Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tân Tử đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, từng góc mặt nhìn qua liền khiến người khác nhớ nhung trong lòng, Tư Đồ Thuần đời trước hai mươi bốn nhưng vẫn chưa có mối tình nào, không phải vì cô kén chọn mà chính là không có người cho Tư Đồ Thuần cảm giác vừa nhìn đã đặt khuôn mặt đó trong lòng.
Trai hay gái đều yêu cái đẹp, chưa kể Tư Đồ Thuần hoạt động trong giới giải trí, cái đẹp càng yêu nhiều hơn người khác hai ba phần, dù sao đi nữa, thích một người có ngoại hình, sau này có tức giận cũng sẽ thấy khuôn mặt này quá soái mà nhẫn nhịn một chút.
Cánh cửa đóng kín được mở ra, bên trong hội trường có không ít người, hai bên đường vào là hoa, đều là bằng hoa thật còn có bóng bay trắng hồng được buột một sợi dây mỏng bay lơ lửng, ánh đèn đều tập trung về phía này.
Tư Đồ Thuần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy tập trung về phía mình nên có chút khẩn trương.
Tân Tử đưa mắt liếc qua một chút liền thu hồi tầm mắt.
Tư Đồ Thuần nhẻo miệng cười, đẩy Tân Tử đi vào.
Tư Đồ Thuần từ lúc nãy xuyên không đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Tư Đồ Thuần cảm thấy gả cho Tân Tử chính là phúc phần của nguyên thân.
Nếu nguyên thân không âm mưu muốn giết hại Tân Tử, hắn sẽ làm hại nguyên thân sao?
Phỏng chừng lúc Tân Tử đứng dậy được, sẽ dùng tất cả để bù đắp lại cho nguyên thân.
Tư Đồ Thuần sao lại không biết rõ chứ, tính cách nhân vật Tân Tử chính là do Tư Đồ Thuần một tay xây dựng lên mà.
Nhân vật cùng tên cùng họ với Tư Đồ Thuần, bị chồng giết cũng là một tay Tư Đồ Thuần thiết lập nên.
Cô chính là ngu ngốc như vậy.
Lúc đó nếu Tư Đồ Thuần biết bản thân bị ngã giếng, lại xuyên vào bộ truyện tranh cô cùng bạn tạo nên, Tư Đồ Thuần chắc chắn sẽ để bản thân thành nhân vật chính, còn rất giàu có, tốt nhất chính là nhân vật này là con ông trời, đi đâu cũng có người quỳ xuống dập đầu.
Đời trước Tư Đồ Thuần chính là một đứa xui xẻo đến tận mạng, lúc mới sinh là sinh ngược xém bị ngộp mà chết, sau này lên năm tuổi lại bị ngã giếng cũng may lúc đó ông bà ngoại nắm lấy được chân cô mới cứu được một mạng, lúc Tư Đồ Thuần lên lớp một được xếp chỗ ngồi gần bảng, trong giờ ra chơi hai bạn nam đánh nhau, cởi giày mà phang qua lại, cuối cùng lại trúng vào trán Tư Đồ Thuần, nhưng thứ lạ chính là chỉ một đôi giày bằng vải, đế cũng làm bằng cao su vậy mà khiến trán Tư Đồ Thuần chảy máu không ít, phải đi khâu lại bốn mũi, vết sẹo đó vẫn lưu lại đến bây giờ.
Chuyện xui xẻo Tư Đồ Thuần gặp không ít, chuyện may mắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này cũng xui xẻo mà ngã giếng, mạng cũng như toi rồi.
Tư Đồ Thuần chỉ muốn có một khẩn cầu cuối cùng, chính là có người phát hiện ra thi thể của Tư Đồ Thuần nhanh nhanh một chút, đừng để đã bị phân huỷ mới vớt lên tìm kiếm người thân, bởi vì Tư Đồ Thuần vốn dĩ không có người thân nào, ba mẹ cô mất do tai nạn lúc Tư Đồ Thuần mới lên ba tuổi, ông bà ngoại cũng vừa mất ba năm trước, hiện tại Tư Đồ Thuần là sống một mình, ngoại trừ người bạn kia ra Tư Đồ Thuần không còn người bạn nào khác.
Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử đi vào hội trường, tiến tới người đọc bản tuyên thề đang đứng ở giữa bậc thang.
Hai người như ở trong một tấm màn trong suốt vô hình lại ngăn cách với âm thanh bên ngoài, tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, hai nhân vật chính mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Một người chính là gả cho người bản thân không yêu, khoác lên mình một bộ váy cưới đuôi cá xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt vừa nhìn qua liền khiến người khác nhớ nhung, đáng lẽ một người như vậy nên gả cho người mình yêu thương, váy cưới khoác lên người, nụ cười trên khoé miệng là nụ cười hạnh phúc chứ không phải nụ cười khó xử.
Còn người con trai trên xe lăn chỉ bày ra khuôn mặt vô cảm, như thể chỉ cần đám cưới kết thúc chuyện này sẽ không còn liên quan đến hắn, Tân Tử như một người ngoài đến làm chú rể thay.
Hai người đều có một điểm chung chính là không nhìn ra được bất kì hạnh phúc hay nụ cười vui vẻ nào thật sự trên khoé môi.
Tư Đồ Thuần hít một ngụm khí.
Sống đến hai đời đây vẫn là lần đầu tiên Tư Đồ Thuần làm cô dâu còn tham gia hôn lễ của chính mình, sau này cô và Tân Tử ly hôn, chỉ sợ Tư Đồ Thuần sẽ không cùng ai bước vào lễ đường thêm một lần nữa.
Không phải vì Tư Đồ Thuần yêu thích Tân Tử mà chính là cô không thuộc về thế giới này, Tư Đồ Thuần vốn dĩ xui xẻo, sự xui xẻo này không tự nhiên mà có cũng không tự nhiên mà mất đi.
Tân Tử vốn dĩ đã không may mắn, cuối cùng vẫn bị nam chính gi3t chết, Tư Đồ Thuần mới không muốn ở gần nhận thêm sự không may của hắn.
Bản tuyên thề đọc xong, cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, uống một ly rượu xem như đã hoàn tất, cũng không ai hò hét muốn xem cô dâu chú rễ hôn nhau, bọn họ tất nhiên biết hai người chính là không nguyện ý mà sống cùng.
Tân Tử kết hôn cùng Tư Đồ Thuần chính là đổi lấy sự tự do của bản thân, Tân Tử cùng người nhà họ Tân đã trao đổi qua, chỉ cần Tân Tử kết hôn, sau này chuyện của hắn nhất định sẽ không quản, mỗi ngày cũng sẽ không chạy đến làm phiền hắn.
Tuy ngoài mặt quan tâm nhưng bên trong chính là muốn kiểm soát nhất cử nhất động của hắn.
Tân Tử còn trẻ như vậy, lại nắm trong tay chiếc ghế chủ tịch cổ đông còn là chủ tịch điều hành công ty, công ty Tân thị nằm ở địa vị như hiện tại một phần chính là nhờ sự dẫn dắt của Tân Tử.
Những cổ đông hay những người có chức vị quan trọng trong công ty có thể không ghét hắn sao? Tuy Tân Tử còn trẻ có tài thì cũng có tài, nhưng mọi chuyện đều tự ý quyết định, bọn họ đã sớm chướng mắt hắn từ lâu.
Đám người này hiện tại chỉ hận không thể đẩy Tân Tử xuống, thế người khác lên chiếc ghế chủ tịch này, tốt nhất là một người dễ bảo một chút, không cần dẫn công ty đi lên, chỉ cần giữ công ty ở địa vị như hiện tại là đủ rồi.
.