Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
08
Sau khi Thẩm tỷ tỷ trở về, ta hào hứng kể cho tỷ ấy nghe về lời hứa của Triệu Kỳ rằng sẽ nhờ tỷ đưa ta đi chơi quanh kinh thành.
Sau đó, Thẩm tỷ tỷ đi tìm Triệu Kỳ, khi trở về còn nói với ta: "Đã định vào ngày 15 tháng sau."
Ta cảm thấy trong lòng ngọt như được ăn bánh phù dung, muốn chạy thật nhanh về chọn ra bộ quần áo đẹp nhất, cũng muốn kéo tay Thẩm tỷ tỷ, đòi tỷ ấy kể cho ta nghe xem ở kinh thành có gì hay, ta muốn chơi hết một vòng.
Sau khi tới hoàng lăng năm 9 tuổi, ta đã lâu không có ai chơi cùng.
Không, không đúng, ta có.
Cây, cỏ, hoa lá, cả những người tí hon trong đầu ta nữa.
Mỗi năm ta tựa vào cái cây cao nhất và khắc lại chiều cao của mình. Dù nhiều khi không nhìn thấy vết đã khắc năm ngoái, năm kia, năm kìa nhưng ta luôn có cảm giác bản thân đang cao thêm.
Thỉnh thoảng ta chơi với những bông hoa và cây cỏ, ta cũng tìm thấy mấy ngọn trông khá giống, một cái là ta, một cái là đại ca, một cái là nhị ca.
Ta còn lấy hộp gói những cánh hoa rụng lại, lén vò nát ra màu đẹp, nhưng sợ Thái phi phát hiện nên ta không bao giờ dám bôi lên móng tay.
Nhưng trong tưởng tượng, ta đã bôi thử hàng trăm nghìn lần, chắc chắn nó trông rất xinh.
Ta còn dùng que củi vẽ vời trên mặt đất, vẽ những thứ mà ta không dám vẽ ra giấy để cho Thái phi nhìn thấy.
Ban đêm không ngủ được, ta bịa ra các cố sự. Ta tưởng tượng ra một cô gái tên là A Hữu. Nàng ấy có tất cả nên gọi là A Hữu.
Nàng có rất nhiều người yêu mến, ăn rất nhiều món ăn ngon và đã thả rất nhiều con diều.
Khi không thể ngủ được nữa, ta sẽ tiếp tục bịa chuyện cho nàng ấy nghe, để nàng nếm bánh phù dung, gặp Triệu Kỳ và Thẩm tỷ tỷ.
Ta rất mong chờ ngày ấy đến.
Hôm trước khi chuẩn bị đi, ta còn đặc biệt bảo Thẩm tỷ tỷ đừng tới chỗ ta chơi, ta muốn ngủ cả ngày, vì sợ sẽ ngủ gật trong ngày quan trọng.
Khi ngày đã hứa đến, ta mặc bộ váy xinh đẹp nhất, nhờ cung nữ chải cho kiểu tóc dễ nhìn nhất, rồi lặng lẽ ngồi đợi Thẩm tỷ tỷ đến.
Từ 6 giờ sáng đến 11 giờ trưa, Thẩm tỷ tỷ vẫn chưa đến tìm ta.
Ta hơi sợ, sợ tỷ ấy quên mất mình, nhưng lúc này, ta lại không dám đi tìm Thẩm tỷ tỷ hay Triệu Kỳ.
Ta sợ họ nói dối ta hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định sẽ lặng lẽ ở đây đợi Thẩm tỷ tỷ đến tìm ta, nếu không đến thì là do tỷ ấy quá bận nên tạm thời quên mất.
Đúng lúc ta đang tìm cách an ủi bản thân thì Thẩm tỷ tỷ đã vội vã mang người tới. Nàng nắm lấy tay ta và nói với các cung nữ:
“Hôm nay ta nhận lệnh của Bệ hạ, đưa Quận chúa tới Thẩm phủ thăm quan. Không chỉ có những người hầu xung quanh mà còn có cả những vệ binh của Thẩm phủ đi theo. Các ngươi không cần đi theo nữa, nếu Thái phi hỏi vì sao không đi cùng, chỉ cần nói cho bà ấy lời của ta là được.”
Ta vô thức cười sung sướng rồi đi cùng Thẩm tỷ tỷ ra ngoài.
Khi bọn ta ra bên ngoài, chuẩn bị lên xe ngựa, Thẩm tỷ tỷ bảo ta ngồi ở một xe riêng. Tỷ ấy không cho ta thời gian để hỏi mà chỉ đẩy ta về phía chiếc xe đầu tiên.
Ta nghĩ có lẽ Thẩm phủ có nhiều quy tắc nên cẩn thận nắm tay cung nữ bước vào xe ngựa.
Ta còn chưa kịp kéo rèm ra thì đã nhìn thấy có bóng người bên trong xe. Chưa kịp nhìn kỹ hơn thì ta đã bị kéo vào.
"Trong xe có người. Người của Thái phi hay Thái hậu? Người của Thẩm gia hay là của Triệu Kỳ?"
Trong lúc nhất thời ta cảm thấy bất an, ta cãi nhau một trận với Thái phi, sau này không được nghĩ đến việc xuất cung nữa, nhưng nên giải thích thế nào về Thẩm tỷ và Triệu Kỳ?
Khi nhìn lên, ta nhận ra đó là Triệu Kỳ.
Ta chợt hoảng hốt. Vừa rồi khi không biết đó là ai ta còn không có hoảng sợ như vậy.
“Tham kiến Bê hạ. Bệ hạ sao lại tới đây?” Ta không dám lớn tiếng vì sợ bị người khác phát hiện.
"Ta đã hứa với ngươi, nếu ngươi đi kinh thành, ta đương nhiên sẽ đưa ngươi đi chơi xung quanh."
Ta ngồi choáng váng trên cỗ xe khá chật chội.
Nhìn Triệu Kỳ, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Ta nhận thấy Triệu Kỳ cũng đang nhìn ta, ta chưa kịp nói thì hắn đã hỏi ta: “Sao mắt nàng lại đỏ như vậy?”
Ta vô thức dụi dụi mắt: "Không, không có mà. Bệ hạ, ngài nhìn nhầm rồi."
Hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào ta, ta cảm thấy như cả mặt mình đỏ bừng khi hắn nhìn như vậy.
Hắn nói: "Là do vừa rồi trẫm kéo mạnh quá sao?"
Triệu Kỳ nhìn đôi mắt hơi đỏ của tiểu cô nương, bắt đầu hối hận vì mình bất cẩn, chắc là bị đau rồi.
Khi vừa nắm lấy cổ tay tiểu cô nương, hắn hận không thể cảm nhận được lâu hơn, mềm mềm, nho nhỏ.
Ban đầu đồng ý với nguyện vọng thăm thú kinh thành của tiểu cô nương, hắn có chút miễn cưỡng khi phê duyệt tấu chương. Sau này, khi ý tưởng “tự mình đi cùng nàng đi thăm kinh thành” nảy ra, hắn mới nhận ra mình như vậy là vì nàng ấy.
Để ngày hôm nay có thời gian rảnh, Triệu Kỳ đã phải bận rộn cả ngày lẫn đêm. Có lúc gặp được nàng trong cung, hắn cũng chỉ có thể vội vàng chào hỏi.
Triệu Kỳ có ít kinh nghiệm trong việc hòa hợp với các tiểu cô nương. Hôm qua, hắn đặc biệt triệu tập những bằng hữu đã thành hôn của mình để hỏi ý của bọn họ trong việc này.
Bọn hắn nói rằng mọi việc nên thuận theo ý muốn của tiểu cô nương.
Kết quả là ngay khi gặp nàng, hắn dường như đã làm sai rồi.
Ta nhìn Triệu Kỳ, không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Ta đã như vậy từ khi còn nhỏ, dễ để lại dấu vết trên da, kể cả khi ta không cảm thấy đau đớn thì vẫn xuất hiện vệt đỏ.
Và ta đoán rằng khóe mắt ta đỏ hẳn là do ta cảm thấy ủy khuất sợ Thẩm tỷ tỷ sẽ quên mất mình.
Ta ngại không muốn nói cho hắn về việc này, mong rằng hắn sẽ quên chuyện đó đi.
Nhưng Triệu Kỳ không quên giống như mong muốn của ta. Sau khi hắn ra lệnh cho phu xe khởi hành, hắn nhìn ta chăm chú và nhất quyết muốn ta nói ra đáp án.
Hình như ta nghe thấy hắn nhẹ thở dài: “Chương Nhu, trẫm không cố ý, ta chỉ muốn kéo nàng vào, không để quá nhiều người khác nhìn thấy. Nếu làm nàng bị thương, cho ta xin lỗi."
Ta tưởng việc Triệu Kỳ nhìn chằm chằm vào mình là điều khiến ta bất an nhất rồi, nhưng hóa ra việc hắn xin lỗi mới là điều khiến ta sợ nhất.
Nhịp tim đập hơi nhanh, trong lòng có chút ngứa ngáy và ngọt ngào.
Ta vội vàng giải thích: “Triệu Kỳ, ngài đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là Thẩm tỷ tỷ đến muộn một chút thôi, thần sợ tỷ ấy quên mất thần nên có chút ủy khuất, không phải tại ngài đâu.”
Ta sợ hắn không tin nên nói thêm: “Hơn nữa, vừa rồi thần không cảm thấy đau chút nào. Cổ tay của thần chính là như vậy, luôn hiện mọi thứ, giống như có thể vẽ lên đó. Thật sự chơi rất vui.”
Thật ra không phải Thẩm Tinh Di lãng phí thời gian, mà là Triệu Kỳ có việc đột xuất, bị trì hoãn một lát.
Hắn còn chưa kịp giải thích điều gì với tiểu cô nương thì suy nghĩ đã bị câu nói “Chơi rất vui” của nàng chặn lại.
Triệu Kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Hắn luôn biết rằng nàng đã trải qua mấy năm trong lăng mộ lạnh lẽo và vô vị. Chỉ cần nghe người ta nói thân thể dễ để lại dấu vết là hắn thấy hơi đau lòng.
Triệu Kỳ đã đọc rất nhiều sách, biết rằng những người dân vô tội sẽ bị liên lụy mỗi khi triều đại thay đổi.
Hắn từng nghiễm nhiên coi đây là dấu vết mà lịch sử phải để lại, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy có lỗi với tiểu cô nương ngây thơ trước mặt.
Từ lúc Thái phi yêu cầu nữ tử Kim Lăng Chu thị đi cùng mình canh giữ lăng mộ, Triệu Kỳ đã hiểu rằng bà ta muốn dùng tình cảm để lôi kéo hắn.
Triệu Kỳ chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về nữ tử này. Hắn cho rằng dù nàng ta như thế nào, nếu hắn buộc phải nạp vào hậu cung, hắn không tính kế với nàng, nhưng cũng sẽ không bao giờ để nàng ta làm loạn triều chính.
Khi Chu gia suy bại, nàng ta nếu như muốn tự do thì thả nàng đi là được.
Triệu Kỳ cảm thấy phương pháp này có thể áp dụng cho mọi tình huống.
Chỉ là hắn không hề nghĩ tới chuyện nếu bản thân có tình cảm với nàng thì sẽ ra sao. Khi Triệu Kỳ cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, hắn dần dần hiểu ra.
Hắn đã thua Thái phi.
Thái phi sẵn sàng đặt nàng ấy vào hoàn cảnh như vậy, sống chết, vui buồn, sướng khổ đều tùy thuộc vào ý trời.
Hắn thì không nỡ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");