Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bị ánh mắt của người đối diện nhìn chằm chằm khiến cho cả người không được tự nhiên, An Hòa nâng tay không nặng không nhẹ nhéo mũi đối phương.
“Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà hăng hái vậy hả!”
“A, còn không phải là đang nhìn cậu hay sao?” Thẩm Du cau mày né tránh thủ đoạn nham hiểm của An Hòa: “Nhìn thôi mà cũng đòi thu phí à?”
“Vậy cũng không phiền Lão nhân gia ngài nhìn bằng ánh mắt như vậy!” An Hòa hơi nhếch khóe miệng nói: “Cậu thật sự không nhìn ra manh mối gì à?”
“Thật ra cũng không có khác cái gì....” Thẩm Du lấy tay nâng cằm An Hòa lên làm như có điều đăm chiêu nói: “Nhưng mà dáng vẻ cười như vậy cũng thật lâu chưa thấy rồi.”
“Thật sao...” An Hòa mỉm cười từ chối cho ý kiến.
“Cho nên....” Thẩm Du hơi cong khóe miệng lên tươi cười: “Em gái, cứ như vậy gả mình đi rồi hả?”
“A...tin tức đủ nhanh nhẹn đấy!” Mặt mày An Hòa khẽ nhếch: “Chẳng lẽ cậu là đặc vụ được cài vào trong quân ta hả?”
“Em gái mang trên tay 'viên tròn' nổi bật như vậy, người ta không muốn thấy cũng khó, có thể đoán không ra sao?” Nói xong, Thẩm Du lại nháy nháy mắt với An Hòa: “Khỏi cần nói, cái đầu cậu thật đúng là không nhỏ. Vị 'lão bà' nhà cậu không ngờ lại phúc hậu như vậy.”
“Sao nào, rốt ruột rồi hả?” An Hòa nhếch miệng: “Dựa vào Thẩm đại tiểu thư đây, muốn mang đầy mười ngón tay không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?! Quay đầu lại xem mỗi ngày có biết bao nhiêu anh em chạy theo sau mông cậu chứ hả!”
“Hắc. Cái đồ không có lương tâm nhà ngươi.” Thẩm Du trợn tròn mắt nói: “Cũng không biết ngày trước là ai đã nói với Gia muốn làm 'Đôi bạn độc thân cùng tiến cùng lùi' đấy nhỉ.... Nhìn An Hòa ngươi cũng một bộ mày rậm mắt to, thế nào giờ lại muốn làm phản rồi hả?”
“Không cần phải oán trách mình nữa....” An Hòa làm bộ ủy khuất nói: “Hay là cậu đi tìm tình địch của mình phân xử đi a!”
“Hay là thôi đi...” Thẩm Du rụt cổ lại: “So sánh lực lượng của ta với địch quả thực quá mức cách xa, về điểm này Gia vẫn tự mình biết được.”
An Hòa nghe vậy liền 'xì' một tiếng cười vui vẻ.
“Tóm lại... Biết rõ người kia là Hứa Úy, Gia cũng giảm bớt được công đoạn khảo nghiệm, thẩm tra ban đầu rồi. Nhiều năm như vậy, hai người các ngươi cuối cùng cũng được bên nhau đến đầu bạc răng long.” Nhìn tươi cười trên mặt An Hòa, Thẩm Du cũng thu hồi lại dáng vẻ chế nhạo vừa rồi, đảo mắt có chút nghiêm khắc nhìn cô bạn thân của mình: “Giữa chị em chúng ta không cần phải nói nhiều lời sáo rỗng. Một câu thôi --- An An, chúc cậu hạnh phúc.”
Đáy lòng An Hòa liền sinh ra một cỗ tình cảm ấm áp.
Đó là lời chúc phúc của người bạn thân nhất của cô.
“Cảm ơn cậu, Du Du.” Nói xong An Hòa nhẹ nhàng nâng cái cốc lên cùng cái ly dài trong tay đối phương chạm cốc.
--- ------ ----Đường phân cách bạn tốt chúc phúc---- -----
Lúc An Hòa mở cửa nhà ra, vừa nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, huyệt thái dương trên trán của cô liền nhảy dựng lên.
“An An, làm sao vậy?” Trương Hân đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đan áo len, vừa ngoảnh đầu ra phía cửa thăm dò.
An Hòa chối quanh co một lát, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa cho vào.
“Anh, sao anh lại tới đây hả....” Nhìn gương mặt Hứa Úy, An Hòa thế nhưng không tự chủ mà đỏ mặt.
“Không định cho anh vào nhà nói chuyện sao?” Khẽ nhếch đôi tuấn mi, Hứa Úy nhìn An Hòa vô cùng có thâm ý cười cười.
“Khụ...khụ...” An Hòa mất tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó liền xoay người nhường lối cho Hứa Úy vào.
“Vào đi.”
Lúc An Hòa đóng cửa lại, Trương Hân cũng đã từ phòng khách qua đây.
“Đây là---” Âm cuối vừa phát ra, mẹ An còn cố ý kéo dài, âm điệu này quả thực có thể rẽ 18 khúc quanh co được rồi, rõ ràng là muốn người ta tự giới thiệu.
“Chào dì ạ!” Hứa Úy hé ra hàm răng trắng đều nhìn Trương Hân cười chào hỏi: “Con là Hứa Úy.....Là --- bạn của An Hòa.”
Bạn, bạn em gái anh ấy!
Nhìn bộ dạng 'mặt chó dạng người' của Hứa Úy đang cười đến lương thiện, An Hòa không thể nhịn được trợn trừng mắt.
“A~~~” Lại là một chuỗi âm thanh ý vị kéo dài, lại nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi, trên mặt Trương Hân hiển nhiên lộ ra ý cười. “Hóa ra là Tiểu Hứa à.... Đã sớm được nghe nói về cháu, đến đây, mau mau, ngồi, ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn dì.” Người nào đó dâng lên bộ mặt đẹp trai nụ cười cùng hoàn mỹ nhất có thể với mẹ vợ tương lại.
“Khách sáo cái gì.... A, cái này...” Nhìn Hứa Úy mang theo hai phần lễ vật quà biếu đến, Trương Hân nửa trách nửa cười nói: “Đứa nhỏ này, tới đây chơi với chú dì là tốt rồi còn khách sáo như vậy làm gì!”
“Đây là chút tấm lòng của cháu thôi ạ.” Hứa Úy mỉm cười mở miệng nói: “Ba mẹ trong nhà nghe nói hôm nay cháu muốn tới thăm hỏi chú dì, đặc biệt dặn cháu mang theo ít lễ vật này. Hi vọng hai người sẽ vui vẻ nhận lấy ạ.”
An Hòa len lén liếc đỉnh hộp quà một cái, đáy lòng lập tức than thở.
Long Tĩnh Tây Hồ thượng hạng, Sâm Cao ly..... Nhóc con...... Không nhìn ra anh lại có tiền như vậy nha.....
Trương Hân là người thân thiện, Hứa Úy cũng thuộc loại giỏi nói chuyện, vì thế, lúc này, mỗi người một câu, tán gẫu trò chuyện đến quên trời quên đất, thân mang trọng trách là 'nhân vật chính' thế nhưng An Hòa một câu cũng không chen vào được.
Mà lúc này, Hứa Úy nói lời mềm mỏng không chút luống cuống, khiến cho Trương Hân mặt mày hớn hở, trong lòng thầm vừa ý với chàng trai vừa cao lớn, anh tuấn lại rất lễ phép này làm con rể.
Thừa dịp Trương Hân vào phòng bếp lấy hoa quả, An Hòa vội đến bên cạnh Hứa Úy nhéo mạnh bên eo anh một cái.
“Nói, rốt cuộc anh đến đây làm chi?” Đôi mắt nhỏ ánh lên tia hung dữ.
“Muốn lấy vợ, muốn gặp em, có được không?” Vừa nói xong, Hứa Úy lấy khí thế sét đánh không kịp bưng taihôn trộm lên má An Hòa một cái.
“Bốp....” An Hòa vừa thẹn vừa quẫn, liền giơ tay vỗ một cái vào ót Hứa Úy: “Anh, anh, anh...chú ý địa điểm một chút cho em!”
“Trong điều lệ kỷ luật của Quân giải phóng không có điều này.” Hứa Úy nhếch khóe miệng cười cười.
“Đừng làm rộn.” An Hòa vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh một cái: “Đến cùng là thế nào....”
Hứa Úy còn chưa mở miệng, cửa nhà An Hòa lại bị người bên ngoài mở ra một lần nữa.
Mà người bước vào chính là ba An - An Chính Thần.
“Chính là có chuyện thôi.” Hứa Úy nhanh chóng nói khẽ ở bên tai An Hòa một tiếng, ngay sau đó liền đừng dậy đón nhận ánh mắt của An Chính Thần.
“Chú An.” Hứa Úy một thân thẳng tắp nhìn về phía An Chính Thần, nói: “Cháu chào chú.”
Nhìn bóng dáng gọn gàng nhanh nhẹn trước mặt, An Chính Thần gật gật đầu: “Đến rồi à.”
Lúc này An Hòa mới hiểu được, hóa ra ba cô đã sớm 'hạ lệnh' xuống cho Hứa Úy rồi.
Vì thế, đối với tiến trình tiếp theo, An Hòa vốn chưa có chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ tới lại có nhiều cái ngoài ý muốn như vậy.
“Hai người các con theo ba.”
Trong thư phòng quen thuộc, lần đầu tiên An Hòa đứng ở đây cùng một người khác ngoài An Vũ.
“Quân khu X gọi đến báo.... Cậu vẫn cự tuyệt việc dời khỏi đại đội đặc chủng.” An Chính Thần chậm rãi giương mắt, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên khuôn mặt Hứa Úy.
“Đúng ạ.” Mi mắt khẽ động, nhưng lời nói ra khỏi miệng Hứa úy vẫn không hề có một tia ngập ngừng do dự.
“Ừ.” An Chính Thần trầm ngâm một tiếng, ánh mắt uy nghiêm chuyển đến trên người An Hòa rồi lại quy về trên người Hứa Úy: “Đều nói quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, cấp trên đã đưa lệnh điều động xuống, vì sao không tuân theo? Không bỏ được vầng hào quang của bộ đội đặc chủng sao?”
“Trước khi trở thành một binh lính đặc chủng, đầu tiên cháu là một người quân nhân.” Đối mặt với ánh mắt áp bức mười phần của An Chính Thần, Hứa Úy vẫn như trước không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đối với cháu mà nói, bộ đội đặc chủng cùng anh em bộ đội ngoài không có gì khác biệt. Cháu từ chối lệnh điều đi không phải vì cháu trái ý với --- mà là cháu không hi vọng mình vì vấn đề cá nhân mà bị điều đi.”
“Cậu chắc chắn như vậy?” An Chính Thần hơi nhíu mày.
“Dạ.” Giọng Hứa Úy trầm ổn mà có lực: “Cháu không phải người tự cao tự đại, nhưng thân là một phần tử của đại đội đặc chủng, cháu hiểu rõ ràng đồng đội của cháu vẫn cần cháu --- ở đại đội đặc chủng quân khu X, cháu vẫn còn có việc chưa làm xong.”
Âm thanh tự nhiên,gằn từng câu từng chữ rõ ràng.
Nhưng mà người vốn nên thay Hứa Úy mà toát mồ hôi lạnh lúc này An Hòa lại không kiềm được mà nhếch khóe miệng lên.
Bởi vì, người đàn ông trước mặt này, mới chính là Hứa Úy của cô.
Chỉ có Hứa Úy này, mới xứng làm người đàn ông của An Hòa cô.
“Cậu không sợ, tôi sẽ từ chối chuyện kết hôn của cậu và An Hòa sao?” Dáng vẻ An Chính Thần vẫn trầm tĩnh như cũ: “Báo cáo kết hôn của cậu, vẫn còn chưa được duyệt đúng không?”
Nói xong liền liếc nhìn một cái đầy thâm ý.
“Thân phận lính đặc chủng của cháu sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến tính cảm của cháu và An Hòa.” Hứa Úy chậm rãi mở miệng nói: “Ngược lại, chính bởi vì cháu là lính đặc chủng, chính vì cháu sẽ phải tham gia những nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao đe dọa đến tính mạng, cho nên cháu mới càng quý trọng hơn mối quan hệ này, đồng thời còn giác ngộ ra được một điều không thể phá vỡ.”
“Cậu giác ngộ ra được cái gì?” An Chính Thần hơi nhướng mắt lên.
“Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, dốc hết toàn lực bảo hộ bản thân cũng chính là đảm bảo an toàn mạng sống của người nhà.” Hứa Úy vang vang đáp.
“Nếu vậy.... Cậu sẽ làm thế nào để tôi tin tưởng cậu có thể làm được tất cả?” An Chính Thần liếc mắt lườm con gái một cái nói, lại nhìn về phía người nọ cả người từ trên xuống dưới đang được thứ ánh sáng của tuổi trẻ chiếu rọi kia.
“Cháu lấy sinh mạng ra thề.”
Giờ khắc này, rốt cuộc An Chính Thần cụp mí mắt yên tâm vui vẻ.
Thật lâu sau, ánh mắt sâu thẳm đó lập tức lại bắn về phía An Hòa.
“An Hòa, ba hỏi con, nếu tất cả mọi tình huống đều không giống với những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó, con có nguyện ý hay không?”
Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt mang theo ánh lệ trong trẻo vô cùng thoáng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Úy, lại dời ảnh mắt trở về, An Hòa khẽ cong khóe miệng lên một nụ cười yếu ớt nhìn ba mình kiên định nói: “Con bằng lòng.”
Rốt cuộc cũng giải quyết xong cỗ băn khoăn lớn trong lòng, An Chính Thần khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói với hai người: “Hôn lễ của các con, ba đồng ý.”