Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor & beta: June_duahau
"Khụ...." Thừa dịp An Hòa đang còn ngây người trước đống bệnh án, Vu Xuyến lặng yên không tiếng động đi đến bên cạnh cô.
An Hòa lơ đãng nâng mắt, đúng lúc chống lại gương mặt dán đầy hai chữ 'bát quái' trên mặt ai kia.
"Á, nha đầu đáng chết ....." An Hòa hai tay ôm ngực, miệng không nhịn được oán trách: "Cậu làm gì vậy! Rón ra rón rén, làm mình sợ bắn cả tim!"
"Rõ ràng cậu mới là người có tật giật mình......" Vu Xuyến mím môi nói: "Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn......Phụ nữ , quả nhiên là loại sinh vật không đáng tin nhất."
"Nói bừa cái gì vậy....." An Hòa liếc mắt nhìn Vu Xuyến một cái, nói: "Ngày nào cũng chỉ biết toét miệng cười nói, sao Lý Phong nhà cậu không trông chừng kỹ cậu chứ!"
"Này, sao có thể......" Vu Xuyến nhếch miệng nói: "Mình thân là vợ anh ấy! Muốn chỉnh mình! Anh ấy cũng không nỡ!"
"Chậc chậc chậc......." An Hòa không nhịn được lắc đầu cảm thán, nói: "Nhìn cái bộ dạng điên khùng của cậu đi!"
"So với cậu mình còn kém xa!" Vu Xuyến nhíu mày lại nói: "Mình nghe nói ngày hôm nay có người trình diễn vở 'bỏ nhà theo trai nhớ!?"
"Hả?"' An Hòa nhíu mày.
"Nghe nói có liên quan đến phương tiện giao thông cực kỳ đặc sắc!?" Nói tới đây, Vu Xuyến không ngừng được mà cười trộm.
"Đến đây để cười nhạo mình đúng không?!" An Hòa buồn bực nói: "Cũng chỉ có anh ấy mới nghĩ ra cái chiêu tổn hại danh dự như vậy...."
"Ha ha ha...." Vu Xuyến bị chọc cười đến run rẩy cả người: "Mình nói này An Hòa, Hứa Úy nhà cậu chơi đùa cũng quá mức rồi......Mình đi một đường đến đây, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang bàn luận sôi nổi chuyện hai người cưỡi 'Tam Luân' bỏ trốn đấy!"
"Chuyện này làm sao có thể gọi là bỏ trốn được......" An Hòa chun mũi có chút buồn bực nói: "Mình rõ ràng là công khai trình diễn mà!"
Vu Xuyến nghe vậy một đường nhếch miệng, buồn cười nói: "Có điều, cậu khoan hãy nói, chỉ riêng việc Hứa Úy có thể nghĩ ra phương thức này, đã nói lên anh ta cũng không phải người bình thường......."
"Là họ tên không bình thường hay là giới tính không bình thường?! Không phải chỉ là một cái mũi hai con mắt thôi sao........Mình không tin anh ấy có thể mọc ra hoa được nữa!" An Hòa khinh thường nói.
"Rất lãng mạn!!!" Vu Xuyến nói xong lại bày ra dáng vẻ khát khao hâm mộ: "Lý Phong nhà mình đánh chết anh ấy cũng không nghĩ ra nửa điểm như vậy...."
"Ôi ôi, hay quá nhỉ!" An Hòa liếc mắt nhìn Vu Xuyến: "Em gái à, đừng có sống trong phúc mà không biết hưởng....Còn nói cái gì mà Lý Phong thế này Lý Phong thế nọ, mình nói cho cậu biết, nếu không mau nắm chặt lấy kiểu gì cũng bị người phụ nữ khác đào góc tường đấy!"
Vu Xuyến vẫn còn muốn đáp trả lại An Hòa mấy câu thì trước cửa phòng bệnh đã truyền đến giọng nói quen thuộc của Lý Viêm.
"Bác sĩ An có ở đây không?"
"A....." An Hòa vội vàng dừng hết tất cả mọi việc trong tay, đứng bật dậy: "Đại đội trưởng, ngài tìm tôi?"
--- ------ ------Đường phân cách bỏ trốn theo trai---- ------ -----
"Tình huống cụ thể ông cụ trong nhà đã trao đổi qua với tôi, cho nên, hôm nay tôi tới là muốn nghe ý kiến của cô một chút." Lý Viêm nhìn về phía An Hòa mở miệng nói.
"Làm phiền đại đội trưởng ngài phải bận tâm rồi......" An Hòa có chút áy náy nói.
"Nói gì vậy.......Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, nói cho cùng, chỗ này của chúng tôi quả thực cũng không thích hợp cho đàn bà con gái các người ở lâu dài. Nếu tôi cũng có một đứa con gái xuất sắc như bác sĩ An, khẳng định cũng sẽ bởi vì luyến tiếc và không nỡ mà làm giống như cha cô vậy.....Cho nên, ý cô là....." Lý Viêm giương mắt nhìn về phía An Hòa.
"Tuy có chút tùy hứng......Nhưng mà đại đội trưởng.....Tôi có thể xin ngài để tôi được ở lại đây cho đến khi quân diễn kết thúc không?"
Kết quả này thật sự nằm ngoài dự đoán của Lý Viêm, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt ông liền hiểu ra dụng ý của An Hòa.
Bây giờ đang là thời điểm trọng yếu của quân diễn, là thời khắc mấu chốt để Hứa Úy có thể đạt được cơ hội, cô ấy không muốn làm Hứa Úy phân tâm.
Quả là một cô gái thấu tình đạt lý.
Với phẩm chất này, tương lai chắc chắn cũng sẽ trở thành một vị quân tẩu xuất sắc đáng được mọi người kính trọng.
Không uổng công Hứa Úy đối với cô 'nhất kiến chung tình', mà An Hòa cũng là người đáng để cậu ta nỗ lực trả giá.
Cứ như vậy, đối với Lý Viêm mà nói, châm chước cũng là điều tất yếu.
Nhưng An Chính Thần đã mở miệng, cho dù có mặc kệ thân phận của bọn họ, dù dựa theo quân tình thì đối với lời thỉnh cầu của An Hòa, Lý Viêm cũng muốn cân nhắc thật kỹ.
Dường như nhận ra sự khó xử của ông, lúc này bỗng nhiên An Hòa lớn tiếng mở miệng lần nữa: "Đại đội trưởng, xin ngài yên tâm, phía bên cha mẹ tôi sẽ sắp xếp hợp lý."
Đã nói đến thế này, nếu không đồng ý thì không chỉ thật có lỗi với lòng chân thành của An Hòa, cũng thật có lỗi với bản tính ngay thẳng của ông.
"Được." Lý Viêm nhẹ nhàng thở dài nói: "Sau 5 ngày phải trở về đơn vị cũ."
"Rõ!" An Hòa lưu loát hướng Lý Viêm chào một cái quân lễ tiêu chuẩn.
"Nhóc An----" Xa xa An Hòa nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp lại có chút quen thuộc.
Cái giọng nói thân thiết này, xưng hô thân mật này ------ không phải Thẩm Du thì là ai?!
"A a -----" An Hòa tự nhiên hướng về phía Thẩm Du vẫy vẫy tay.
Tuy rằng cha mẹ Thẩm Du trước mắt đang định cư ở thành phố X, nhưng mà bản thân cậu ấy vẫn là một cô nương Tô Châu, sau khi tôt nghiệp đại học, Thẩm Du dứt khoát lựa chọn về Bắc Kinh công tác, chỉ những lúc nào công việc rảnh rỗi mới bay trở về thành phố X thăm cha mẹ vài ngày cũng nhân tiện ghé thăm quân khu làm việc của đồng đảng - An Hòa.
Lần này An Hòa về Kinh (Bắc Kinh) đã gọi trước cho Thẩm Du, đúng lúc cô nàng vừa giải quyết xong một đống công việc, vì thế liền xung phong nhận nhiệm vụ tới sân bay đón bạn tốt.
"Chà chà, nhìn cái động tác nhỏ này xem, vẫn còn đùa bỡn trai đẹp được nha.... ..." Thẩm Du cười lên cười xuống đánh giá An Hòa một vòng nói: "Không hổ danh là đại đội đặc chủng, mới nhiêu ngày mà đã đem người luyện thành như vậy......"
"Là bản thân mình có tố chất quân sự quá tôt có được không!" An Hòa đắc ý hất cằm lên.
"Được rồi, chớ lên mặt, còn cười nữa coi chừng răng rụng hết đấy!" Thâm Du gõ một cái lên ót An Hòa, lại bị người nọ linh hoạt tránh đi.
"Rõ là......Lần nào cũng không đánh được." Thẩm Du buồn bực nâng mắt nhìn.
"Mình là sĩ quan chuyên nghiệp!" An Hòa đánh mắt nói: "Muốn được hời từ chỗ mình? Nửa cọng lông cũng không có!"
"Gia đây sẽ đem người......" Thẩm Du không thể làm gì khác hơn nhún vai một cái tiến lại gần bên tai An Hòa nói: "Gia nói, đêm nay, ngươi có rảnh không?"
"Lại làm gì?" An Hòa theo thói quen cảnh giác.
"Gia còn có thể đem ngươi lừa bán sao.......Ngược lại nói xem, nếu bọn buôn người đó dám mua ngươi? Người bán ngươi cũng được thưởng tiền đúng không?" Thẩm Du trợn trừng mắt nói tiếp: "Nếu như rảnh rỗi kiếm chuyện như vậy, thì nói với chú và dì một tiếng đi, buổi tối đi tụ tập một chút. Hai ta cũng rất lâu chưa gặp, rảnh rang nói chuyện phiếm một chút?"
"Ừ, cũng được. An Hòa do dự một chút, nói.
"Chao ôi, trông cứ như bị ép buộc ấy......" Nhìn An Hòa chẳng có dáng vẻ gì là vui sướng, Thẩm Du ra vẻ Lão đại không muốn.
"Đừng nghĩ nhiều!" An Hòa vuôt vuôt mái tóc dài của Thẩm Du, nói: "Không phải là mình không quan tâm để ý đến cậu, chỉ là mình không biết cái thân nhỏ bé này của mình có đủ cho cha mẹ đại nhân sửa chữa một trận không nữa!"
"Ôi chao ôi, hazz, hử?" Thẩm Du kinh ngạc nói: "Thế nào rồi hả? Chẳng lẽ cậu đã làm gì có lỗi với Đảng, có lỗi với quốc gia và nhân dân rồi hả?!"
"Đừng có tự đón mò!" An Hòa trừng mắt liếc Thẩm Du một cái rồi đáp: "Mình chỉ xin kéo dài thời gian điều tạm thôi."
"NGAO!" Thẩm Du nghe xong chỉ còn kém bật dậy gào lên: "Cậu đúng là có bệnh mà! Cái chỗ thâm sơn cùng cốc đó có cái gì hấp....Đợi chút, An An cậu sẽ không vì......"
An Hòa liếc xéo Thẩm Du một cái, không nói thêm gì nữa.
"NGAO!" Thẩm Du lại một lần nữa cất mở cổ họng , khiến cho phân nửa người trên sân bay ngoái đầu nhìn sang.
--- ----------Đường phân cách hồi Kinh về nhà---- ---------
"Con....cái đứa nhỏ này!" Nghe An Hòa giải thích xong, Trương Hân liền bắt đầu lảm nhảm nói: "Người ta tránh đi còn chẳng kịp, con lại cố tình đứng ra chịu chết! Cha con quan hệ cũng tốt lắm mà, còn con lại đang diễn tuồng gì vậy chứ!"
"Mẹ ---" An Hòa khó có khi ăn vạ làm nũng với mẹ cô một lần, liền nói: "Không phải là vì con còn một số việc chưa xử lý xong sao....Hơn nữa, quân diễn sắp tới, nhân lực của đại đội đặc chủng vốn không có dư, con mà đi chẳng phải là 'họa vô đơn chí*' hay sao?! Chúng ta cũng không thể trong thời khắc mấu chốt khiến người ta mất mặt được đúng không?!"
(* Tổn thất ngày càng nặng nề hơn)
"Nói nhảm!" Trương Hân buồn bực nhìn con gái: "Từ lúc con đến đại đội đặc chủng tới giờ, mẹ con không có một đêm nào ngủ yên! Con thì sao, không chỉ có không trở về còn liều mạng đòi ở lại cho bằng được.....Bọn họ đều nói quân diễn so với thực chiến chẳng kém bao nhiêu, con nói xem lỡ như trong lúc ra chiến trường mà xảy ra chuyện gì, mẹ con chắc cũng không sống nổi nữa đâu!"
Mẹ cô nói cũng là sự thật, điều tạm cũng được, kéo dài thời hạn cũng thế, An Hòa không sợ nguy hiểm gì, lại càng không sợ khó khăn gian khổ, sâu trong lòng chỉ luôn lo lắng và áy náy với cha mẹ.
Khúc mắc trong lòng cô đó là lo lắng cha mẹ bởi vì bản thân mà làm lụng vất vả.
Cho nên lúc này, cổ họng như bị cứng lại, bỗng không biết nên mở miệng với mẹ thế nào mới tốt.
Khiến cô cảm thấy biết ơn bội phần đó là, ngay lúc này bỗng vang lên giọng nói nhàn nhạt không cho phép cự tuyệt.
"Được rồi, bà cũng đừng nói dông dài nữa. Con gái có suy nghĩ riêng của nó, bà cũng đừng mù quáng tham gia vào!"
Âm thanh đó dĩ nhiên là của cha cô - An Chính Thần.
Cho nên mới nói, đây là tình huống gì chứ?
Cha cô thế nhưng lại đứng về phía cô giúp khuyên giải mẹ?!
An Hòa nhất thời có một loại cảm giác lâng lâng khó tả.
Thế giới này.....thật quá huyền ảo rồi.
"Nhưng con phải cam đoan.... ..." An Chính Thần nhìn con gái chậm rãi bổ sung một câu: "Làm xong việc cần làm phải lập tức trở về."
"Dạ, con hiểu rõ ạ." An Hòa vui vẻ trả lời.