Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một thời gian ở bệnh viện, Tô Mộ Nghiên đã trở về nhà để nghỉ ngơi. Ở nhà đến hôm chủ nhật, Tô Mộ Nghiên quyết định rằng thứ hai tuần tới sẽ đi học lại.
Không ngờ rằng đến thứ hai, Tô Mộ Nghiên vừa xuống tầng thì đã thấy Thái Văn Kỳ ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông Tô.
Và đương nhiên sau đó anh cùng Tô Mộ Nghiên và ông Tô ăn cơm, ăn cơm xong thì liền cùng cô đi học.
Thái Văn Kỳ vốn muốn xách cặp cho Tô Mộ Nghiên như trước đây nhưng cô không đồng ý, sau khi hai người ngồi chung xe thì cô cũng chẳng nói chuyện với anh câu nào. Khi đến trường thì hai người cùng nhau đi lên lớp, lý do là vì Tô Mộ Nghiên mất trí nhớ nên không biết lớp mình ở đâu, nếu không thì cô đã chẳng muốn đi bên cạnh Thái Văn Kỳ rồi.
Lên đến cửa lớp, Thái Văn Kỳ nói với Tô Mộ Nghiên rằng cô và anh là bạn cùng bàn.
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì không nói gì. Chuyện cô và anh ngồi cạnh nhau Hà Tuyết Sam đã từng nói cho cô biết rồi.
Tô Mộ Nghiên yên lặng đi theo Thái Văn Kỳ xuống chỗ ngồi. Nhưng cô không ngồi xuống ghế mà chỉ bỏ cặp xuống, sau đó liền ra ngoài hành lang chờ Hà Tuyết Sam đến.
Thái Văn Kỳ nhìn theo Tô Mộ Nghiên, anh biết cô không muốn ngồi cạnh anh. Nhưng anh không biết rằng lúc này, Tô Mộ Nghiên thậm chí còn đang nghĩ cách xin chuyển chỗ.
Một lát sau, Hà Tuyết Sam đến lớp, Tô Mộ Nghiên vui vẻ cùng cô ấy nói chuyện. Sau đó Thái Ngạn Nhân và Hứa Tông Dương cũng đến, bốn người họ vui vẻ nói chuyện với nhau, còn Thái Văn Kỳ thì ngồi cô đơn dưới cuối lớp, ánh mắt vẫn chỉ hướng về phía Tô Mộ Nghiên.
Đến giờ vào lớp, Tô Mộ Nghiên miễn cưỡng ngồi bên cạnh Thái Văn Kỳ. Thái Văn Kỳ đã hy vọng cô quên mang hộp bút để anh có thể đưa bút cho cô, thế nhưng cô lại không quên.
Đến giờ ra chơi, Tô Mộ Nghiên ngay lập tức rời khỏi chỗ, không giống như trước kia mỗi giờ ra chơi đều ngồi bên cạnh cùng anh học bài.
Thái Văn Kỳ siết chặt bàn tay, cảm giác đau nhói nơi trái tim khiến cho anh sắp cạn kiệt sức lực.
Đến giờ ăn trưa, Thái Văn Kỳ lặng lẽ đi theo Tô Mộ Nghiên và nhóm bạn xuống canteen.
Tô Mộ Nghiên mất trí nhớ, cho nên có khá nhiều món ăn ở canteen đối với cô rất là mới lạ. Ví dụ như món thịt gì đó được cắt thành hình ngôi sao trông vô cùng bắt mắt, trước đây Tô Mộ Nghiên đã từng ăn một lần nhưng bây giờ lại không nhớ.
Lý do vì sao lại chỉ ăn một lần, đó là vì món thịt này không hợp khẩu vị của Tô Mộ Nghiên, cô chỉ ăn một miếng đã không muốn ăn nữa. Nhưng bây giờ đã mất trí nhớ, cô đương nhiên quên mất chuyện mình ghét món thịt này.
Thế là cô định lấy món thịt này vào khay thức ăn, nhưng Thái Văn Kỳ lại ngăn cô lại: “Món này cậu không thích ăn, đừng lấy.”
Tô Mộ Nghiên nhíu mày, cô ghét ăn cái gì làm sao anh có thể biết chứ. Cô đâu phải “Tô Mộ Nghiên trước kia”.
Hơn nữa cô ghét Thái Văn Kỳ, cho nên anh bảo cô đừng làm gì thì cô lại càng muốn làm. Thế là cô liền lấy một lượng lớn thịt cho vào khay, cho nên khay của cô sau đó cũng không còn nhiều chỗ trống, dẫn đến việc cô không thể lấy thêm nhiều thức ăn khác.
Tô Mộ Nghiên có hơi hối hận khi lấy nhiều thịt nhưng đành chịu thôi, lỡ lấy rồi thì biết làm sao được.
Tô Mộ Nghiên sau khi lấy xong thức ăn thì liền cùng mấy cô bạn đi tìm chỗ ngồi. Đến lúc tìm được chỗ, Tô Mộ Nghiên liền ngồi xuống vị trí ngoài cùng của bàn. Sau đó, cô bất giác nhìn sang bàn trống bên cạnh giống như đang chờ đợi một ai đó.
Không ngờ rằng lúc này Thái Văn Kỳ lại đi đến, ngồi xuống ngay bàn trống bên cạnh - vị trí mà Tô Mộ Nghiên đang nhìn.
Tô Mộ Nghiên thấy Thái Văn Kỳ thì nhíu mày, liền quay ngoắt mặt đi rồi cúi đầu xuống ăn cơm. Không nghĩ rằng mới ăn được vài miếng thịt hình ngôi sao, cô đã cau mày vì không hợp khẩu vị, sao thịt này lại khó ăn như vậy chứ?
Tô Mộ Nghiên thật sự không ăn nổi nữa, nhưng nếu bỏ đi thì rất phí nên cô vẫn phải cố mà ăn. Nhưng lúc đang cắn dở miếng thị thứ hai, cô lại nghe thấy Thái Văn Kỳ hỏi mình: “Cậu có thể nhường thịt ngôi sao cho tớ được không? Vừa rồi tớ chưa lấy được thịt.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì quay lại nhìn Thái Văn Kỳ, lúc này cô đã cắn một nửa miếng thịt ngôi sao rồi nhai nuốt, còn một nửa miếng thì cô đặt xuống khay thức ăn.
Lại nhìn sang khay thức ăn của Thái Văn Kỳ, trông món nào cũng rất ngon, Tô Mộ Nghiên vô thức nuốt nước bọt.
Thái Văn Kỳ lại bảo: “Hay tớ với cậu đổi thức ăn, cậu cho tớ thịt, còn tớ cho cậu mấy món này của tớ, được không?”
Tô Mộ Nghiên cũng muốn đổi lắm chứ, nhưng đổi với Thái Văn Kỳ thì không được. Cô liền từ chối: “Thôi khỏi, không cần đổi đâu.”
Lúc này Hà Tuyết Sam liền bảo: “Ngại gì chứ, Mộ Nghiên. Lúc trước Thái Văn Kỳ cũng hay gắp đồ ăn sang cho cậu lắm mà.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì kinh ngạc, trước kia Thái Văn Kỳ thường gắp đồ ăn sang cho Tô Mộ Nghiên sao?
Mấy cô bạn ngồi cùng bạn lúc này cũng lên tiếng:
“Phải đó phải đó, lúc trước Thái Văn Kỳ hay nhường đồ ăn cho Mộ Nghiên lắm!”
“Hahaa… Mộ Nghiên còn từng ăn hết nửa khay thức ăn của Thái Văn Kỳ luôn cơ mà.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì ngượng chín mặt. Cô không biết tại sao mình lại ngượng, người trước kia nhận đồ ăn từ Thái Văn Kỳ đâu có phải là cô chứ!
Mà khoan đã! Thái Văn Kỳ vừa nói là đổi đồ ăn với cô, nhưng không phải anh rất ưa sạch sẽ sao? Làm sao anh có thể ăn đồ ăn từ khay thức ăn của cô được chứ?
Tô Mộ Nghiên ngờ vực nhìn Thái Văn Kỳ, tự nhiên trong lòng lại nổi lên ý xấu. Cô đồng ý đổi thức ăn với Thái Văn Kỳ, sau đó liền gắp hết thịt hình ngôi sao sang bát của anh. Quan trọng là miếng thịt vừa ăn dở còn một nửa, cô cũng gắp cho Thái Văn Kỳ
Lạ là Thái Văn Kỳ thấy vậy cũng không tỏ thái độ gì, chỉ cẩn thận gắp thức ăn từ khay của mình sang cho Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên sau đó ăn thử mấy món của Thái Văn Kỳ thì ngon tuyệt, cực kỳ hợp khẩu vị của cô.
Tô Mộ Nghiên vừa vui vẻ ăn, lại vừa lén quan sát hành động của Thái Văn Kỳ. Chẳng ngờ rằng anh vừa cầm đũa lên đã gắp lấy miếng thịt mà cô ăn dở, sau đó không chút do dự mà đưa thẳng lên miệng ăn.
Tô Mộ Nghiên sốc đến đơ người, vội vàng rời mắt đi, không dám nhìn lén nữa.
Khuôn mặt cô lúc này đã đỏ bừng rồi.