên rồi." Hứa Trì Thu miễn cưỡng mỉm cười.

Nói xong, y không muốn mở miệng nói chuyện nữa.

Hai người yên lặng ngồi trong chốc lát, Tần Diễm bắt đầu thấy hơi gượng gạo.

Hứa Trì Thu không giống em trai y, Hứa Tri Hạ từ nhỏ đến lớn luôn là một mặt trời nhỏ, luôn tràn đầy sức sống, đôi mắt trong sáng ngây thơ của cậu luôn có thể dễ dàng khiến tâm trạng của những người xung quanh sáng sủa theo.

Còn Hứa Trì Thu, nói thật là hơi ngột ngạt. Mặc dù hồi nhỏ Tần Diễm rất thân thiết với Hứa Trì Thu nhưng thực ra hắn thích chơi cùng Hứa Tri Hạ hoạt bát lạc quan hơn, chỉ là vì thương cảm tình trạng sức khỏe của Hứa Trì Thu nên mới luôn dành nhiều thời gian hơn cho y.

Hắn nhìn Hứa Trì Thu mãi cũng không nuốt nổi một miếng cam, đầu ngón tay gõ vào đầu gối, ngồi không yên.

Tuy Tần Diễm là bạn thân nhiều năm của Hứa Trì Thu, nhưng mấy năm nay, hắn cũng dần không còn kiên nhẫn như hồi nhỏ nữa.

Ngoài cửa sổ, những đám mây trên bầu trời tản ra, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ vào phòng bệnh, vừa khéo rọi lên giường của Hứa Trì Thu.

"Hứa Trì Thu" cúi đầu, lặng lẽ xoay bàn tay đang để trên chăn lên, nhẹ nhàng khum lại bắt lấy một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, như thể bắt được một chú bướm đang nhảy múa giữa trời xuân.

Thấy cảnh này, Tần Diễm không khỏi ngẩn người ra một lúc.

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Càn Khôn Vô Cực

Copyright © 2022 - MTruyện.net