Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diễn tập đối kháng thường niên do quân khu tổ chức cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi thuộc về phía Hồng Quân. Nhờ đề xuất phương án tác chiến, bố trí mục tiêu nhiệm vụ cho Hồng Quân, Hứa Úy vốn đã rất nổi tiếng trong quân lại một lần nữa tạo tiếng vang lớn.
"Báo cáo!" Giọng nói gọn gẽ, động tác lưu loát.
"Lão Lục, đây chính là Hứa Úy thuộc đại đội đặc chủng quân khu X của chúng tôi." Chung Quảng Chấn quay đầu giới thiệu với người bên cạnh.
"Tôi nhìn một chút....... Ừm, ông khoan hãy nói, tinh thần thủ lĩnh của tiểu tử này thật đúng là có đủ!" Phó tư lệnh quân khu Y - Lục Quốc Đào sâu sắc nhìn Hứa Úy một cái, liếc mắt nói: "Cho nên, cậu chính là Trung đội trưởng - người chỉ mang theo một phân đội nhỏ đã đem toàn bộ đại đội đặc chủng của tôi giết không còn một mảnh giáp?"
"Báo cáo thủ trưởng!" Hứa Úy cao giọng đáp: "Đúng vậy!"
Chung Quảng Chấn nghe xong nhíu nhíu mày dở khóc dở cười: "Tiểu tử thối nhà cậu thật dám nhận cái danh hiệu này của phó tư lệnh Lục?!"
"Thủ trưởng" Hứa Úy không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Tôi chỉ nói đúng sự thật."
Nhìn cảnh này, không đợi Chung Quảng Chấn mở miệng lần nữa, Lục Quốc Đào liền cười 'ha ha'.
"Tiểu tử này khá lắm......Có chí khí!" Nói xong Phó tư lệnh Lục quay đầu nhìn về phía Chung Quảng Chấn nói: "Tôi chính là thích những binh lính như vậy! Biết thời điểm nào nên ra tay, thời điểm nào thì nên khoa trương!"
"Đúng là khoa trương." Chung Quảng Chấn giương khóe miệng, nói: "Cậu ta là binh lính cứng đầu nhất.....Toàn quân không ai là không biết hắn. Cái gì hắn cũng có phần."
"Nhân tài như vậy thật đúng là hiếm có!" Lục Quốc Bảo giống như nhặt được vàng, ánh mắt sáng quắc liếc mắt nhìn Hứa Úy một cái, lại quay đầu lại nói với Chung Quảng Chấn: "Lão Chung, thương lượng với ông một chút.....Binh lính này, tôi nhìn trúng rồi, ông để hắn theo tôi về quân khu Y đi!"
"Tiểu tử thối này lông cánh còn chưa mọc đủ, ở quân khu ông thì giống như địa linh nhân kiệt, người như cậu ta còn phải đứng xếp hàng cả dãy đấy!" Chung Quảng Chấn uyển chuyển từ chối nói: "Vẫn nên để hắn ở lại cái nơi thâm sơn cùng cốc này rèn luyện thêm đi."
"Nào có chứ!" Lục Quốc Đào lập tức phản bác, nói: "Chính vì hắn còn cần rèn luyện cho nên mới muốn đưa hắn đến hoàn cảnh mới để bắt đầu a...Quân khu Y chúng tôi chính là thiếu người như vậy!"
"A, lời này......!" Chung Quảng Chấn tiếp lời: "Lần này nếu để cậu ta đi, e rằng tôi chỗ này cũng loạn, tuy rằng tiểu tử này bình thường luôn gây loạn, nhưng nếu phải từ bỏ hắn, sợ rằng đúng là không được!"
"Tôi nói lão Chung này..." Lục Quốc Đào híp híp mắt, nói: "Có phải ông cũng luyến tiếc binh lính này không?! Nếu không thì thế này đi.....Không phải ông vẫn luôn 'nhớ nhung' đám người XX và XXX chỗ quân khu bọn tôi sao? Tôi lấy hai người bọn họ đổi lấy Hứa Úy chỗ các ông! Ông xem thế hòa chưa?!"
"Không được." Cho dù hai người được nói tới trong miệng Lục Quốc Đào cũng có tiếng là ưu tú, nhưng nếu lấy Hứa Úy đem đổi đến quân khu Y, tận đáy lòng Chung Quảng Chấn thực sự là không thể vui nổi.
Nhìn dáng vẻ của lão chiến hữu này, Lục Quốc Đào đã sáng tỏ, vì thế liền dời lực chú ý đến trên người Hứa Úy.
"Tôi nói, đồng chí Thiếu tá trung đội trưởng.....Cậu có muốn đi theo tôi không?"
Hắc! Tôi đây dù có to đầu cũng chưa thèm nhận lời với ông đâu, đường đường là Phó tư lệnh quân khu Y lại dám đứng ở trước mặt tôi 'quang minh chính đại' cướp người?!
Bất quá, dù đang nghẹn một cục tức nhưng Chung Quảng Chấn vẫn cố gắng giữ vững giọng điệu nhàn nhạt.
Đùa chắc, lão tử không tin, lính của lão tử ngay cả một chút định lực như vậy cũng không có.
Nhưng mà khoan hãy nói.... ......Cái chân của mình.......Sao lại thấy run run như vậy.......
"Cảm ơn ý tốt của Phó tư lệnh" Hứa Úy khẽ giương môi, bình tĩnh nói: "Được đến quân khu Y rèn luyện quả thật là cơ hội ngàn năm có một, có thể được ngài chú ý tới là vinh hạnh của tôi...Nhưng mà cá nhân tôi vẫn muốn ở lại quân khu X. Tôi ngược lại cho rằng, chỗ này thích hợp với tôi hơn."
Không dành được người, Lục Quốc Đào vẫn rất buồn bực.
Nhưng đã nói đến nước này rồi, dù ông có cưỡng cầu người ta nữa sẽ chỉ thêm tro dính đầy mũi mà thôi.
"Được, tôi biết rồi." Lục Quốc Đào khẽ thở dài, tầm mắt vừa chuyển lại bất chợt nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng khác màu xanh lá đang chạy đi xa.
Gương mặt nghiêng nghiêng kia là.... ....
"Tiểu Hòa?!"
Nghe thấy có người gọi mình, An Hòa ngừng chân, theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
"A......" Lúc nhìn thấy bóng dáng kia, An Hòa liền hé miệng cười, gọi: "Bác Lục!"
"Ha ha, thế nào rồi, nghe nói tiểu nha đầu phản nghịch như cháu bây giờ chịu sự quản lý của đại đội đặc chủng quân khu X rồi hả?" Lục Quốc Đào cười haha nhìn An Hòa, trong giọng nói lại tràn đầy sủng nịch.
"Hi hi" An Hòa mỉm cười: "Chạy đến nơi này cho dù không rèn được thể lực như sắt thép thì cũng luyện được ý chí chứ sao....."
"Hả, còn nói được như vậy nữa kia!" Lục Quốc Đào cười nói: "Thế nào, rèn luyện ra được cái gì rồi?"
"Cái khác không dám nói.......Dù sao cũng luyện ra được lượng cơm ăn rồi." Người nào đó làm bộ nghiêm trang nói.
Lục Quốc Đào và Chung Quảng Chấn cùng "phì" một tiếng cười lên.
"Được, chờ khi nào cháu về, đừng quên đến nhà bác Lục ăn cơm. Bác gái vẫn hay nhắc tới cháu đấy, lúc nào cũng ngóng trông cháu trở về sớm một chút bồi bà ấy trò chuyện!"
"Không thành vấn đề ạ!" An Hòa đáp giòn tan. "Còn nữa.....Bác Lục, Đại Hoàng nhà bác thế nào rồi ạ?"
"Bác biết ngay nha đầu cháu gặp ta nhất định sẽ hỏi chuyện này mà!" Lục Quốc Đào lắc đầu cười: "Mở miệng ba câu liền không rời được Đại Hoàng, cháu....tiểu nha đầu này, hazz! ! !"
"Báo cáo!" Một binh lính trẻ tuổi chạy đến trước mặt Lục Quốc Đào hô lớn.
"Có chuyện gì?"
Anh chàng binh lính kia ghé vào tai Phó tư lệnh Lục nói nhỏ vài câu, Lục Quốc Đào khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Chung Quảng Chấn.
"Tiểu Hòa, hiện tại bác Lục có chút chuyện, đợi cháu quay về Bắc Kinh, bác sẽ dặn bác gái làm món ngon cho cháu, đến lúc đó nhớ tới nhà bác chơi đấy!"
"Dạ được ạ!" An Hòa mỉm cười lên tiếng.