Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bố mẹ Trung Kiên không lái xe tới nên sau khi bữa ăn kết thúc, dù muốn hay không anh ta cũng phải đưa bố mẹ mình về.
Mặc dù hai nhà cách nhau có 50m, nhưng khoảng cách ấy có thể ra cả một loạt vấn đề đấy. Bạn Trung Kiên trước khi ra khỏi cửa còn nhấm nháy tôi ý rằng mình sẽ thăm dò ý kiến bố mẹ, xem hai người bọn họ có gì không hài lòng với tôi hay không.
Tất nhiên trước khi dứt áo ra đi còn không quên ý nhị cười với Đăng Khoa một cái. Nụ cười ấy nếu trong mắt người ngoài thì có vẻ lịch sự lắm, nhưng tôi đảm bảo nó ẩn chứa cả đống hàm ý. Xem kìa, mắt của Đăng Khoa rực lửa rồi kìa!
Sau khi nói vài chuyện linh tinh vớ vẩn, đám trẻ chúng tôi lần lượt rời khỏi phòng khách. Tuấn Anh và chị Vân đi hẹn hò loanh quanh đâu đó, còn hai vị khách quý và bạn Ngọc Nhi thì theo tôi lên phòng.
Biến mất lâu quá ta, bạn bị người ta bắn gần chết rồi mới quay lại thăm hỏi. Tình nghĩa quá!
Nhìn thấy Hạ Lam thật sự tôi chỉ muốn nhào đến cho bạn ý một trận, chừa cái thói trốn nhanh như chuột ấy đi!
“Thầy.. Thầy cùng em đi bê chút đồ uống được không?” Còn chưa kịp lên đến tầng hai, Ngọc Nhi đã bắt đầu giở trò. Hi, rủ nhau đi bê đồ uống nữa cơ? Cẩn thận Tuấn Đạt đến đột xuất thì tha hồ giải thích nhé!
“Ừm..” Đăng Khoa liếc mắt nhìn qua tôi một cái như thể hỏi ý kiến, tất nhiên cái nhìn này tôi không dám đón nhận nên cứ giả vờ cắm cúi đi đi đi.. “Cũng được!”
“Không cần!” Hạ Lam ngăn giữa, thân mật cực kì kéo tay Ngọc Nhi q”Mình và bạn đi nha, bạn thấy có được không?”
“Ơ..” Trước mặt nam phụ của đời mình, dù chết cũng phải diễn! Phương châm ấy bám riết lấy bạn Ngọc Nhi làm cho bạn ấy dù đang ghét bỏ Hạ Lam hết sức cũng không dám hất tay ra “Chuyện này..”
“Mình bê nổi, có mấy cái cốc nhỏ xíu thôi mà!” Hạ Lam cười híp mắt có vẻ dịu dàng lắm nhưng giọng nói thì lại coi thường hết sức “Xem đi, mình đâu có liễu yếu đào tơ như bạn!”
“...”
“Hơn nữa thầy đi cùng Tịnh Nhi mới tốt..” Hạ Lam không nhìn tôi, cũng không nhìn Đăng Khoa, cúi đầu đi xuống dưới “..Nhỡ đâu bạn ấy ngã còn có người nâng!”
“Cậu cũng học võ cơ mà!” Tôi nhăn mặt kiến nghị, dám nói lẫy mị à? Cậu mấy tuổi rồi Hạ Lam? Không thấy tôi sắp lấy chồng rồi sao mà còn lắm chuyện??? “Không tranh cãi nữa! Thầy đi với Ngọc Nhi đi!”
“Được rồi!” Đăng Khoa nheo mắt nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu với Hạ Lam rồi đi thẳng xuống phía dưới.
Ngọc Nhi thấy vậy liền lén lút muốn hất Hạ Lam ra, ai ngờ cô bạn của tôi lại là dân học võ, thân thủ bất phàm. Trước khi nữ chính ra tay Hạ Lam đã kịp đẩy Ngọc Nhi một phát vô cùng mạnh làm cô nàng suýt chút lăn xuống cầu thang.
Tôi và Hạ Lam cao ngạo đứng phía trên nữ chính mấy bậc, nhìn xuống phía dưới thấy cô nàng chật vật mãi mới đứng vững được thì hả hê vô cùng. Không cần nhìn nhau cũng đoán được mặt người còn lại vô cùng vui vẻ.
Đáng tiếc là cô ta không ngã, tôi thật sự cũng có ác ý muốn cho Ngọc Nhi lăn cầu thang một lần. Cho cô ta nếm mùi đau khổ vì bị cạnh bậc thang đập vào người một chút.. xem sau này còn dám đẩy tôi nữa không?
“Giúp tôi bật điện!” Cửa phòng được Hạ Lam chu đáo đẩy ra, tôi chỉ về cái công tắc ngay bên cạnh cô nàng lên tiếng nhờ vả “Phòng hơi bừa bộn một chút!”
“Ồ không ngờ nha~~” Hạ Lam không để ý đến lời cảnh báo của tôi, nhào đến cạnh mấy giá.. ừm.. Giá sách của tôi mà xem loạn “Cậu thế này mà lại là mọt sách! Đọc nhiều ghê! Gì đây.. Trăm lần lăn giường, một lần yêu? Tịnh Nhi, lăn giường là gì? Còn đây nữa.. Chúng tôi tôn thờ cô ấy? Eo kinh quá! Là loại tôn giáo gì à!!??.. Này nữa..”
“Cậu đừng xem nữa..” Tôi dựa lưng vào thành giường, mặt mày tái mét.
Đừng Hạ Lam!
Tôi không muốn hủy hoại mầm non đất nước!!
Thể loại máu chó cả biển như vậy cậu không thể động vào đâu! Nhất định cậu sẽ chết chìm, chết sặc, chết tắc.. trong đó!!!
“Mau qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi!”
“...”
Hạ Lam thấy tôi nghiêm túc liền thu lại biểu cảm giả bộ vui vẻ, xụ mặt tiến tới chỗ tôi ngồi xuống bên cạnh.
Chúng tôi cứ như vậy, nhìn nhau một lúc lâu, mãi cho tới khi thấy hai người kia chuẩn bị quay lại mới thôi. Tôi thở dài, vẫn là tự mình lên tiếng chất vấn trước: “Hạ Lam, cậu đã trốn ở đâu bao ngày qua?”
“Tôi..” Hạ Lam hơi cúi mặt, chậm rãi đáp lời “Tôi đi cùng anh ấy!”
“Đăng Khoa?”
“Đúng vậy!”
Thì ra bạn Hạ Lam đã biết hết mọi chuyện, từ việc thân phận của Đăng Khoa đến quá khứ của anh ta. Ban đầu cô nàng cũng chỉ xuất phát từ lý do Đăng Khoa dám làm phiền bạn thân của cô nàng -tức là mị đây- mà cho người điều tra anh ta một chút.
Mục đích ban đầu là để tìm điểm yếu uy hiếp Đăng Khoa hòng bắt anh ta tránh xa tôi ra.
Ai ngờ được càng tìm hiểu, càng điều tra.. lại càng chìm đắm. Dần dần, Hạ Lam nữ hiệp của chúng ta đã không khống chế được cảm xúc của bản thân, tự mình đã đem lòng yêu người con trai vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối ấy từ khi nào..
Vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối?
Theo tôi thấy thì phải là vừa quái dị vừa biến thái mới đúng!
Nhưng mà.. thôi đi, Hạ Lam người ta đang chìm trong tình yêu đầu đời mãnh cmn liệt, tôi mà nói xen vào ăn đấm như chơi!!
Buổi trưa hôm đó, lúc nghe Đăng Khoa bày tỏ tình cảm với tôi Hạ Lam đã rất sốc. Ban đầu cô nàng còn tưởng Đăng Khoa chỉ lấy tôi ra làm lá chắn tốt để che giấu thân phận, nào ngờ được anh ta thật sự lại ôm tình cảm này với tôi..
Nói thật, chính tôi còn cảm thấy sốc nữa là..
Sau khi tôi đi khỏi, Đăng Khoa cũng đi. Anh ta lên máy bay đi đến một vùng đất nào đó ở Trung Đông. Hạ Lam lo sợ Đăng Khoa vừa bị từ chối tình cảm sẽ sinh ra chán đời các kiểu nên vội vã dùng máy bay riêng chạy đến chỗ anh ta.
Ngờ đâu một lần đi này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.. Vụ giao dịch của Đăng Khoa thất bại vì có sự cố, trong lúc anh ta cùng đám đàn em trở về thì bị tập kích, số người chết quá nửa, số còn lại mở đường máu rút lui. Dù sao cũng đang trên đất khách, không nhường nhịn không được!
Hạ Lam đến đúng lúc cuộc chiến đang ở điểm cao trào, liền lợi dụng địa hình nhảy đến chỗ Đăng Khoa, ý đồ kéo anh ta đến máy bay riêng để chạy.
Thế nhưng người tính không nhanh bằng trời tính.. Bầu trời Trung Đông u ám bao phủ hàng loạt khói sẫm màu, rồi những tiếng động vang trời ồn ã, rung chuyển cả vùng đất dưới chân hai người. Đăng Khoa vội vàng ôm lấy Hạ Lam, cả hai rơi vào một vùng nào đó mãi đến hôm nay mới trở về được.
Thì ra lúc ấy có một vụ đánh bom khủng bố, chỗ Hạ Lam và Đăng Khoa đứng ngay gần đấy nên bị ảnh hưởng rất nhiều. Bọn họ kẹt trong một tòa nhà đổ nát nên thoát thân, còn tất cả những người đi chung, kể cả máy bay riêng của Hạ Lam đều đã biến thành tro bụi..
“Trời ơi, còn kịch tính gấp ngàn lần mấy cái phim Hường Quốc Trung Kiên cho tôi coi!” Tôi phải tự kiềm chế N lần mới ngăn được mình không gào rú như con thú “Quá hấp dẫn! Thế nào rồi? Qua mấy ngày ở chung.. Quan hệ của hai người đã đến bước mấy rồi?”
“Chẳng đến bước nào hết!” Hạ Lam phiền chán lắc đầu “Đăng Khoa là người thâm tình.. Một khi anh ấy đã yêu ai sẽ không dễ dàng thay đổi..”
“Anh ta sẽ bỏ rơi một người dám hi sinh tất cả vì mình ư?” Tôi lắc đầu không đồng tình với ý kiến của Hạ Lam.
Cả hai chị em nhà họ đều thật đáng ngưỡng mộ.. Dám từ bỏ, dám đấu tranh, cũng dám hi sinh vì tình cảm của mình. Nhìn lại bản thân.. Tôi đã làm được gì cho tình cảm của mình và Trung Kiên? Hay tất cả những gì tôi hành động chỉ là ngồi im và hưởng thụ đãi ngộ tốt đối phương đem đến cho mình?
“Theo tính cách của anh ấy thì tôi sẽ là một quân cờ tốt!” Hạ Lam nhếch môi, chưa bao giờ tôi thấy nụ cười của cô ấy thê lương đến vậy “Nhưng thế thì sao chứ..”
“...”
“Anh ấy có sức lực theo đuổi cậu, tôi cũng có sức lực theo đuổi anh ấy!” Cô nàng vẫn giữ nguyên nét cười buồn bã ấy, nhưng ánh mắt lại có mấy phần quyết tâm “Đến tận khi anh ấy hết hi vọng với cậu, tôi nhất định sẽ có cơ hội!”
“Cậu không cần chờ lâu đâu..” Tôi vỗ vỗ vai Hạ Lam an ủi, ai ngờ vô ý dụng mạnh chạm đến vết thương, lại một trận đau đến chết đi sống lại “.. Tôi sắp đính hôn với Trung Kiên rồi!”
“Nhanh vậy sao?” Hạ Lam lắp bắp hỏi lại “Cậu.. Cậu mới có 15 tuổi chứ gì? Tôi sẽ báo cảnh sát, xích hết các cậu vì tội tảo hôn!”
“Cậu dám?”
“Tất nhiên tôi dám!!”
“Mà này.. Sao hai người đó đi lâu quá vậy?” Tôi nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày hỏi. Chỉ là bê mấy cốc nước thôi mà, có cần làm quá đến nửa tiếng vậy không??
“Hừ, cái con bé đó nhìn là nhận ra ngay loại hồ ly rồi..” Hạ Lam nghe nhắc mới nhớ, xiết chặt nắm tay dứ ra phía cửa “.. Không hiểu Hạ Vũ ưng nó ở điểm nào?”
“...”
“Dám quyến rũ Đăng Khoa của tôi? Nhất định phải cho nó nếm thử mùi đau khổ!”