Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lune
Thứ Sáu tuần tiếp theo, Quý Miên vẫn được chú Lâm đưa đến cửa hàng đồ gỗ đó như thường lệ.
Trước khi Quý Miên xuống xe, chú Lâm hỏi cậu: "Cậu chủ, hôm nay cậu út sẽ về nhà, cậu định khoảng mấy giờ tối nay về nhà để tôi sắp xếp thời gian đi đón cậu ấy."
Suy nghĩ một lúc, Quý Miên nói: "Chú cứ đón Tri Hạ trước đi." Chỉ cần ở trong cửa hàng thì cậu chờ bao lâu cũng được.
"À, vâng."
Sau khi chú Lâm đi rồi, Quý Miên vào cửa hàng.
Để không bị ông chủ và bà chủ ghét nên hôm nay cậu đã mua một tác phẩm điêu khắc gỗ, bảo họ gửi thẳng về nhà họ Hứa sau đó mới tìm chỗ ngồi dưới ánh mắt nhiệt tình của ông chủ.
Vẫn là vị trí cũ - đó là chỗ ngồi thoải mái nhất trong cả tiệm.
Quý Miên vốn định ngủ một lúc để giết thời gian nhưng thỉnh thoảng cơn ho lại xuất hiện làm cậu giật mình tỉnh giấc.
Lúc Lục Khả bước vào ngồi đối diện cậu, Quý Miên đang mơ màng nên không biết có người đến.
Lục Khả chống cằm nhìn cậu, không lên tiếng.
"Ưm..." Cảm giác ngứa trong cổ họng buộc Quý Miên tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ.
Mở mắt ra, người quen thuộc trước mặt càng khiến cậu tỉnh ngủ tức thì.
"Anh Lục." Quý Miên lên tiếng chào, sau đó nhìn đồng hồ cổ trên tường.
Chưa đến sáu rưỡi. Nói cách khác, Lục Khả đến thẳng đây sau khi tan làm.
Quý Miên chớp mắt.
Dạo gần đây, cậu rõ ràng cảm thấy tần suất mình gặp Lục Khả ở cửa hàng này tăng lên.
Nghe bà chủ nhắc qua trước đó, Lục Khả cứ cách một hai tuần mới đến một lần, ở lại cửa hàng tầm hai đến ba tiếng.
Nhưng theo quan sát của Quý Miên trong thời gian qua thì dường như ngày nào Lục Khả cũng tới.
Nói thật thì điều này khiến cậu hơi rầu rĩ.
Cậu chỉ muốn ngồi một mình ở đây rồi ngửi mùi hương của gỗ, điều này làm cậu có cảm giác như mình đã quay về thế giới có Đoàn Chước.
Nhưng sự hiện diện của Lục Khả luôn vô tình kéo cậu về thực tại.
Nhưng dẫu sao cửa tiệm này không phải của Quý Miên, cậu không thể vô lý ngăn không cho người ta tới được.
Ngược lại, hệ thống lại cảm thấy đây là chuyện tốt, ít ra có người ở đây thì Quý Miên sẽ không rảnh rang đắm chìm vào quá khứ nữa.
"Anh Lục có vẻ thường xuyên đến đây nhỉ?" Quý Miên hỏi.
"Ừm."
"Dạo này công việc không bận lắm à?"
Lục Khả không trả lời, anh nhìn cậu một lúc rồi bỗng lên tiếng: "Hình như cậu không muốn tôi đến thì phải?"
"... Sao có thể chứ?" Quý Miên gượng nói, trong lòng thầm nghĩ: Sao người này nhạy cảm quá vậy?
Lục Khả gật đầu, nói: "Dù cậu có không muốn cũng chẳng có tác dụng gì, cửa hàng này đâu phải của cậu."
"..."
"Hơn nữa cậu đang ngồi ở chỗ của tôi đấy." Lục Khả chỉ vào cái ghế mà Quý Miên đang ngồi: "Cái ghế này là của tôi, mặt dưới tay vịn bên phải còn có tên tôi đấy."
Quý Miên sững sờ. Lúc trước cậu tưởng Lục Khả nói "chỗ của tôi" chỉ vì tính cách độc đoán vốn có của anh thôi, nhưng giờ nghe có vẻ không phải vậy.
Nâng tay vịn bên phải lên, quả thật trông thấy hai chữ rồng bay phượng múa màu đen được in bên dưới: Lục Khả.
"..."
Hóa ra cậu ngồi ở chỗ của Lục Khả thật.
Bảo sao trông cái ghế này lại chẳng hợp với mấy món trang trí "lịch sự tao nhã" kia gì cả.
Cái ghế của Lục Khả rất giống với phong cách của anh, là một cái ghế sô pha đơn màu đỏ thẫm, chất liệu dày dặn mềm mại. Ngồi lên có ảm giác như chìm vào một đống bông gòn mềm mại.
Quý Miên không nói gì nhưng cũng không có ý trả chỗ —— quả thực chiếc ghế này rất thoải mái.
Sau khi trở thành "Hứa Trì Thu", cách hành xử của cậu cũng trở nên tùy hứng hơn nhiều.
Lục Khả ngồi trên cái ghế cứng, một tay chống cằm lẳng lặng nhìn người đang cuộn tròn trên ghế sô pha có tên mình kia.
Khách quan mà nói thì cái ghế kia to hơn Quý Miên nhiều.
Quý Miên rất gầy, lần đầu Lục Khả gặp ở cậu ở đây, tư thế ngồi của cậu vẫn khá đàng hoàng, nhưng mấy ngày gần đây lại có vẻ thả lỏng hơn nhiều —— lười giả vờ, dù sao Lục Khả cũng đã biết bản tính của cậu rồi nên chẳng cần phải làm bộ làm tịch nữa.
Hai chân Quý Miên duỗi ra bắt tréo về phìa trước, cánh tay khẳng khiu gác lên tay vịn rộng lớn, dáng vẻ trông còn lười biếng hơn lúc trước nhiều.
Như một con mèo được nuông chiều đang cuộn mình trên một cái gối nhung đỏ.
Lục Khả lặng lẽ cong môi.
"Khụ..." Quý Miên đột nhiên ho khan một tiếng.
Ý cười trên môi Lục Khả lập tức biến mất, anh nhanh chóng đứng dậy rót cho cậu một cốc nước.
Nhận lấy cốc nước, Quý Miên nói một tiếng "Cảm ơn".
Mấy ngày gần đây cậu đã quen với việc thiện vốn nên "hiếm thấy" này của Lục Khả trở thành bình thường rồi.
"Nói thật đi." Lục Khả hiếm khi nói năng đứng đắn: "Ho liên tục thế này phải có nguyên nhân chứ?"
Nước nóng chảy xuống cổ họng, Quý Miên đáp: "Chắc là di chứng của lần sốt trước đó."
"Lần trước?" Lục Khả hồi tưởng lại.
Lần sốt trước chắc là lúc trên còn tàu kia nhỉ, nhưng từ lúc đó đến bây giờ cũng gần một tháng rồi còn gì?
"Lâu vậy rồi mà vẫn chưa khỏi?"
Quý Miên cười: "Nên mới gọi là di chứng."
Lời cậu đột ngột dừng lại vì cảm giác ngứa trong cổ họng lại trào lên. Cậu vội vàng uống một ngụm nước nóng nhưng lần này lại không nén xuống được, uống ngụm thứ hai, lúc nuốt xuống còn suýt nữa bị sặc vì ho.
Quý Miên để cốc nước sang bên cạnh, đột nhiên quay sang một bên cúi người ho dữ dội, lông mày nhíu chặt, da cổ nhanh chóng đỏ rực lên vì phản ứng của cơ thể.
Có dấu hiệu không thể nào ngưng được.
"Này..." Lục Khả nhìn xương sống nhô lên của cậu, cánh tay đưa ra rồi lại rụt về, hiếm khi thấy lúng túng.
Lục Khả vắt óc suy nghĩ nhưng lại không nghĩ ra bất cứ cách gì hữu hiệu để ngăn ho cả.
Tay anh đưa ra thu về giữa không trung, lặp lại vài lần cuối cùng cũng đặt lên lưng Quý Miên.
Anh làm theo cách ngốc nghếch nhất trong trí nhớ, vỗ lưng Quý Miên hai cái, lại cảm thấy dù mình đã vỗ nhẹ lắm rồi nhưng người nọ vẫn giống như sẽ bị làm vỡ vậy.
Động tác của Lục Khả khựng lại, cuối cùng đặt lòng bàn tay vào dưới gáy Quý Miên, vuốt dọc xuống theo sống lưng của cậu, trông hơi giống đang vuốt lông.
Anh vuốt được một nửa thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay dường như hơi nóng, nhưng người này rõ ràng là sợ lạnh mà.
Lục Khả dừng lại, bàn tay còn lại chuyển sang đầu vai bên kia của Quý Miên, kéo người ngẩng lên.
Sau đó anh mặc kệ Quý Miên có biểu cảm gì, cứ thế đưa tay sờ trán cậu.
Hai giây sau, anh nhìn chằm chằm vào Quý Miên, giọng khẳng định: "Cậu sốt rồi."
"..."
"Cậu không cảm thấy gì à?"
Quý Miên: "Tôi... khụ khụ..."
Ngoài đầu óc hơi choáng váng ra thì quả thực cậu không cảm thấy gì. Mà cơ thể của Hứa Trì Thu lại thường xuyên khó chịu vì đủ loại nguyên nhân, hôm qua ngủ ít hay ăn hơi nhiều dầu mỡ đều khiến cậu khó chịu.
Lục Khả không buông tay, lòng bàn tay vẫn đặt trên trán Quý Miên.
Không nóng mấy, chắc chỉ bị sốt nhẹ, không nghiêm trọng lắm.
"Tài xế nhà cậu đâu? Bảo đến đón cậu đi."
"Khụ, chú Lâm... khụ..."
Lục Khả phân biệt những mẩu ngôn ngữ lẫn trong tiếng ho của cậu: Tài xế nhà họ Hứa đi đón cậu út rồi.
Anh vốn muốn hỏi khi nào tài xế về, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy không cần thiết lắm.
"Đứng lên đi, tôi đưa cậu về."
"Không cần..."
"Chuyện nhỏ ấy mà, cậu Hứa không cần khách sáo." Lục Khả thản nhiên nói: "Dù sao cũng là bạn còn gì."
Anh nghiễm nhiên đặt mình vào lập trường bạn bè, mặc dù cái lập trường này chẳng có chút logic gì cả. Chẳng bao lâu trước anh còn dùng "Tâm như rắn rết" để mỉa mai "bạn" của mình cơ mà.
Quý Miên mím môi, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn ngồi lên xe của Lục Khả.
Tuy đã là chiều cuối hè nhưng nhiệt độ vẫn rất nóng. Lục Khả liếc nhìn người ngồi trên ghế phụ, anh không bật điều hòa mà cởi áo khoác ngoài ra.
Giờ Quý Miên mới thực sự cảm thấy mình đang sốt, đầu bắt đầu nặng trịch, hai chân như nhũn ra.
Lúc người ta sốt thường yếu ớt vô cùng, không chỉ thể xác yếu ớt mà cảm giác choáng váng bất lực ấy thường dễ dàng đánh sập tường thành tâm lý, khiến người ta thường bất giác làm nũng hoặc cư xử vô lý với những người thân thiết nhất với mình.
Nhưng giờ Quý Miên không còn người thân nào cả, nên cậu chỉ dựa vào ghế, im lặng kìm nén những cảm xúc tiêu cực đang dâng lên. Không, cũng không tính là im lặng, dù sao thì từ nãy giờ cậu vẫn chưa ngừng ho một giây nào.
Hai mươi phút sau, xe của Lục Khả dừng trước nhà họ Hứa.
Quý Miên tháo dây an toàn, một giây trước khi xuống xe, Lục Khả đột nhiên nghiêng người sang níu cậu lại.
Ngay sau đó, tay phải của anh không chút khách khí sờ lên cổ với má của Quý Miên, lại cảm thấy không chuẩn lắm, cuối cùng vẫn áp lòng bàn tay lên trán cậu.
Quý Miên:...
"Nếu cần, tôi có thể mở lòng từ bi đưa người bạn cũ đến bệnh viện." Lục Khả nhẹ nhàng mở miệng.
Quý Miên đã học được cách nhận ra ý thực sự của Lục Khả qua lời nói vòng vo của hắn rồi - cậu đang sốt cao hơn.
Cậu lắc đầu, chỉ có thể ho khan nhỏ tiếng. Cổ họng đau như muốn rách ra, kéo dài đến ống khí quản trước ngực, mới hơi dùng sức mà đã đau đến mức đầu ngón tay run rẩy.
Thấy vậy, Lục Khả không nói gì nữa.
Thấy chân của Quý Miên run nhẹ, anh nói một câu "Chờ đó" rồi xuống xe đi vòng sang bên kia.
Mở cửa xe, anh duỗi một cánh tay vào trong, đoạn nói: "Xuống đi."
Quý Miên xuống xe.
Trên mấy vị trí đỗ xe dự phòng phía sau biệt thự nhà họ Hứa lúc này không chỉ có xe của Lục Khả mà còn có chiếc xe chú Lâm thường dùng để đưa đón, cùng một chiếc xe sang màu đen nữa.
Tầm mắt của Quý Miên dừng lại vài giây trên chiếc xe đen kia.
Lục Khả thấy cậu không nhúc nhích, cũng liếc mắt nhìn chiếc xe đó.
"Xe của Tần Diễm." Quý Miên nói, khóe miệng đúng lúc nở một nụ cười nhạt.
Lục Khả: "Sao? Đêm nay đại thiếu gia muốn ngủ với cái xe đấy à?"
Quý Miên: "..."
Năm phút sau, Quý Miên được Lục Khả nửa dìu đến gần cổng biệt thự.
Vừa định bước qua thì cánh cửa biệt thự đột nhiên mở ra từ bên trong. Một bóng người cao lớn quen thuộc bước ra, thân trên hơi nghiêng về phía sau dường như đang nói gì đó với người bên trong cửa.
Là Tần Diễm.
Quý Miên đang định mở miệng gọi thì giây tiếp theo, cánh cửa mở toang từ bên trong, thiếu niên thanh tú theo sát sau lưng Tần Diễm đi ra ngoài.
Sau đó cửa biệt thự đóng lại.
Ngoài cửa chính, Tần Diễm đang đứng đối diện với Hứa Tri Hạ, không hề chú ý đến hai người trong bóng tối gần đó.
Quý Miên không nghe rõ nội dung đối thoại của họ, nhưng chỉ nhìn khung cảnh thôi cũng đã cảm nhận được bầu không khí mờ ám giữa hai người.
Cách đó không xa, Tần Diễm cúi người ôm Hứa Tri Hạ như đang tạm biệt, nhưng cái ôm tạm biệt này rõ ràng hơi lâu.
Ở góc Hứa Tri Hạ không nhìn thấy, Tần Diễm không kìm được mà hôn lên mái tóc thiếu niên, động tác nhẹ nhàng vô cùng, dù ai nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được sự trân trọng của hắn với thiếu niên.
Bàn tay Quý Miên đặt trên cánh tay Lục Khả đột nhiên siết lại.
"Đau lắm đấy, đại thiếu gia ạ." Lục Khả nhỏ giọng phàn nàn.
【Điểm si tình tăng 100 (50x2), người đóng góp: Lục Khả.】
"Đau lòng à?" Lục Khả cười áp sát vào tai cậu, khẽ hỏi.
Quý Miên liếc anh một cái, mắt hơi đỏ lên vì sốt cao lẫn căm hận.
Khi nhìn về phía cửa biệt thự lần nữa, hai người ôm nhau ở cửa đã tách ra, nói lời tạm biệt.
Hứa Tri Hạ cúi đầu, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
Mãi đến khi Tần Diễm rời đi, cậu ta mới ngẩng đầu lên, quay vào biệt thự rồi đóng cửa lại.
Quý Miên nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi chân mãi vẫn không nhúc nhích.
Cả ngày hôm nay cậu ăn rất ít, lúc này phát sốt, cơ thể chẳng còn chút năng lượng nào để chống đỡ cả, toàn thân ra mồ hôi lạnh, bắp chân bủn rủn.
Lục Khả thấy cậu mãi không tiến lên, chỉ cho rằng Quý Miên bị kích thích bởi cảnh tượng vừa rồi nên đến cả cửa cũng không muốn vào.
Anh nói: "Nếu không muốn về thì cốp xe của tôi cũng khá rộng đấy, có thể cho cậu ngủ nhờ một đêm."
Chân Quý Miên mềm nhũn, không đỡ nổi trọng tâm nữa nên đổ vào người Lục Khả.
Cậu nắm chặt vải áo sơ mi ngang eo Lục Khả để chống đỡ cơ thể, trán tựa hờ vào ngực anh, thở hổn hển, hơi thở yếu ớt.
Lục Khả chợt nhớ đến cảnh lúc trước Quý Miên bị mình chọc tức đến nỗi ho khan rồi dựa vào lòng Tần Diễm. Khác biệt là lúc đó Quý Miên chủ động dựa vào Tần Diễm, còn bây giờ là không thể không dựa vào mình.
【Điểm si tình tăng 120 (60x2), người đóng góp: Lục Khả.】
"Cậu thế này thì tôi đi kiểu gì hả đại thiếu gia." Lục Khả chọc vào cái đầu đang gục trên ngực mình.
Quý Miên hít một hơi, đang định đứng thẳng người lên.
Sau eo đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc vòng qua, kìm chặt động tác của cậu.
Hình như cậu nghe thấy Lục Khả thở dài, chẳng biết là do không kiên nhẫn hay do gì nữa...
Giây tiếp theo, tay phải Lục Khả nắm lấy cổ tay phải của Quý Miên, sau đó anh quay lưng lại cúi người xuống.
Quý Miên chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm cổ tay phải của mình kéo mạnh một cái, thoáng cái cả người cậu đã nằm vững trên lưng Lục Khả.
"... Anh Lục?"
"Không cần cám ơn."
Quý Miên thoáng ngơ ngác, nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
...
Đóng cửa lại, vẻ mặt ngoan ngoãn của Hứa Tri Hạ trước mặt Tần Diễm lập tức biến mất.
"Cậu Tri Hạ, cậu Tần về rồi à?" Chú Lâm ở sảnh tầng một hỏi.
"Vâng."
"Mấy năm nay, cậu Tần với cậu ngày càng thân thiết ghê, tan làm còn đến tận trường đón cậu nữa." Chú Lâm cảm thán.
Hứa Tri Hạ không bình luận về điều này, hỏi: "Anh cháu đâu ạ?"
"À, cậu Trì Thu ra ngoài rồi vẫn chưa về, cậu ấy bảo tôi đi đón cậu trước." Chú Lâm nói.
Nhưng mà ông còn chưa kịp đi đón Hứa Tri Hạ thì Tần Diễm đã lái xe đưa cậu về trước rồi.
Hứa Tri Hạ khựng lại: "Anh tôi... bảo chú đến đón tôi trước?"
"Đúng vậy."
Biểu cảm của Hứa Tri Hạ càng kỳ quái hơn. Với tính cách của người kia, nếu biết cậu về thì kiểu gì cũng sẽ giả bệnh để chú Lâm ở nhà chờ lệnh mới đúng tác phong của anh ta.
Chứ đừng nói đến chuyện bảo chú Lâm đi đón cậu trước.
"Cậu đi nghỉ trước đi, tôi chờ điện thoại của cậu Trì Thu, lúc nữa đi đón cậu ấy về."
"Vâng."
Hứa Tri Hạ đáp một tiếng, lên tầng nghỉ ngơi.
Lúc giẫm lên cầu thang, bước chân bỗng dừng lại, cậu ta ngoái nhìn ngăn tủ cao ngang người bên trái cầu thang.
Nhiều năm trước từng có một cái bình hoa để trên cái tủ đó, nhưng sau khi bị cậu ta làm vỡ rồi thì không bao giờ có cái mới thay vào nữa.
Do bị chắn bởi cửa cầu thang, bình hoa rơi xuống vỡ thành những mảnh hình quạt đẹp mắt. Nhưng Hứa Tri Hạ còn bé khi đó đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi vì làm vỡ "đồ cổ" của cha mình, chỉ cảm thấy mấy cái hình quạt hoàn mỹ kia cực kỳ đáng sợ, thậm chí sau khi dọn dẹp sơ qua những mảnh vỡ dưới sàn, cậu còn chạy về phòng khóc hồi lâu, sau đó mới lại ra ngoài tìm thứ có thể dọn sạch những mảnh vỡ còn sót lại.
Cậu ôm tấm mền nhung hoạt hình có thể dùng làm khăn tắm trong phòng, cẩn thận mở cửa phòng ra.
Nhưng dưới chân cầu thang lại có thêm một người đứng trước những mảnh vỡ hình quạt đó, người kia cúi đầu nhìn, không nhúc nhích.
"Anh..."
Trước khi nói ra hai chữ "cẩn thận", cậu trông thấy anh trai luôn yêu thương mình chậm rãi bỏ dép ra, giẫm chân trần lên đó.
Vết máu lan dần từ dưới lòng bàn chân người đó ra tạo thành một hình quạt nhỏ hơn, đẹp hơn.
...
Hứa Tri Hạ nhìn ngăn tủ một lúc rồi đưa tay vuốt lọn tóc phía trên tai trái, vừa khéo lại là chỗ Tần Diễm hôn ban nãy.
—— Chỉ cần cướp đi Tần Diễm là có thể hủy hoại anh ta hoàn toàn.
Rời mắt, cậu ta chậm rãi lên tầng.
...
"Tối nay ngủ cốp xe hay ghế công viên, đại thiếu gia chọn một đi."
Bên ngoài biệt thự, Lục Khả vừa cõng người vừa bắt đầu mở chế độ nói móc mỉa.
Quý Miên gối đầu lên vai anh, không tiếp lời.
Lục Khả thấy chẳng thú vị gì bèn không nói nữa.
Đây là lần thứ hai anh cõng Quý Miên, cảm giác hơi khác với lần đầu.
Vẫn rất nhẹ, rất nóng, nhưng cảm giác nhẹ tênh hơi cộm tay kia chẳng hiểu sao lại chân thực hơn, sâu sắc hơn lần trước.
Nhẹ quá.
Nhẹ quá...
Lục Khả cau mày, cảm giác này lần trước anh không để ý, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại cứ vương vấn không đi mà quấn quýt mãi trong lòng.
Một lúc sau, Quý Miên lại bắt đầu ho nhỏ tiếng.
Vì nóng nên lúc xuống xe Lục Khả không mặc áo khoác.
Nhiệt độ cơ thể của Quý Miên truyền cho anh qua lớp vải sơ mi mỏng nóng kinh khủng.
Lục Khả thử cân nhắc.
Thôi được rồi, đừng nói đến cốp xe ghế công viên nữa, lần này thực sự phải đưa người đi bệnh viện thôi.
"Khụ... khụ khụ..."
Qua lớp quần áo của hai người, Lục Khả có thể cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực của Quý Miên, mỗi tiếng ho là một lần rung, khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu người trên lưng có bị rung vỡ hay không.
Quý Miên một tay che miệng, ho càng dữ dội hơn, âm thanh liên tục không dứt, Lục Khả có thể cảm giác được sự rung động ban đầu sau lưng biến thành run rẩy liên tục.
Sau đó có thứ gì đó nong nóng từ kẽ tay Quý Miên tràn ra, nhỏ xuống cổ và cổ áo Lục Khả.
Giống như một giọt mưa nóng bỏng. Lục Khả nghiêng đầu nhìn.
Là máu.
"..."
Quý Miên cảm giác được hô hấp của người đang cõng mình ngừng lại trong chốc lát. Cậu nhìn vết máu trên cổ với cổ áo của Lục Khả, thoáng ngẩn người: "Xin lỗi, anh Lục..."
Lục Khả cảm thấy hơi khó thở, anh bật ra hai chữ từ kẽ môi: "Im miệng."
Quý Miên cảm nhận được nhịp tim tăng nhanh dần của Lục Khả, cánh tay kẹp chặt đùi cậu dường như đang run rẩy. Cậu không nhịn được mà lên tiếng: "Thực ra— "
Bước chân Lục Khả bỗng nhanh hơn, quay đầu quát cậu: "Tôi bảo cậu im miệng!"
Quý Miên đành im lặng.
Cậu vốn định nói rằng ho ra máu có thể do niêm mạc ở phế quản hay chỗ nào đó bị rách chứ không phải vì bệnh nan y nào đó đâu.
Dù sao thì nhìn phản ứng của Lục Khả như thể nghĩ cậu sắp lìa đời đến nơi ấy.
Thế là đêm nay Quý Miên không ngủ trong cốp xe, cũng không phải nằm trên ghế công viên nữa.
Cậu nằm một đêm trên giường của phòng cấp cứu trong bệnh viện.
Ống truyền dịch quen thuộc lại được treo lên tay trái của Quý Miên, trong hộc tủ bên cạnh để một xấp giấy xét nghiệm dày cùng với nhiều loại thuốc hạ sốt kháng viêm, còn có một chai thuốc ho màu đen sì.
Lục Khả rót một cốc nước nóng đi vào rồi để lên tủ.
Bác sĩ cấp cứu vừa gọi anh ra ngoài nói chuyện hồi lâu, đại khái có thể tóm gọn thành hai câu:
"Không nguy hiểm đến tính mạng" và chất vấn anh rằng "Sao tình trạng sức khỏe của bệnh nhân lại tệ đến vậy".
Anh đâu biết sao tình trạng sức khỏe của bệnh nhân lại tệ đến thế? Có phải con anh đâu.
Lục Khả liếc qua tập đơn xét nghiệm kia, rất nhiều chỉ số trên đó đều thấp hơn mức bình thường.
"Cậu có hồ sơ nhập viện trước đây không?" Anh hỏi.
Quý Miên gật đầu, nói: "Bác sĩ chính của tôi sẽ hỗ trợ sắp xếp phòng bệnh."
"Ồ." Lục Khả ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cậu, có vẻ không định đi: "Vậy sáng mai thì hẵng chuyển sang phòng bệnh thường, tối nay tạm thời ở lại đây đi."
Quý Miên hơi bất ngờ, nói: "Anh Lục không về à?"
Lục Khả chậm rãi chớp mắt một cái, đột nhiên phản ứng lại: Đúng rồi, mình ở lại đây làm gì nhỉ?
Anh lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi thì bỗng nghĩ tới điều gì mà hỏi một câu: "Vậy mai ai đến giúp cậu chuyển phòng bệnh?"
"Tôi tự chuyển được."
Bước chân Lục Khả khựng lại, lại hỏi thêm câu nữa: "Thế nếu đói hay khát thì sao?"
"Sáng mai tôi sẽ bảo hộ lý trong nhà tới."
"Nếu đêm nay muốn đi vệ sinh thì sao?"
Quý Miên cảm thấy khó hiểu: "Thì cứ đi thôi."
"Nhưng cậu đang truyền dịch mà."
Quý Miên nghiêng đầu, ý bảo Lục Khả nhìn giá truyền có thể tháo rời ở đầu giường kìa: "Cái này có thể di chuyển được mà, tôi có thể mang nó theo khi đi."
Lục Khả im lặng hai giây.
Anh tưởng tượng cảnh người này nửa đêm thức dậy kéo theo cái giá truyền dịch, đột nhiên cười khẩy: "Đừng nói mình đáng thương như thế."
Quý Miên: "...?"
Cuối cùng Lục Khả lại ngồi xuống.
Anh nói: "Cậu là bệnh nhân."
Quý Miên nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.
"Bệnh nhân không thể tự làm việc nọ việc kia được."
Quý Miên giải thích với anh: "... Có rất nhiều bệnh nhân chỉ có một mình, cũng đều tự chăm sóc bản thân đấy thôi."
Lục Khả nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu khác."
Quý Miên hỏi: "Khác chỗ nào?"
Lục Khả nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu trong chốc lát, nghĩ bụng: Cậu là đồ dễ vỡ, mà đồ dễ vỡ thì không tự làm việc nọ việc kia được.