Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
58: Chỉ Cần Không Tham Gia Chương Trình
Tư Đồ Thuần không nói câu nào, ví trong tay siết chặt, nhấc chân chạy ra khỏi biệt thự.
A Trụ lái xe vào liền thấy Tư Đồ Thuần dùng hết sức bình sinh chạy ra ngoài, còn leo lên một chiếc xe tồn tại đã gần mấy chục thập niên.
Xe này hiện tại muốn tìm cũng không dễ tìm đâu à nha.
Đến bãi phế liệu cũng sợ không ai có loại xe này, phụ tùng xe không còn sản xuất nên rất ít ai còn dùng, ngoại trừ những người thích sưu tầm xe cổ cũng chỉ đem những chiếc giữa thập niên này cất trong gara, lâu lâu lại đi ngang sờ mó mấy cái rồi thôi, căn bản không dùng để lái ra ngoài.
Tư Đồ Thuần vừa lên xe đã giả vờ ngủ, dựa vào ghế phụ mà nhắm mắt.
Hoa Thần thấy sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Tư Đồ Thuần muốn lên tiếng hỏi, nhưng nhìn thấy cô vừa lên xe đã nhắm mắt liền không làm phiền.
Có những việc tư, y vẫn không nên tọc mạch quá sâu thì hơn, đến lúc nên nói Tư Đồ Thuần nhất định sẽ nói với y.
Hai người đi máy bay gần bảy tiếng mới tới thành phố, sẽ có xe của đoàn phim chờ sẵn chở bọn họ đến bến tàu, tàu đưa bọn họ đến đảo.
Bởi vì hòn đảo này là hòn đảo độc lập, nên rất khó để phát hiện ra, người dân trên đảo cũng rất ít khi rời khỏi đảo, có cá ăn cá có muối ăn muối, nếu không có việc cần thiết sẽ không rời khỏi, nhưng chỉ cần một người có việc đi vào đất liền, những hộ gia đình còn lại sẽ gửi mua không ít đồ, đều là gia vị hằng ngày.
Người dân trên đảo đa số đều là những người có tuổi, còn những người trẻ vừa lên mười tám đã rời khỏi đảo đến đất liền làm việc, mỗi năm chỉ có một hai người về, cũng có người bỏ đi luôn không trở về nơi này.
Nhưng không thể trách, nơi này tuy tài nguyên biển phong phú, nhưng cuộc sống cũng có chút khó khăn lại nhàm chán, những người có tuổi thích yên tĩnh tất nhiên thích nơi này còn những người trẻ tuổi thích vui chơi, khám phá những thứ mới lên không ở lại trên đảo.
Ở đây trường học cũng không có, những người muốn con mình biết chữ, sẽ gửi những người đi vào đất liền mua sách với bút, về sẽ tự dạy.
Có gia đình nhà không khá giả dùng nhánh cây làm bút, dùng đất làm vở mà viết lên trên nền đất.
Nhưng lúc có người thu mua hòn đảo, cuộc sống của bọn họ tốt lên không ít, những cửa hàng đều xuất hiện trên đảo, sân gofl những thứ bọn họ nghĩ cả đời không được thấy hiện tại cũng đã thấy, người dân trên đảo đối với người chủ mới của hòn đảo này mang ơn vô cùng, mỗi ngày còn thắp nhang cầu bình an cho người này, mặc kệ không biết mặt người chủ này ra làm sao, bọn họ cũng không bị đuổi đi, bến tàu còn được dựng lên, sau này bọn họ có muốn rời đảo vào đất liền so với lúc trước thì dễ hơn nhiều lắm.
Đối với sự đổi mới này bọn họ tất nhiên vui mừng, bọn họ đa số đều sống đã gần một đời người, nhìn nơi mình ở ngày càng tốt đẹp tất nhiên vui vẻ.
Sau này đời con cháu bọn họ sẽ không còn cực khổ vì chữ biết chữ không, những thế hệ sau cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều người, cũng sẽ có người ở lại đảo mà không rời đi.
Tư Đồ Thuần đi máy bay bảy tiếng, đi tàu ra đảo thêm nửa tiếng rưỡi, lúc hai người đặt chân lên đảo liền thấy một nhân viên của đoàn phim, trong tay cầm theo ô, tay kia cầm cái ô thêm một khác, đi tới trước mặt bọn họ.
- Hai người dùng cái này che đi, buổi tối ở đây sương nhiều, để sương rơi xuống đầu sẽ bị cảm mạo.
Truyện Phương Tây
Tư Đồ Thuần lúc đặt chân xuống đã thấy có chút se lạnh, gió biển tuy không lớn lúc thổi qua còn mang theo vị mặn của biển, không quá hanh khô mà ẩm ướt, khiến người khác chỉ muốn đi ngủ.
Bởi vì quay show thực tế, là chương trình tự cung tự cấp, Hoa Thần cũng không ở lại, chỉ căn dặn vài câu với Tư Đồ Thuần liền bung ô đưa cho cô.
- Ở đây nếu có việc gì em muốn gọi, cứ tới nhà người dân trên đảo mượn điện thoại bàn, di động trên đây vô dụng rồi, không có sóng cũng không có mạng.
Tư Đồ Thuần đáp mấy câu, đợi Hoa Thần lên tàu trở vào đất liền, mới đi theo nhân viên của đoàn phim.
Buổi tối ngày hôm nay đạo diễn đã bắt đầu buổi ghi hình đầu tiên, lúc Tư Đồ Thuần tới thấy trước cổng một căn nhà có không ít người, nhân viên trong đoàn thấy Tư Đồ Thuần tới liền chĩa máy quay về phía cô.
Cô nhìn vào ống kính nhẻo miệng cười, tóc xoã ở phía sau gió làm cho bay bay, bởi vì đi đường xa nên sắc mặt cô có chút trắng bệch bởi vì mệt, mọi người tất nhiên đều nhìn ra, nhưng không thể không quay cảnh này, phân đoạn đầu tiên cũng rất quan trọng, người xem cũng rất thích xem.
Đàm Lôi tay đút túi từ phía trong nhà đi ra ngoài, nhìn thấy Tư Đồ Thuần khuôn mặt đều nhiễm sắc cười:" Anh còn tính cược với những người khác xem em có phải người đến cuối cùng hay không.
"
Đàm Lôi nhận lấy vali từ tay cô, Tư Đồ Thuần khách sáo cảm ơn một câu mới đáp:" Vậy anh thua hay thắng?"
Đàm Lôi:" Thua rồi, anh đến sớm nhất còn em là người đến sớm thứ hai, những người khác ở xa nên đi máy bay gần mười hai tiếng, di chuyển tới đảo cũng đã hơn một tiếng mấy rồi.
"
Đàm Lôi không nói dối, lúc vào bên trong chỉ có vali của y đặt một góc rồi tới vali của cô, chỉ cần đợi khách mời đến đầy đủ, sẽ có phân đoạn kiểm tra vali tịch thu đồ, bởi vì là chương trình thực tế, nếu đồ không quá mức cần thiết sẽ bị nhóm hầu cận lấy đi, không thể tích trữ đồ ăn vặt.
Người tham gia chương trình lần này tổng cộng là bốn người, hai nam hai nữ.
Tư Đồ Thuần nhìn xung quanh một vòng, nơi này lớn cũng không lớn nhưng nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhìn qua giống những ngôi nhà trong nông thôn, phòng bếp thông với phòng khách, có có tầng trên là phòng ngủ.
Phía sau nhà là vườn rau, cà chua, dưa chuột, còn có cải xanh, muốn ăn cứ ra phía sau hái là được.
Ở phía trước cổng còn có một xào phơi đồ, một cây ớt nằm ở một góc, trong sân nhà còn có một cái giếng nước ngọt.
Tư Đồ Thuần với Đàm Lôi dù sao cũng từng đóng phim chung, nên hiện tại thân thiết hơn không ít, Đàm Lôi lúc đầu được mời tham gia chương trình còn muốn từ chối, nhưng đọc danh sách người tham gia chương trình lần này liền không do dự mà đồng ý, trợ lý của y lúc nghe được còn vừa vui vừa lo, lo chính là sợ Đàm Lôi nổi hứng làm loạn, còn vui chính là vì nhờ chương trình này kéo thêm không ít fan.
Những người tham gia chương trình thực tế, lúc trở về cũng đều nổi tiếng, không nổi kiểu này chính là nổi kiểu khác.
Hai người ngồi trong nhà nói chuyện một lúc mới có thêm một người tới, người này họ Hạ là Hạ Nhi, là một blog chuyên làm về du lịch, nên lúc đến còn đeo một cái máy ảnh trên cổ, hết chụp đông lại chụp tây, đến gần trước cổng nhà mới vẩy tay vào ống kính.
Đàm Lôi với Tư Đồ Thuần cũng đi ra bên ngoài giúp y đem đồ vào.
Buổi đầu tiên chỉ quay như vậy, còn một khách mời đặc biệt ngày mai mới tới, vali ngày mai sẽ kiểm tra, hiện tại mọi người đều mệt, phân chia phòng xong, nhân viên quay phim cũng thu gom đồ đạt đem đi.
Ở đây có hai phòng, mỗi phòng đều có hai giường, bên trong phòng đều lắp một cái máy quay.
Tư Đồ Thuần để Hạ Nhi đi vệ sinh cá nhân trước mới đến lượt cô.
Đàm Lôi ngủ ở phòng bên cạnh.
Buổi tối ở đây rất yên tĩnh, trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, tiếng dế côn trùng kêu như muốn tìm đồng bọn, Tư Đồ Thuần nằm trên giường hết xoay trái lại xoay phải, căn bản không ngủ được.
Hôm nay đúng là cô có chút mệt bởi vì đi đường xa, nhưng nằm xuống hình ảnh của Tân Tử liền hiện lên trong đầu.
Cô không biết tại sao lúc đó bản thân lại bỏ chạy, như một chiếc máy bay đã định sẵn mục tiêu để lao đi, Tư Đồ Thuần hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể.
Tân Tử bên kia cũng không đuổi theo, cho dù có chạy theo cô chắc chắn cũng không để hắn giải thích.
Tân Tử để A Trụ tra danh sách khách mời show thực tế do Tư Đồ Thuần tham gia, hắn nhận được danh sách thấy hai chữ Đàm Lôi mắt liền tối sầm.
Tân Tử:" Khách mời đặc biệt hôm nay vẫn chưa đến?"
A Trụ nghe hỏi liền gật đầu đáp một tiếng.
Tân Tử nghe vậy mới nói tiếp:" Liên hệ với trợ lý người này, chương trình trả bao nhiêu tôi trả gấp đôi, đại sư sản phẩm mới của Tân thị sẽ ưu tiên mời bọn họ, chỉ cần không tham gia chương trình.
"
A Trụ nhận lệnh liền rời khỏi.
Tâm trạng của ông chủ bọn họ buổi sáng đã không tốt, cơm trưa chỉ ăn một đũa liền không ăn nữa, còn nói nhà ăn nấu ăn không ngon, đây là thức ăn cho người sao?
A Trụ thật sự muốn nói, đãi ngộ nhân viên ở công ty bọn họ tốt hơn những công ty khác nhiều lắm rồi, nhà ăn mỗi tuần không món nào trùng với món nào, bếp trưởng cũng là đầu bếp nổi tiếng món Châu Á nhất thành phố bọn họ.
Nhà ăn nấu thức ăn không phải thức ăn cho người? Những nhà ăn của công ty khác chắc chắn không phải để cho người ăn luôn đó.
A Trụ chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, nào dám nói ra bên ngoài.
Hôm nay có vài người tới nộp báo cáo, chỉ cần thiếu một dấu phẩy hay một dấu chấm, Tân Tử đều bắt bọn họ làm lại một bảng mới, còn sa thải hai nhân viên tạp vụ, bởi vì pha cà phê đắng.
Cả ngày hôm nay không khí trong công ty Tân thị rất khẩn trương, người này người kia đều lo cho bản thân, chỉ sợ sơ sẩy một chút người bị đuổi khỏi công ty chính là bọn họ.
Sức mạnh tư bản thật đáng sợ, chỉ cần không vui một ngày liền khiến cả công ty sống trong lo sợ, còn mang tâm trạng này hết giờ làm.
.
59: Dỗ Lão Bà
Đạo diễn bên kia buổi tối không có mặt để xem xét tiến độ, bởi vì bên phía khách mời đặc biệt đột nhiên huỷ show chương trình, còn không đưa ra lý do thoả đáng.
Ngày mai là quay chính thức, bây giờ muốn tìm người để đưa vào cũng không thể, cách duy nhất chỉ có thể lui cảnh ngày quay lại cho tới khi tìm được người làm khách mời đặc biệt.
Ông dựa lưng vào ghế đẩu mà xoay mi tâm.
Những nhân viên khác vừa nhận được tin cũng sốt ruột muốn chết, tuy ở đây phong cảnh đẹp thì có đẹp thật, nhưng nếu muốn lùi ngay quay lại chỉ sợ đoàn bọn họ sẽ không xử lí ổn thoả được.
Lùi ngày quay diễn viên vừa tới sẽ phải trở về đất liền, lần này ảnh đế Đàm Lôi đồng ý tham gia chương trình đều do công sức của bọn họ gửi lời mời tham gia đến chín lần, hiện tại nói huỷ là hủy chẳng phải chín lần đó đều không thu được gì hay sao?
Điện thoại đạo diễn trong túi reo lên, ông nhìn số lạ trên màn hình muốn ấn tắt, nhưng nhìn thấy mộy dãy số tứ quý liền nuốt một ngụm nước bọt mà nghe máy.
Số điện thoại tứ quý không phải nói mua là mua, nếu không phải người có địa vị, chỉ sợ trả cho nhà mạng mấy vạn cũng không lấy được, số tứ quý có giới hạn, không phải nói có liền có.
Đạo diễn nghe giọng nói đầu dây bên kia, tâm trạng không tốt liền bay biến, còn treo lên khoé miệng nụ cười lấy lòng, mặc kệ người bên kia không thấy.
Còn vâng vâng dạ dạ mấy câu.
Những người xung quanh nhìn thấy biểu cảm này của ông liền có chút tò mò, nhưng có người vẫn chìm trong hụt hẫng.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ có thể hợp tác cùng ảnh đế, lúc nhận được tin Đàm Lôi nhận lời tham gia tất cả mọi người còn cao hứng một lúc lâu.
Người chuyên nghiệp, ai không muốn làm việc cùng chứ?
Đạo diễn vừa ngắt máy, cả người như hồi phục sức sống còn nhảy lên một cái mới đứng dậy.
- Chuyện khách mời đặc biệt tôi đã giải quyết xong, người này so với khách mời của chúng ta còn đặc biệt hơn gấp nhiều lần.
Ông vừa dứt lời cũng có người tò mò lên tiếng hỏi.
- Thật sao? Còn nổi tiếng hơn khách mời đặc biệt của chúng ta? Hay ngài muốn đổi ảnh đế Đàm Lôi làm khách mời đặc biệt? Còn người kia thì tuỳ tiện mời vào để đủ số lượng.
Lời này vừa dứt cũng có người hùa theo.
- Tôi thấy như vậy cũng ổn mà, tuy trễ tiến độ một chút nhưng hiện tại chúng ta làm gì còn cách nào khác chứ? Cũng may chúng ta vẫn chưa đăng tin tuyên truyền.
Đạo diễn nghe lời này của bọn họ liền đá hòn sỏi dưới chân:" Cách của các cậu nghĩ ra cũng không tồi, nhưng đoàn chúng ta không đổi người cũng không cần quay lại, khách mời đặc biệt của chúng ta chính là chủ tịch Tân thị, Tân Tử, dù sao chương trình của chúng ta là show thực tế, đối tượng chúng ta mời đều là những người nổi tiếng với dư luận hay sao? Diễn viên, ca sĩ, người mẫu, doanh nhân, blog, chỉ cần có lượng fan ổn định đều là đối tượng chúng ta nhắm đến."
Dù sao đi nữa nội dung chính, chính là quảng bá những cảnh đẹp trên đảo, chỉ cần dư luận ngó một chút, lượt xem ổn định là được, bọn họ không nghĩ tới đem chương trình này đi tranh giải với những đạo diễn khác, dù sao cũng là show giải trí, tự cung tự cấp sẽ có những tai nạn xảy ra, bọn họ nào dám mạo hiểm làm nhiều mùa như vậy.
Nếu không phải chủ hòn đảo trả tiền muốn ông quay một chương trình về hòn đảo này thì ông tất nhiên cũng không biết nơi này.
Nhưng làm gì có ai chê tiền quá nhiều? Chưa kể ông làm đạo diễn đã ba năm, mỗi tác phẩm của ông chỉ có kha khá người xem, có lúc còn flop, vốn bỏ ra cũng lỗ đến thê thảm, hiện tại ông còn nợ ngân hàng 3 vạn, mà số tiền này chỉ cần quay một chương trình quảng bá kéo nhà đầu tư hay khách cho hòn đảo, ông sẽ nhận được 5 vạn, tiền trả nợ xong ông còn dư đến hai vạn, đến lúc đó ông sẽ đầu tư vào phim người khác để kiếm thêm chút lợi nhuận, lúc đó ông sẽ lần nữa tự sản xuất ra bộ phim do chính tay ông quay, biên kịch cũng tự làm.
Đối với ngành đạo diễn này ông có đam mê rất lớn, cho dù có bán nhà ông cũng phải thực hiện ước mơ này, dù sao đi nữa một người không có vợ không có con, ba mẹ cũng không còn, ông làm gì có thứ gì để mất chứ?
Không còn gì để mất nên ông mới muốn đánh liều hết tất cả, thu được về thì tốt còn không thì cứ ôm nợ rồi trả nợ, trên đời này còn rất nhiều cách để trả nợ, chỉ cần ông còn sống còn thở, tim còn đập ông nhất định vẫn sẽ theo đuổi con đường đạo diễn.
Tư Đồ Thuần cứ như vậy trằn trọc đến gần mười hai giờ, Hạ Nhi đã ngủ từ lâu, tư thế ngủ của y cũng vô cùng xấu, Tư Đồ Thuần ngó qua liền thu hồi tầm mắt.
Tên Tân Tử xấu xa.
Lựa Đông lựa Tây không lựa, tại sao lại lựa ngay ngày cô đi quay show thực tế mà để cô phát hiện ra chân hắn vốn dĩ hoàn toàn hồi phục?
Nhưng Tư Đồ Thuần nghĩ đi nghĩ lại, bản thân cô đáng lẽ phải nên cảm thấy vui mừng chẳng phải sao? Tân Tử lừa dối cô, Tư Đồ Thuần có thể dựa vào lý do này mà yêu cầu ly hôn.
Cô nghĩ một lúc liền ngồi bật dậy, vậy tại sao Tư Đồ Thuần lại cảm thấy không cam tâm?
Đúng vậy.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu Tư Đồ Thuần bị hắn lừa lâu như vậy mà vẫn không biết, còn khẳng định Tân Tử là người tốt, còn muốn tìm cho Tân Tử một người vợ ngoan ngoãn, không phản bội hắn.
Hừ.
Lừa người khác nhưng vẫn muốn có vợ ngoan ngoãn không lừa dối mình?
Đâu ra có chuyện như vậy.
Tư Đồ Thuần sẽ tìm cho hắn một người vợ không ngoan ngoãn, cả ngày chỉ biết lười biếng, sau này còn giành đồ chơi với con của hắn.
Cô mắng thầm trong bụng thêm một lúc không biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng đoàn phim đến tương đối sớm, chính là muốn quay phân cảnh mọi người bị gọi phải rời phòng.
Hai đội mỗi đội đều chia thành hai nhóm để vào hai phòng khác nhau, bên phía phòng nữ, những người khác gõ cửa mới đi vào.
Máy quay lia quay phòng xong rồi mới lia tới người đang nằm trên giường.
Dáng ngủ của hai người phụ nữ bên này rất xấu, Hạ Nhi không biết lúc nào lại nằm ngược đầu lại, cuối giường thành đầu giường còn đầu giường lại thành cuối giường.
Tư Đồ Thuần phía bên này ngủ, tay chân đều tung ra khỏi chăn, nằm thành hình chữ 大.
Nhân viên không để ý đến bọn họ, lúc quay xong liền cầm một cái loa, dùng loa để kêu bọn họ dậy.
Tư Đồ Thuần bị tiếng loa làm cho tỉnh, phòng bọn họ vốn dĩ không lớn, bây giờ lại dùng công suất như vậy nói chuyện, càng làm vang vọng lại trong lỗ tai, không muốn dậy cũng không thể.
Tư Đồ Thuần là người dậy đầu rồi mới tới Hạ Nhi, người cuối cùng là Đàm Lôi.
Bọn họ vệ sinh cá nhân xong mới tập trung ở dưới nhà.
Nhân viên thông báo khách mời đặc biệt đã đến rồi, đang đứng bên ngoài bến tàu, rất nhanh sẽ di chuyển vào đây thôi.
Đối với khách mời đặc biệt này Tư Đồ Thuần rất có hứng thú, càng giữ bí mật lại càng thú vị.
Bọn họ đợi thêm một lát, mới thấy bên ngoài cổng lấp loáng bóng da của một đôi giày da đen nhám, còn có vali màu trắng, trên người khách mời còn mặc một bộ đồ vest đen, tuy như vậy nhưng lại thấy không khoa trương chút nào, còn khiến người khác cảm thấy có chút hoang dã, bởi vì cúc áo phía trên không được mở tung ra.
Tư Đồ Thuần vừa nhìn thấy khuôn mặt của người này, cả cơ thể đều co rụt lại.
Số cô đúng là xui xẻo.
Tư Đồ Thuần còn tưởng bản thân chạy đến đảo thì bản thân đã thoát được một kiếp rồi, cho dù muốn đối mặt thì ba ngày sau sẽ đối mặt, không nghĩ tới người đã đến tận nơi.
Tân Tử gật đầu xem như chào hỏi bọn họ, không khách sáo mà kéo vali đi thẳng vào, còn đứng đối diện Tư Đồ Thuần.
- Tôi là Tân Tử, là khách mời đặc biệt của chương trình, vẫn là đầu tiên tham gia chương trình như vậy nên có sai xót gì mong mọi người đừng để ý.
Câu này tuy nghe qua là muốn nhận sự thông cảm, nhưng rõ ràng giọng điệu lại lạnh tanh, như có sai xót gì hắn cũng sẽ không để ý, mục đích Tân Tử đến đây khômg phải quay chương trình mà là dỗ lão bà nhà mình.
Hiện tại Tư Đồ Thuần muốn chạy, cũng không thể chạy, trừ khi cô huỷ bỏ show kéo vali rời khỏi đảo, nhưng Tân Tử biết cô sẽ không làm như vậy.
Tân Tử chào hỏi qua một lượt, Tư Đồ Thuần cũng phối hợp mà chào hỏi mấy câu, vô cùng lạnh nhạt lại có chút không được tự nhiên.
Qua phần chào hỏi xong liền tới cảnh quay phân loại đồ trong vali, những thứ không cần thiết sẽ bị tịch thu.