Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cầm mấy que kem trên tay, cảm giác hạnh phích như vừa được thông não xong vậy đó.
Chỉ có mỗi vấn đề thích hay không thích, thích bây giờ hay thích trước kia.. mà làm lố đến tận 4 mấy chương rồi. Tôi ngày xưa ngốc nhưng cũng đâu có chậm tiêu đến mức này! Đùng là ở lâu cùng đám người tư duy thoát tuyến, tự dưng cũng bị ảnh hưởng mà..
Mùa đông ăn kem là thích nhất, không biết Trung Kiên đại ca có sở thích này không.. Kệ đi, đã mua rồi là phải ăn! Trước đây khi tôi và Hạ Lam đến chỗ này chơi mỗi đứa đều phải chiến đấu 2 cây liền.
Kem ở đây cứ phải gọi là đặc sản!
Thứ nhất là do hương vị thơm mát, ngọt ngào đặc trưng.
Thứ hai là do nó lớn!
Một cây kem mà tầng tầng lớp lớp những N viên. Xanh đỏ hồng đủ loại màu xếp chồng lên nhau cực kì bắt mắt, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn rồi!
“Anh trai!” Giọng con gái vui vẻ vang lên, vừa đi vắng có mấy phút đã có gà nhào đến làm quen rồi. Đúng là nam phụ có khác, sức hút kinh người gớm.. “Này, anh đẹp trai à!!”
“Cô gọi tôi?” Trung Kiên nhíu mày xoay người lại, vẻ mặt dịu dàng khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nửa lịch sự nửa xa cách.
“Phải đó!” Mấy cô gái vui vẻ đi đến, xem vẻ ngoài, có vẻ bọn họ là sinh viên đại học “Anh có thể cho em hỏi khu vui chơi trong nhà ở đâu không?”
“A được!” Trung Kiên thể hiện rất tốt bản lĩnh quý ông của mình. Tao nhã vẽ đường cho hươu chạy xong xuôi còn đứng qua cười mỉm một cái vô cùng giả tạo!
“Anh tốt quá..” Mấy cô gái nhỏ nhao nhao khen tặng, xúm xít cười nói như thể đã thân quen từ lâu “.. Có thể cho em số điện thoại không? Chúng ta giữ liên lạc, sau này em còn muốn mời anh đi uống nước để cảm ơn!”
“Không cần đâu!” Trung Kiên nhìn thấy tôi đứng phía xa, anh ta xua tay khách khí từ chối “Bạn gái tôi sẽ ghen! Đưa anh xách giùm cho, Tịnh Nhi!”
“Ai là bạn gái anh?” Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của tôi chẳng có chút hung hăng nào cả. Ỷ lại đưa kem cho anh ta cầm, chậm chạp đi tới.
Trung Kiên thấy tôi như vậy, chỉ cười cười sau đó cũng vui vẻ nối gót theo.
“Bạn gái?” Mấy cô nàng đứng gần đó thi nhau xì xào “Có phải không? Nhìn như cách nhau năm sáu tuổi!”
“Phải đó, hay là anh em? Nói vậy để lừa tụi mình?”
“Chậc, trai đẹp giờ thật hiếm, nếu có cũng là hoa đã có chủ!!”
“Xin số thật khó khăn!”
“Con đường sắc nữ gập ghềnh khó đi.. Aiii....”
.
.
.
Lúc chúng tôi trở về trời đã tối muộn.
Vừa bước chân vào đến phòng khách đã thấy vạn điều kì lạ!
Thứ nhất là việc cả nhà ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, bố hờ uống trà, mẹ kế rót nước, Tuấn Anh ăn bánh ngọt.. Mỗi người một việc hòa hợp bất thường!
Thứ hai là sự xuất hiện của vài ba vị khách đáng tuổi ông bà bố mẹ tôi đang nghiêm túc ngồi ở hàng ghế đối diện với gia đình tôi.
Và cuối cùng, đó là sự hòa hợp bất thường của hai nhân vật nữ chính và nữ phụ: Ngọc Nhi - Quỳnh Chi!!
Thế là thế nào??
Theo đúng nguyên tác không phải bọn họ sẽ đối nghịch nhau, mặc dù không thể hiện rõ ràng ra mặt nhưng cũng chẳng bao giờ cùng nhau ngồi nói chuyện hòa thuận thế này sao??
Lẽ nào gió đã xoay chiều??
Thôi.. Phải rồi!!
Bọn họ vốn dĩ đối đầu nhau là vì Ngọc Nhi và Trung Kiên có mối quan hệ khó nói, trong khi Quỳnh Chi lại mê đắm anh chàng nam phụ này. Nhưng bây giờ Trung Kiên lại chẳng có dính líu quái gì đến Ngọc Nhi mà lại dây dưa với tôi!
Quỳnh Chi tất nhiên sẽ chuyển phỏng sang đối đầu với tôi, còn Ngọc Nhi lại ghét bỏ tôi như vậy... Có chung một mục tiêu thế nên chuyện bọn họ thân thiết với nhau cũng là dễ hiểu..
“Kiên! Anh về rồi!!” Quỳnh Chi đang lười biếng ngồi ở salon nói chuyện cùng Ngọc Nhi, thấy chúng tôi bước vào lập tức vui vẻ chạy đến. Hiển nhiên, thấy nam phụ thì mừng rỡ, còn thấy tôi thì căm hờn.. Mình đúng là số khổ! “Anh đi đâu mà điện thoại cũng không cầm, người ta gọi bao nhiêu cuộc rồi đó!”
“Bố mẹ?” Trung Kiên không mấy phản ứng với sự nhiệt thành của Quỳnh Chi, nhíu mày nhìn qua “Ông bà nữa? Sao mọi người đều ở đây??”
“Con còn biết chúng ta là ông bà của con??” Quý bà ngồi góc trong đưa tay chỉnh lại tóc, cao giọng chất vấn “Đây là đứa nhóc nào?”
“Dạ..” Cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của mấy vị phụ huynh đang bò trên người mình, tôi không tự chủ được, run giọng trả lời “Chào ông bà, chào hai bác, bố mẹ, anh trai, chị...”
Hà hà à à
~~
Mệt quá, chào thôi cũng đủ hết hơi rồi!!!!
“Nó là Tịnh Nhi, bà không nhận ra ư?” Ông của Trung Kiên chỉnh lại kính trả lời “Cũng đã 5 năm rồi chúng ta không về nước, cháu đã lớn thế này rồi!”
“Tịnh Nhi đó ư? Mau qua đây ngồi với bác nào!” Mẹ Trung Kiên ném ánh mắt trách cứ con trai mình, sau đó dịu dàng kéo tôi ngồi chống bên cạnh “Lớn lên thật đẹp! Con nói xem có đúng không Quỳnh Chi?”
“Dạ..” Quỳnh Chi nhếch môi, nụ cười vui vẻ lập tức được vẽ ra hoàn mỹ “Thật sự rất đẹp! Khác hẳn hồi nhỏ, vừa béo vừa lùn, tròn xoe luôn!”
“Hahaha~ Đúng đúng...”
“Trung Kiên mau qua đây!!”
Ngồi giữa bác trai và bác gái, tôi như thể con thỏ nhỏ bị hổ bắt được không cách nào chạy trốn, cũng không dám động đậy nửa li.. Nói chung là thống khổ vô cùng!
Thì ra gia đình của Trung Kiên đều sống và kinh doanh ở nước ngoài. Chẳng qua chi nhánh bên này có vấn đề nặng nên anh ta mới trở về để xử lý mọi việc, đến nay cũng đã coi như ổn định được toàn bộ. Sau đó đáng lẽ Trung Kiên phải trở về nhưng anh ta lại quyết tâm một đi không về, đã vậy còn bị ong đốt đến nỗi sốc phản vệ phải vào viện nằm.
Gia đình họ Nguyễn này chỉ có mỗi một anh quý tử thôi, nghe tin đó làm sao họ ngồi yên được chứ? Vậy là... Trong thời gian ngắn nhất, bố Trung Kiên đã xử lý toàn bộ văn kiện các kiểu, giao lại tập đoàn bên kia cho chú của anh ta xử lý và đưa toàn bộ gia khuyến về nước, quyết tâm tìm con trai!!
Có lẽ đây chính là lý do mà lúc nằm viện không có người thân nào ngoài Quỳnh Chi đến thăm anh ta..
Vậy mà tôi còn tưởng nam phụ này cũng bi thảm như mình..
“Thằng nhóc này, lớn như vậy rồi mà còn không biết gì cả!” Bà Trung Kiên lớn tiếng trách mắng, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự yêu chiều. Chuyện, cháu đít nhôm mà lại, không chiều thì đúng là chuyện lạ! “Ở đây làm phiền nhà cô chú đã lâu như vậy..”
“Không có! Tuyệt đối không phiền!” Bố hờ vui vẻ đáp lại, giọng điệu dịu dàng kính trọng mười phân.
“Cháu nói anh ấy chuyển qua nhà cháu hoặc mua chung cư..” Quỳnh Chi nũng nịu nói, vừa nói vừa nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà. Bà có vẻ cũng rất yêu thích nữ phụ này, lập tức nhích ra nhường chỗ “.. Vậy mà anh ấy không chịu, nói cái gì mà ở không quen!”
“Không quen chỗ hay không quen người?” Mẹ Trung Kiên liếc qua tôi một cái đầy thâm ý, câu này vừa nói ra lập tức khiến không khí trong phòng đông cứng lại.
“Mẹ!” Trung Kiên nhanh chóng giải vây cho tôi khỏi ánh mắt của mọi người “Về đột ngột thế này, mọi người tính ở đâu?”
“Nhà họ Nguyễn thiếu nhà để ở hay sao??” Ông cau mày, bất mãn nói “Chúng ta ở biệt viện bên đường X, cháu nên thu xếp để chuyển về đó đi!!”
“Cũng đâu có đồ đạc gì nhiều?” Quỳnh Chi vui vẻ nhìn qua tôi “Tốt nhất là nội trong hôm nay anh hãy về nhà đi!”
“Đúng đó, làm phiền nhà cô chú mãi cũng đâu được..”
Trung Kiên khẽ liếc qua tôi một cái, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhuộm một nỗi niềm không tên kì lạ.
Anh ta chuẩn bị chuyển khỏi đây sao??
Nhưng Trung Kiên chỉ vừa mới trở về sau chuyến công tác dài ngày thôi mà, đâu phải anh ta ở lì nhà tôi cả mấy tháng mà gọi là phiền?
Biệt viện ở đường X?
Đường X ở đâu? Có xa đây không? Nếu anh ta chuyển đi rồi, với lịch học của tôi và lịch làm việc kín mít của đại tổng tài anh ta.. có phải hay không rất lâu chúng tôi mới có thể gặp nhau một lần?
Như vậy..
A!
Trong lòng trống trải quá đi mất!
Tự dưng có cảm giác rối loạn không biết nên nói gì tiếp theo..